Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Phong Như Khuynh trấn an vỗ mu bàn tay của ông: “Không sao, con đã tặng một bình cho phụ hoàng, linh tửu này chẳng những có thể khắc chế độc tố lan tràn, còn có thể giảm bớt một chút thống khổ cho ông, chỉ là… Ngày sau nếu như con không ở Lưu Vân quốc, người ngàn vạn coi chừng phụ hoàng, đừng làm cho ông vận dụng linh lực, một khi vận dụng linh lực, độc của ông ấy sẽ lan tràn rất nhanh.”

Đây cũng là vì sao đối mặt với Lưu Vân Tiêu, nàng không để Phong Thiên Ngự ra tay.

Tình trạng bây giờ của ông ấy không có biện pháp động thủ.

“…” Nạp Lan lão gia tử sửng sốt một chút, rồi cười khổ nói: “Nhưng một vò linh tửu kia, lại có thể để ngài uống bao lâu?”

“Ngoại công không cần lo lắng, linh tửu muốn bao nhiêu con có bấy nhiêu, không cần nhọc lòng điểm này.”

Nạp Lan lão gia tử trợn tròn mắt.

Linh tửu kia … Muốn bao nhiêu có bấy nhiêu?

Xa xỉ như vậy sao?

“Khuynh Nhi, con thành thật nói cho ta, những linh tửu đó con làm ra như thế nào?” Sắc mặt của Nạp Lan lão gia tử trầm xuống, nghiêm túc hỏi.

Phong Như Khuynh vốn dĩ không muốn nói chuyện của mình cho bất kì kẻ nào, nhưng hiện tại bởi vì bệnh tình của Phong Thiên Ngự, nàng đã không dấu diếm được.

“Thật ra, ngoại công cũng đã nghe nói, lúc bình thường con không có việc gì sẽ thường xuyên nghiên cứu chế tạo một ít dược thiện, một ngày kia con tâm huyết dâng lên, sửa lại phối phương của rượu thuốc một chút, đã biến thành linh tửu…”

“……” Nạp Lan lão gia tử khiếp sợ ngay cả lời đều không nói nên lời.

Hoá ra linh tửu kia là Khuynh Nhi ủ.

Nha đầu này… Rốt cuộc che giấu bao nhiêu chuyện?

“Khuynh Nhi, việc con ủ linh tửu này, ngàn vạn đừng nói cho bất kì kẻ nào!” Vẻ mặt của Nạp Lan lão gia tử càng thêm nghiêm túc: “Cho dù là Trường Càn và Tịnh Nhi.”

Phong Như Khuynh kinh ngạc nhướng mày: “Vì sao?”

Nàng không định tiếp tục lừa ngoại công, không định dấu diếm cữu cữu.

Nhưng ngoại công…

Nạp Lan lão gia tử tự nhiên sẽ không nói cho Phong Như Khuynh, ông mang thù Nạp Lan Trường Càn tiết lộ ông có linh tửu ra ngoài.

Ông chính là phải cho tiểu tử này nếm thử một chút dạy dỗ, cái gì cũng đều không nói cho nó!

Về phần Tịnh Nhi… Vạn nhất hắn không cẩn thận nói cho Trường Càn thì sao? Cho nên, ông định ngăn cản tất cả khả năng bị Trường Càn biết đến.

“Con nghe ta là được, trong lòng tiểu tử Trường Càn kia chỉ có Tần gia, nếu như con bị nó biết, khẳng định người Tần gia cũng sẽ biết, nói không chừng lúc đó tam đại thế gia đều biết, ta là vì tốt cho con.”

Nạp Lan lão gia tử nghiêm túc nói.

Trên thực tế, trong lòng Nạp Lan Trường Càn là có chừng mực, ông sở dĩ sẽ bại lộ việc linh tửu ra, cũng là vì trả thù lão gia tử keo kiệt, nếu như là Phong Như Khuynh ủ linh tửu, chuyện nghiêm trọng rất lớn, ông tất nhiên sẽ giữ kín như bưng.

Ai ngờ lão gia tử mang thù như thế, khiến cho ông là một người cuối cùng biết chuyện này, đặc biệt sau khi biết là lão gia tử giở trò quỷ, ông thiếu chút nữa tức giận không nhịn được xốc Nạp Lan gia lên.

“Thì ra là như vậy.” Phong Như Khuynh bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng có chút may mắn: “May mắn cữu cữu không biết Thiên Linh Quả trong tay Đại Nhi là con cho, vạn nhất tiết lộ con ra ngoài, chẳng phải là quá phiền toái sao?”

“… Thiên Linh Quả cũng là của con?”

“…”

Nàng như… Không cẩn thận nói lỡ miệng?

Nạp Lan lão gia tử nheo mắt già nua lại: “Thì ra con chính là người bán rong trong truyền thuyết?”

“…”

Khóe miệng Phong Như Khuynh hơi co rút, nàng nên thừa nhận sao?

“Khuynh Nhi, con xem, linh tửu kia ta đã uống hết rồi…” Nạp Lan lão gia tử cười tủm tỉm nhìn Phong Như Khuynh: “Có phải con nên lại chuẩn bị cho ta một vò hay không?”

Ngay từ đầu, ông cho rằng chỉ có một vò linh tửu, tự nhiên không muốn tiếp nhận, hiện tại biết linh tửu này vô hạn như thế, vậy ông tất nhiên sẽ không khách khí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play