"Lão Tướng quân!" Nét mặt già nua của Lưu Vân Tiêu nặng nề hiếm thấy, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn: "Dù ta có thế nào thì cũng sẽ không làm ra chuyện như mưu triều soán vị! Hôm nay ta ở đây, chẳng qua vì nhìn thấy có người khi dễ tôn nhi ta mà thôi, không nghĩ đến công chúa lại tin những lời xằng bậy, hãm hại ta! Chuyện này Bệ Hạ nhất định phải cho ta một công đạo!"
Lão Tướng quân nheo mắt lại.
Thời điểm lên triều, d+đ-l/q?đ đám người kia bức bách Bệ Hạ cho công đạo, hạ triều, vẫn có người muốn làm chuyện này?
Thật cho rằng ông đã già, không còn dùng được đúng không?
"Công đạo? Ngươi đã trở lại, quả thật phải cho Nạp Lan gia ta một công đạo, tiểu tử nhà người thường hay khi dễ tiểu Đại Nhi nhà ta, không biết Lưu Lão gia chủ muốn cho ta công đạo như thế nào?"
Trên mặt Lão Tướng quân không chút biểu tình, vẻ mặt lạnh lùng, vẫn như Chiến thần đang đứng trên chiến trường mấy năm trước, xơ xác tiêu điều mà lạnh nhạt.
Ánh mắt Lưu Vân Tiêu có chút hoảng hốt, không phải nói lão già này đã bệnh đến đi đứng cũng khó khăn, cần dựa vào quải trượng à?
Quải trượng của ông đâu?
Đừng nói đến quải trượng, chỉ nhìn bộ dạng đang nổi giận của lão già này, cũng không giống như đang bệnh nguy kịch, rõ ràng vẫn như trước đây khí thế mười phần.
"Lão Tướng quân!" Trong lòng Lưu Vân Tiêu lạnh lùng, linh khí lại bắt đầu chuyển động, ùn ùn kéo đến, dường như muốn bao phủ cả đất trời: "Vũ Nhi chỉ là một đứa bé, coi như hắn có càn quấy, thì có thể làm ra chuyện gì? Ngược lại, công chúa đầu tiên là dùng Linh Thú đả thương Vũ nhi, sau đó nàng lại xuất thủ đánh nhi tức của ta! Nếu hôm nay, không cho ta một công đạo, thì đừng trách ta không khách khí!"
Lão Tướng quân hừ lạnh một tiếng: "Ta cũng muốn nhìn một chút, ai dám động đến nàng!"
Oanh!
Dưới trận cuồng phong, Lão Tướng quân không áp chế khí thế nữa, ầm ầm bộc phát ra, cây cối xung quanh đều bị tàn phá, hóa thành một mớ hỗn độn.
"Ngươi..."
Trong trận cuồng phong thân thể, d//đ-lee)quy??đônLưu Vân Tiêu cứng ngắc, ánh mắt hắn trừng lớn, nhìn Lão Tướng quân tựa như gặp phải quỷ.
"Ngươi... Ngươi cũng đột phá đến Linh Võ giả?"
Nói đến lời cuối cùng, giọng nói của hắn mang theo bén nhọn, tràn đầy run rẩy.
Đến tuổi như bọn họ, dựa vào thiên phú bản thân để đột phá là chuyện không thể nào, trừ phi gặp được kỳ ngộ gì đó mới có thể đột phá đến một cảnh giới khác...
Nếu không có người giúp hắn một tay, đừng nói là đạt đến Linh Võ giả, dù là cảnh giới Chân Vũ giả, nửa bước cũng khó khăn.
Tại sao...
Hắn cực khổ ẩn náu nhiều năm như vậy, phòng ngừa biết bao tai mắt trong hoàng cung, vất vả lắm mới đạt tới Linh Võ giả.
Lão bất tử này, vậy mà cũng âm thầm đột phá?
Hô hấp Lưu Vân Tiêu dồn dập, gương mặt già nua tái nhợt, quả đấm của hắn nắm thật chặt, linh lực cường đại của hắn từ khe hở ngón tay đang mù mịt, lại tan biến vô ảnh vô tung.
"Linh Võ giả?"
Phong Như Sương chạy thật nhanh đến phía trước, trong giọng nói của nàng ta hàm chứa không tin nổi, bên trong đôi mắt đẹp là sự tuyệt vọng.
Tại sao lại có thể như vậy...
Ngoại công nàng ta vất vả lắm mới đột phá Linh Võ giả, cứ tưởng rằng bản thân có thể cùng Phong Như Khuynh so cao thấp, Phụ Hoàng cũng không dám khinh thường nàng ta.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Nạp Lan Lão Tướng quân cũng đột phá?
Tại sao?
Tại sao mọi may mắn đều xoay quanh Phong Như Khuynh, tại sao nàng ta chỗ nào cũng thua nàng?
Nàng ta không cam lòng! Nàng ta muốn giẫm nàng dưới chân, khiến Phong Như Khuynh phải dựa vào hơi thở nàng ta mà sống!
Thân thể mềm mại của Phong Như Sương khẽ run, Lão Tướng quân đột phá, đối với thiên hạ mà nói thì đây là chuyện tốt, nhưng đối với nàng ta mà nói, lại giống như sấm sét giữa trời quang! Khiến nàng ta căm phẫn không thôi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT