Editor: Mạn Châu Sa 2001.

Beta: Cò Lười

“Khuynh Nhi, đây là ngươi không đúng rồi.”

Nam Huyền cúi đầu nhìn Đàm Song Song quỳ trên mặt đất, ánh mắt hắn bình tĩnh, lạnh lùng không gợn sóng.

Nước mắt Đàm Song Song rơi càng nhiều bao phủ cả khuôn mặt của nàng ta.

Khuôn mặt của nàng ta hiện lên một chút bi thảm đáng thương khiến người khác phải yêu thương: “Quốc Sư, chuyện này cũng không thể trách công chúa, rốt cuộc……”

“Điều này xác thực là Khuynh Nhi đã sai,” Khóe miệng Nam Huyền nở nụ cười như có như không, ngón tay thon dài của hắn nắm nhẹ cằm Phong Như Khuynh, giọng điệu ôn nhu như gió, “Vì sao ngươi không thỏa mãn yêu cầu này của nàng ta? Chi bằng để nàng ta nhận hai trăm gậy này thay Liễu Ngọc Thần, từ trước đến nay Khuynh Nhi của ta rất lương thiện, hiển nhiên sẽ không từ chối loại yêu cầu này.”

Hắn nói trước sau như một vân thanh phong đạm khiến cho khuôn mặt Đàm Song Song cứng lại.

Vào giờ phút này trái tim Đàm Song Song không ngừng run rẩy, ánh mắt chứa đựng nỗi sợ.

300 gậy(không biết tại sao trên 200 dưới 300 nên mình để nguyên theo tác giả)! Sẽ chết người đó! Nếu không chết thì đời này nàng cũng đừng nghĩ bước xuống được khỏi giường.

“Công chúa,” Liễu Ngọc Thần nhìn khuôn mặt trắng bệch của Đàm Song Song, hắn cắn chặt răng nói: “Ta không cần Song Song nhận thay ta, thỉnh công chúa có thể buông tha nàng.”

Phong Như Khuynh nheo lại hai mắt, mỉm cười: “Nếu Đàm Song Song đã yêu ngươi như vậy, còn ta lại thích giúp người khác hoàn thành nguyện vọng, đương nhiên không thể làm uổng phí dụng tâm của nàng được, nhưng mà nếu đánh 300 gậy thì Đàm Song Song chết không phải nghi ngờ, như vậy đi, kéo ra ngoài đánh 150 gậy trước, chờ mấy ngày nàng dưỡng thương xong thì lại đánh nốt mấy trăm gậy còn lại.”

Sắc mặt Đàm Song Song trắng bệch, môi nàng run rẩy, ánh mắt mang theo vẻ hoảng sợ.

150 gậy cũng đủ để nàng nằm trên giường mấy tháng, nhưng lại chỉ để nàng dưỡng thương mấy ngày rồi bổ sung thêm mấy trăm gậy còn lại?

Như thế, dù cho nàng đang sống sờ sờ cũng bị đánh chết, nhưng đau đớn như vậy người thường làm sao chịu đựng được.

Nhưng lời nàng đã nói ra, dù cho khổ như thế nào cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.

“Thất thần làm gì, còn không mau đi?” Ánh mắt Phong Như Khuynh nhìn về phía chưởng quầy thuốc, nói.

Chưởng quầy lập tức phục hồi tinh thần, ho khan hai tiếng: “Thỉnh công chúa chờ một lát, ta bảo người mang cô nương này đi hình phòng xử phạt, kết quả sẽ khiến cho công chúa vừa lòng.”

Nói xong lời này, chưởng quầy ra hiệu ánh mắt cho người bên cạnh, người nọ lập tức phục hồi tinh thần, tiến lên giữ chặt Đàm Song Song kéo về phía bên trong.

Rốt cuộc Đàm Song Song luống cuống.

Nàng vội vàng duỗi tay muốn bắt lấy tay Liễu Ngọc Thần, khuôn mặt nhỏ trắng bệch vô sắc, phát ra tiếng kêu thê thảm: “Ngọc Thần, cứu ta, Ngọc Thần, chàng mau cứu ta!”

“Song Nhi!” Đôi mắt Liễu Ngọc Thần đỏ bừng, vừa định duỗi tay muốn cầm lấy tay Đàm Song Song, bỗng dung bóng dáng của Tần Thần đứng ở trước mặt hắn ngăn cản tay của hắn.

“Không, ngươi không thể đối với Song Nhi như vậy, nàng là vô tội, tất cả đều là lỗi của ta, công chúa, ngươi thả Song Nhi, ta cầu ngươi thả nàng!”

Liễu Ngọc Thần xoay người quỳ gối trước mặt Phong Như Khuynh, giọng nói có chút run rẩy, trong ánh mắt tích tụ vô vàn tức giận và đau lòng.

Nhìn nữ nhân mình yêu thương bị kéo đi khiến trong lòng hắn cảm thấy rất bất lực.

Phong Như Khuynh cúi đầu nhìn vào Liễu Ngọc Thần: “Ngươi muốn cứu Đàm Song Song không phải là không thể, vậy một trăm gậy còn lại dành cho Liễu phu nhân, như thế nào?”

“Ngọc Thần!” Vẻ mặt Liễu phu nhân thay đổi, hoảng loạn lôi kéo ống tay áo Liễu Ngọc Thần, ánh mắt nàng ta tràn đầy bi thương: “Ngươi muốn nương bị đánh sao?”

Cơ thể Liễu Ngọc Thần cứng đờ, từ từ nhắm mắt lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play