Đã khá lâu rồi y không gặp Chu Ngưỡng. Khi vừa xảy ra tai nạn, Chu Ngưỡng có đến thăm y vài lần, nhưng sau đó hầu hết chỉ liên lạc qua wechat.
Tiếp đó cũng vì chuyện ly dị không muốn đi làm nên y mới né tránh Chu Ngưỡng hơn một tháng, lại bị hắn hung dữ quở trách một trận. Thật ra Hạ Đình Vãn cũng biết Chu Ngưỡng giận mình là chuyện cực kỳ bình thường.
Chu Ngưỡng vẫn như cũ, vẫn đeo một cặp kính gọng vàng, khuôn mặt nhã nhặn lịch sự, nhưng hắn lại mê tập gym, qua lớp áo sơ mi có thể thấy được cơ bắp rắn chắc.
Trước đây khi đến Hương Sơn tìm Hạ Đình Vãn, Chu Ngưỡng vẫn có chủ đề và tiếng nói chung với Tô Ngôn. Trong nhà Tô Ngôn có thêm một phòng tập thể dục to đùng, chỉ cần rảnh rỗi là anh sẽ vào đó tập tành một hai tiếng. Có điều Tô Ngôn không cố chấp luyện cơ to bắp dày, chỉ quan tâm tới đường cong thôi.
Hạ Đình Vãn chẳng thèm để ý tới mấy thứ này. Y trời sinh tứ chi thon dài mảnh mai, không thích cơ bắp cho lắm, thế nên vẫn cứ vui vẻ làm một con heo lười. Bình thường Tô Ngôn chỉ cần bắt y đi chạy bộ y đều hận không thể giả chết cho xong chuyện.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy y thật sự là một ngôi sao không biết kiềm chế.
Không chỉ hút thuốc uống rượu, y còn thức đêm liên tục, hơn nữa cũng chẳng kiêng khem món rán cay chua, mấy thứ đồ junk-food cũng đều ăn tuốt tuột. Nếu không phải vì lần tai nạn này thì khuôn mặt y vẫn có thể duy trì được như vóc dáng. Hoặc cái này cũng coi như là phần thưởng ông trời ban cho ở mức độ nào đó đi.
“Đến đây để tôi nhìn xem thế nào.”
Chu Ngưỡng ngồi xuống rồi nói với Hạ Đình Vãn. Hắn nheo mắt tỉ mỉ quan sát vết sẹo trên má phải của y: “Mấy lần chữa trị gần đây đều đi đúng không?”
“Có đi.” Trong khoảng thời gian này Hạ Đình Vãn vẫn ngoan ngoãn nghe lời Chu Ngưỡng mà đi xóa sẹo. Khi đợt trị liệu laser đầu tiên kết thúc, bằng mắt thường cũng có thể thấy vết sẹo đã nhạt đi nhiều, không còn dữ tợn gai mắt như mới đầu nữa.
“Ừm, nhìn cũng không tệ lắm.” Cuối cùng Chu Ngưỡng cũng gật đầu: “Mấy hôm nữa bảo chuyên gia trang điểm thử che phủ cho cậu xem hiệu quả thế nào, chắc cũng không quá tệ.”