Khoa toán hồi đại học tổ chức đi leo núi, Lý Bất Đổng về nhà xin tiền Lý Nhất Minh, “Cuối tuần tụi em đi leo núi, phải nộp phí.”
“Ở trong ví em tự lấy đi.” Lý Nhất Minh đút dâu tây cho cậu ăn, “Nộp hai người luôn đi, anh cũng đi.”
“Anh cũng đi? Họp mặt của khoa bọn em mà, anh đi làm gì!” Lý Bất Đổng không muốn Lý Nhất Minh đi lắm, vốn đã có rất nhiều người nghị luận về bọn họ, giống như là cậu bám đuôi anh vậy, bây giờ Lý Nhất Minh cũng đi, không biết còn bị người ta nói thành cái gì nữa. “Em đi hai ngày sẽ về ngay, anh đừng đi cùng em.”
Lý Bất Đổng xoắn xuýt về phòng ngủ, Lý Nhất Minh thả đĩa dâu tây xuống đuổi theo, chứng tỏ có chuyện rồi. Cậu đang lục ví tiền, chỉ lấy tiền cho một người, Lý Nhất Minh cướp tiền trong tay cậu đi, “Bạn học Lý Bất Đổng, những buổi họp mặt như thế này bình thường đều được dẫn theo người nhà, tại sao không cho anh đi cùng em?”
Hai tay Lý Nhất Minh chống lên bàn, hơi thấp hơn một chút, vừa vặn mặt đối mặt với Lý Bất Đổng, “Em không nói thì anh không cho em đi.”
“Vậy em sẽ không đi, ở nhà với anh.”
“Cục cưng, không đi không phải mục đích, anh muốn em nói thật với anh, có phải là nghe được ai nói gì rồi không?”
Lý Bất Đổng dẩu miệng, vẫn không thừa nhận, “Không có.”
Lý Nhất Minh nhìn theo cậu, không bao lâu cậu liền rầm rì nói, “Ai mà bám đuôi anh chứ.”
Lý Nhất Minh hôn cậu một cái, cười nói, “Không có bám đuôi không có bám đuôi, là anh bám lấy em, cho nên để anh đi với em đi, một mình anh ở nhà cuối tuần thì cô đơn lắm.”
Lý Bất Đổng thỏa hiệp, “Vậy anh muốn đi thì đi, để em báo lại cho lớp trưởng.”
Bạn học Lý Bất Đổng dẫn người nhà đi tham gia leo núi, balo của người nhà mang theo bao nhiêu là đồ, còn cậu thì quần áo nhẹ nhàng ra trận, lúc mới xuất phát ngồi xe buýt, cậu còn giả bộ giữ khoảng cách, cho dù ngồi cùng một chỗ cũng không có chút thân mật dư thừa nào, Lý Nhất Minh liếc cậu một cái, kéo đầu cậu sang vai mình, “Em mau ngủ đi, nếu không say xe khó chịu lắm.”
Lý Bất Đổng muốn ngồi thẳng dậy, “Em tựa ra sau ngủ là được rồi.”
“Vậy được, em ngủ đi.” Lý Nhất Minh buông cậu ra, chờ nhìn cậu tự làm tự chịu.
Quả nhiên, khi bạn học Lý Bất Đổng lần thứ năm mơ mơ màng màng cụng đầu muốn nứt cửa sổ xe mới cầu viện Lý Nhất Minh, “Em dựa vào anh ngủ được không?”
“Không được.” Lý Nhất Minh chơi điện thoại.
Nhóc đáng thương đành phải tiếp tục dựa ra sau, mãi cho đến khi xuống xe, không biết đã cụng đầu bao nhiêu lần, hành lý để ở trên xe, lái đến Nông Gia Nhạc, các bạn học được thả ở chân núi, trải nghiệm lạc thú leo núi, Lý Bất Đổng từ nhỏ đã không thích vận động, nhìn núi cao như vậy liền muốn về nhà. Năng lực xã giao của Lý Nhất Minh đột xuất thể hiện, trong lúc này đã đi cùng các hướng dẫn viên, dẫn dắt các bạn học đi lên, Lý Bất Đổng bĩu môi, đi ở sau cùng, nói là người nhà của cậu nhưng bây giờ cách cậu cả một đội quân.
Đi được một nửa dừng lại nghỉ ngơi uống nước, Lý Bất Đổng cũng muốn uống, nhưng trên người cậu không có tiền, ngồi im lìm trên tảng đá.
“Bất Đổng, cậu không khát sao.” Bạn học hỏi cậu.
“Không khát.” Mới là lạ, Lý Nhất Minh đang ở đây, nếu như vay tiền bạn học khác thì không thể nào nói nổi.
Không lâu sau Lý Nhất Minh đi tới, lấy bình nước gõ đầu cậu, “Không biết tới tìm anh à?”
“Em thấy anh bận rồi.”
“Bận thì không lo được cho em sao?” Lý Nhất Minh ngồi xuống sát bên cậu, vặn nắp chau ra đưa cho cậu, Lý Bất Đổng uống hết nước, dựa lên vai anh nghỉ ngơi.
Hành trình sau đó, Lý Nhất Minh cùng cậu đi ở phía sau, nắm tay cậu, “Sau này xem em có còn dám làm vậy nữa hay không.”
Đến Nông Gia Nhạc, bạn học Lý Bất Đổng ưa sạch sẽ không chịu nổi, khắp nơi đều có côn trùng, chó mèo chạy loạn khắp nơi rất bẩn thỉu, Lý Nhất Minh vừa nhìn cũng thấy hoang mang, “Có thể ở tạm một đêm không?”
“Không muốn ở.”
“Chúng ta vào trong xem thử, ở trong phòng chắc chắn sạch mà.” Lý Nhất Minh an ủi cậu, dẫn cậu vào bên trong xem, “Đến cũng đã đến rồi, hai chúng ta về trước thì không tốt đâu, anh có mang khăn tắm lớn, trải lên giường cho em nhé, nếu không nữa thì em ngủ trên người anh, muốn ngủ kiểu nào?”
Bạn học Lý Bất Đổng thẹn thùng, “Ngủ trên người anh.”
Lý Nhất Minh đối với Lý Bất Đổng là kiểu nuông chiều bất tận, bạn học Lý cũng không có gì thấy ngại, bạn trai của mình ai muốn nói cái gì thì cho nói luôn.
Cơm tối ăn trên đỉnh núi, chia làm hai bàn, Lý Bất Đổng thừa dịp Lý Nhất Minh uống rượu cùng người khác, lén lút cắn một nửa sủi cảo chiên đặt vào trong đĩa của anh, thật ra cũng không cần lén lút, chỉ là cậu nghịch ngợm thôi.
Lý Nhất Minh ngồi xuống gắp lên liền ăn, bạn học Lý càng làm quá hơn, cái gì cũng ăn một nửa rồi bỏ vào đĩa anh.
Người nhà uống không ít mặt hơi đỏ lên, anh nằm úp sấp bên tai bạn học Lý: “Anh mới vừa ăn bao nhiêu là đồ thừa của em, lát nữa em phải đền cho anh đấy.”
Bạn học Lý: “Đền thế nào.”
Người nhà: “Đền thịt.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT