Luật sư Lý và thầy Lý cãi nhau, không phải vấn đề lớn, hai người đồng thời gặp chút vấn đề trong công việc, tuy rằng đều cố gắng kiềm chế, nhưng về đến nhà nói chưa được hai câu đã bắt đầu ầm ĩ, lửa giận bốc lên đầu không khống chế nổi, nói cái gì đến cả bản thân mình cũng không biết, “Lý Bất Đổng em bực chuyện ở trường thì đừng có về đổ lên đầu anh, anh chiều em đến hư rồi.”
Mắt thầy Lý đã đỏ rồi, nghe anh nói câu này, cố nén nước mắt, một câu cũng không nói được, trở về phòng, cậu khóa trái cửa, trốn trong chăn khóc thành tiếng, lại cố nén âm thanh không muốn để cho người bên ngoài nghe được.
Lý Bất Đổng khi còn bé rất thích khóc, lớn rồi thì không thích nữa, người có thể làm cho cậu khóc xưa nay chưa từng thay đổi, là Lý Nhất Minh. Hai người ở bên ngoài chơi, anh chạy nhanh quá, Lý Bất Đổng không đuổi kịp té lộn mèo một cái, tủi thân ngồi dưới đất khóc, Lý Nhất Minh kéo cậu lên, vỗ vỗ đất cát trên quần áo cậu, an ủi cậu nói không chạy nữa, chúng ta đi từ từ thôi. Lúc mắc lỗi, một mình Lý Nhất Minh bị đòn hai trận, đau quá nên bật khóc, Lý Bất Đổng ở bên cạnh nhìn, khóc càng to hơn, sau đó Lý Nhất Minh không khóc nữa, vụng về lấy ống tay áo lau nước mắt, nói “Đừng khóc nữa, anh không đau chút nào cả.”
Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng vang lên, “Bất Đổng, ra ăn cơm tối đi em.” Giọng Lý Nhất Minh còn mang theo chút lấy lòng và xin lỗi, Lý Bất Đổng hít hít mũi, muốn đè bớt giọng mũi, cậu cũng không muốn để người bên ngoài biết cậu đang khóc, nhưng có làm thế nào, giọng mũi vẫn rất nặng. Cửa lại vang lên, cậu đành phải nói một câu, “Anh ăn một mình đi, không cần phải để ý đến em.”
“Em mở cửa trước đi, anh thay quần áo cái đã.” Hết cách rồi, Lý Bất Đổng mở cửa ra, trong phòng ngủ không bật đèn, cậu nằm ở trên giường, lấy chăn che khuất đầu, không nhìn Lý Nhất Minh.
Lý Nhất Minh nghe thấy Lý Bất Đổng khóc liền hối hận, không nên hung dữ với cậu, không nên cãi nhau với cậu, bên cậu từ nhỏ tới lớn, lá gan nhỏ, tim thủy tinh, anh rõ ràng đã biết, bây giờ mắng người ta khóc, trong lòng anh còn khó chịu hơn. Nói dối dỗ người ta mở cửa ra, người ta nằm ở trên giường, giấy trong thùng rác cũng sắp trào ra ngoài. Nhóc mít ướt này, khóc một cái là không dừng được, Lý Nhất Minh nằm ở trên giường, ôm cả người và chăn vào trong ngực, cách chăn hôn lên đầu cậu.
“Bảo bối, anh xin lỗi, anh không nên cãi nhau với em, đừng khóc nữa.” Lý Bất Đổng ở bên trong khóc đến run rẩy, xem đi, chính là kiểu này, càng dỗ càng khóc dữ hơn, giống y đúc khi còn bé, chỉ cần tới dỗ, đặc biệt là Lý Nhất Minh dỗ. Nhất định phải khóc đến khi cạn nước mắt mới coi như xong. Luật sư Lý tự biết đuối lý, dè dặt kéo chăn xuống, Lý Bất Đổng lại lập tức kéo lên, “Còn biết mình khóc xấu à? Anh xin lỗi rồi, nếu không thì em đánh anh một trận đi.” Lý Nhất Minh vỗ vỗ cậu, “Bảo bối, hôm nay anh đi làm cũng gặp phải phiền phức, nói chưa suy nghĩ, câu nói đó em phải nghe ngược lại, anh nuông chiều em như thế nào, trong lòng em còn không rõ sao?”
“Không phải… Chắc chắn là anh… từ lâu đã thấy em phiền.”
“Anh xin lỗi, vừa nãy anh thật sự không có cố ý đâu.” Rõ ràng về nhà người gây sự là em trước mà, luật sư Lý cảm thấy được mình cũng oan ức lắm, nhưng đây là Lý Bất Đổng, người mà hai mươi tám năm qua cãi nhau chưa bao giờ anh thắng. Anh vén một góc chăn lên, cố nhét mình vào, “Em không ra thì anh nằm ở trong với em luôn.”
Lý Nhất Minh ôm cậu từ phía sau, hai người cứ nằm như vậy, cũng không nói gì, Lý Bất Đổng thỉnh thoảng đánh đánh hai cái, vẫn còn ấm ức, luật sư Lý nhìn cậu khóc thảm như vậy có hơi mắc cười nhưng lại không dám, đến gần hôn nhẹ lỗ tai cậu, thầy Lý giãy dụa anh liền cắn chặt hơn, sau đó cậu liền ngoan ngoãn nằm bất động, để mặc cho anh hôn.
“Anh bỏ chăn ra đi, em nóng.” Đây cũng là điềm báo nguôi giận, hai người một lần nữa tiếp xúc với không khí bên ngoài nên thư thản không ít. Trán Lý Bất Đổng đầy mồ hôi, tóc tai bị thấm ướt cũng không biết là do khóc hay là do nóng. Lý Nhất Minh lấy giấy lau giúp cậu, “Thầy Lý của anh ơi, trẻ mẫu giáo cũng không khóc được bằng em.”
Lý Bất Đổng vẫn chưa muốn để ý tới anh, Lý Nhất Minh ôm cậu vào lòng, “Anh xin lỗi, anh sẽ không bao giờ nói như vậy nữa, em bực mình thì cứ trút lên anh, anh vẫn sẽ nuông chiều em, ngoan!”
Bữa tối ra ngoài ăn lẩu, vì chăm sóc cho Lý Bất Đổng sưng mắt, Lý Nhất Minh cố ý đặt trước phòng riêng, ngồi ở bên cạnh cậu bưng trà rót nước nhúng thịt, sắc mặt thầy Lý dần tốt hơn, ăn khá nhiều. Về nhà là tay nắm tay, Lý Bất Đổng dỗi cả một buổi tối, chủ động dính tới, ấp úng, “Vô duyên vô cớ nổi nóng là em không đúng, sau này em sẽ thay đổi có được không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT