Dịch: Phong Bụi

“Là yêu nha. Si Si.”

Trần Trí tỉnh dậy, xe mới vừa dừng lại, tên bắt cóc hàng trước đang xuống xe, liền đi theo đi xuống.

Tên bắt cóc quay đầu đếm đầu người, phát hiện nhiều hơn một người, định thần nhìn lại, chú dê béo nhỏ đang không có chút tự giác nào xen lẫn trong trong bầy sói, chuẩn bị cùng đi phòng bếp tìm đồ ăn.



Tên bắt cóc tách người ra, đơn độc nhốt vào trong một căn phòng tối.

Nói là một căn phòng tối, nhưng thật ra là một căn phòng ngủ. Nhiều ngày không thông gió, mùi vị rất nồng. Trần Trí che mũi, dùng thuật ẩn thân đi ra, nghênh ngang đi loanh quanh khắp nơi. Nơi này hiển nhiên là đại bản doanh của tên bắt cóc, những phòng khác để mấy cái giường tầng, một tên bắt cóc sau khi đi vào, ngả đầu liền ngủ. Một gian phòng khác cửa khóa, loáng thoáng có tiếng khóc truyền tới, Trần Trí đang muốn đi vào, liền thấy tên bắt cóc đến phòng tối của mình, vội vàng trở về.

Tên bắt cóc bưng chén mì ăn liền cho y: “Ăn đi.”

Trần Trí cũng không chọn, cầm nĩa lên, “roàn roạt” ăn, ăn rất ngon. Trực tiếp khiến tên bắt cóc nhìn mà thấy đói, cũng đi bưng bát tới, hướng về phía y ăn. Sau khi ăn xong, tên bắt cóc cảm thấy y rất gần gũi, thuận mắt hơn rất nhiều, nhìn y ngủ say trên xe, vừa vặn mình cũng mệt nhọc, liền mời cùng ngủ.

Trần Trí nhìn về phía cái giường duy nhất trong phòng kia. Chăn nệm đen đúa vàng vàng không nói, quần lót, vớ chưa giặt cuối giường xếp thành chồng núi nhỏ, còn mấy viên nhìn không ra kẹo hay tàn thuốc bày đầy, trước cái mùi này, mình có thể ăn một bát mì ăn liền đã là định lực kinh người, lại còn muốn y nằm trên đó?!

“Ta không buồn ngủ.” Y từ chối.

Tên bắt cóc mặc kệ y, trực tiếp cởi giầy, trèo lên giường nằm một cái, chốc lát, lại bất an ngồi dậy: “Ngươi sẽ không trốn chứ?”

Trần Trí nói: “Muốn chạy trốn thì đã chạy trốn từ lâu.” Sẽ, sẽ, sẽ! Sớm biết phòng thúi như vậy, y còn lâu mới đến!

Tên bắt cóc lấy còng ra, đặt người tựa vào bên cạnh bàn, lại kêu hai người vào canh y, mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Hai người kia sau khi đi vào, liền lấy bài poker ra bắt đầu đánh bài.

Trần Trí vốn muốn rời đi, thấy bọn họ đánh thú vị, liền làm khứu giác tê dại, ở lại xem cuộc chiến. Tên bắt cóc cảm thấy hai người chơi chẳng có gì thú vị, cởi còng tay của y ra, ba người đấu địa chủ. Đánh một lúc liền kéo dài suốt mấy tiếng đồng hồ. Trần Trí nắm một đôi K đang muốn ra, chỉ thấy bạn đánh bài bỗng nhiên đứng lên: “Các ngươi có ngửi thấy mùi gì không?”

Vớ thúi, chân thúi nha… Còn có mùi gì nữa.

Trần Trí nói: “Để cho ta ra bài đã rồi nói sau.”

“Không phải, thật sự không ổn!” Một bạn đánh bài khác cũng đứng lên.

Trần Trí thấy sắc mặt bọn họ ngưng trọng, không giống giả vờ, mở khứu giác ra, quả nhiên ngửi được một mùi rất kỳ quái.

Bạn đánh bài mở cửa, mùi càng nặng hơn.

Hình như là…

“Ầm!”

Một luồng khí lưu cực đại bùng nổ từ phía phòng bếp.

“Đang đến gần mục tiêu…” Tiếng của hệ thống dẫn đường vừa dứt, liền nghe thấy một tiếng nổ, một tòa nhà dân tự xây chìm trong ánh lửa ngút trời, bụi mù cuồn cuộn.

Yến Bắc Kiêu cởi dây an toàn ra, xuống xe, vừa gọi điện thoại báo cảnh sát, vừa đi đến địa điểm xảy ra chuyện. Mới vừa đi mấy bước, liền thấy Trần Trí không bị thương chút nào đi ra khỏi vùng lửa. Chuyện xảy ra đột ngột, khoảnh khắc hai người đối mặt đều sợ run.

Trần Trí đờ đẫn hết sức nghiêm trọng. Trước khi y đi ra vừa vặn nhìn thấy quỷ sai xách hồn tỏa (khóa linh hồn) chạy tới bắt người, biết được vụ cháy này là do con tin khác sau khi khống chế được những tên bắt cóc khác, đốt bình ga. Con tin sau khi phóng hỏa liền chạy, những tên bắt cóc trong nhà không còn ai sống sót, Tần Học Nhi bởi vì tuổi thọ chưa hết, chỉ đơn thuần cuốn vào tai ương bất ngờ, có thể nguyên vẹn thoát thân. Nhưng vạn vạn không ngờ tới, cách thoát thân hoàn mỹ có một bước chân lại người bắt gặp.

Yến Bắc Kiêu day day huyệt Thái dương, đi nhanh tới, tựa như muốn nắm tay y, thế nhưng vươn đến một nửa, đổi thành vỗ bả vai: “Không sao chứ?”

Trần Trí hết sức chột dạ, đảo tròng mắt một vòng, nhớ tới bệnh tim của Tần Học Nhi, đột nhiên ôm ngực nói: “Tim đột nhiên đau quá…”

Yến Bắc Kiêu cúi đầu, hôn lên trán y: “Bây giờ thì sao?”

???

!!!

Bởi vì khiếp sợ đến đờ đẫn, tự nhiên diễn không nổi nữa, y không thể làm gì khác hơn là nói: “Có thể là quá căng thẳng, bây giờ tốt hơn nhiều.”

Yến Bắc Kiêu tựa như không chú ý tới chút tâm tư nho nhỏ này của y: “Chuyện gì đã xảy ra?”

Trần Trí nói: “Hình như là tên bắt cóc nấu cơm không cẩn thận, nổ bình ga. Tôi liền trốn ra được.”

Yến Bắc Kiêu lấy điện thoại ra: “Tôi đã báo cảnh sát, cậu lên xe đi.”

Trần Trí đi hai bước, lại trở lại nói: “Còn có mấy con tin nữa, cũng chạy ra ngoài rồi.”

Yến Bắc Kiêu gật đầu một cái, bày tỏ đã biết.

Trần Trí trở lại xe, nhìn bóng lưng Yến Bắc Kiêu, trái tim chậm chạp giờ mới bắt đầu nhảy loạn lên. Nhưng sau một một trận rung động, lại là một trận hốt hoảng. Rõ ràng lúc trước khi xuống xe, đối phương còn lạnh nhạt với mình, vì sao chỉ qua mấy tiếng đồng hồ, thái độ liền ấm áp như gió xuân thổi khắp vùng như vậy? Còn nữa, nơi này vắng vẻ như vậy hắn làm sao tìm được tới đây?

Yến Bắc Kiêu nói chuyện điện thoại xong, liền có thôn dân ở gần đó thấy hỏa hoạn chạy tới. Hắn không muốn cuốn vào thị phi, liền lên xe đi, đến nửa đường, xe bị thôn dân chặn lại, cứ khăng khăng nói bọn họ là hung thủ phóng hỏa giết người, chuẩn bị sợ tội bỏ trốn. Trong thời gian ngắn không giải thích được, liền không cho phép bọn họ đi. Trong đám bắt cóc có hai người là thôn dân trong thôn, tuy hành động bất lương, nhưng cũng có mấy người bạn, thân thích, những người đó tụ lại, đầy vẻ muốn đánh muốn giết. Cũng may cán bộ thôn còn biết lý lẽ, khuyên can tách người ra, nói chờ cảnh sát tới rồi tính.

Bởi vì mấy hộ nhà giàu Yến, Tần, Sở của thành phố Kỳ Lân đều bị cuốn vào vụ án bắt cóc, phía trên coi trọng cao độ, cho nên vừa có tình báo, cảnh sát liền khoái mã quất roi mà chạy tới.

Lúc tới, Yến Bắc Kiêu cùng Trần Trí đang ngồi ở trong xe.

Cũng chỉ là ngồi.

Trần Trí rất sợ hắn hỏi trực tiếp vì sao không bị thương chút nào, lại muốn hỏi hắn mới vừa rồi hôn trán mình là có ý gì, một mình suy nghĩ rối rắm. Yến Bắc Kiêu khuôn mặt mệt mỏi, nhắm mắt dưỡng thần.

Cảnh sát tìm bọn họ làm biên bản, đều là nửa thật nửa giả trình bày lại.

Nghe Trần Trí nói còn có con tin còn sống, liền cho người đi lục soát, không bao lâu liền tìm được, lời khai cùng những gì Trần Trí nói cơ bản đồng nhất, nhưng thừa nhận vụ cháy là bọn họ gây ra, chẳng qua là chưa từng nhìn thấy Trần Trí, cũng không thể chứng minh y rốt cuộc là con tin hay là tên bắt cóc.

Trần Trí đúng lúc phô bày vết siết do còng để lại trên cổ tay mình. Thật ra thì cũng không có rõ ràng như vậy, y thêm chút pháp thuật, ngược lại có chút nhìn thấy mà giật mình, cảnh sát quả nhiên tin mấy phần. Y trong lòng đang đắc ý, đảo mắt thấy Yến Bắc Kiêu nhìn chằm chằm cổ tay mình, nhất thời trong lòng căng thẳng, sợ hắn phát hiện cổ tay mình đỏ đột ngột.

Không bao lâu, luật sư của Yến Bắc Kiêu chạy tới, nói chuyện cùng cảnh sát mấy câu, Trần Trí cùng Yến Bắc Kiêu liền được thả về nhà.

Luật sư vốn là muốn một mình lái xe rời đi, bởi vì chuyện của Sở Quốc Duy, bị kéo lên xe Yến Bắc Kiêu, gọi người khác lái xe của mình.

“Sở Quốc Duy thế nào rồi?” Yến Bắc Kiêu đĩnh đạc hỏi.

Luật sư sững sốt một chút, theo bản năng nhìn về phía Trần Trí ngồi ở ghế cạnh tài xế, không hiểu thân chủ của mình đang muốn diễn vở gì, lựa lời nói: “Dường như đang đàm phán, cụ thể cũng không quá rõ.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Cứ nói thật, không sao.”

Luật sư kinh ngạc trong chốc lát, liền thành thật khai báo: “Sau khi truyền thông đưa chuyện ra ánh sáng, độ chú ý của toàn quốc rất cao, trước mắt cảnh sát đang đàm phán với tên bắt cóc. Sở Quốc Duy bị thương, chỉ dựa vào băng vải, thuốc tiêu viêm cũng vô dụng, cần chữa trị, tên bắt cóc ăn chắc điểm này, muốn được miễn hình phạt, cảnh sát không chịu đồng ý, chuẩn bị cưỡng ép đột phá. Nhưng Sở Du Viên không chịu đưa tính mạng cha mình  ra đặt cược, hiện tại đang liên lạc quan hệ khắp nơi, thậm chí còn đưa ra việc hợp tác cùng tổ chuyên án, muốn đồng ý điều kiện trao đổi của đám bắt cóc.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Thím tôi thế nào rồi?”

Luật sư nói: “Gặp được Tuấn Hiên, cảm xúc ổn định hơn rất nhiều.”

Yến Bắc Kiêu nói: “Liên lạc Sở Du Viên, chỉ cần cô ta đưa ra thư thông cảm đối với thím, tôi có thể dùng quan hệ giúp cô cùng hoạt động.”

Luật sư nói: “Cái này tác dụng hẳn không lớn.” Một vụ án khiến cả nước chú ý, làm sao có thể tha cho tội phạm? Tiền lệ này một khi có rồi, hậu hoạn vô cùng.

Yến Bắc Kiêu khẽ cười một tiếng, nói: “Cô ta cảm thấy hữu dụng là được.”

Trở lại thành phố, luật sư liền chủ động yêu cầu xuống xe. Trần Trí thấy Yến Bắc Kiêu không nói đưa y về nhà giống lần trước, liền im lặng không lên tiếng ngồi đó, cho đến khi đậu xe ở gara dưới căn hộ của Yến Bắc Kiêu.

Yến Bắc Kiêu xuống xe khóa cửa, thuận tay đưa điện thoại di động của mình cho y.

Trần Trí nghi ngờ nhận lấy: “Làm gì?”

“Không gọi điện thoại về nhà báo tin bình an sao?” Hắn dừng một chút, sâu xa nói, “Thuận tiện xin nghỉ phép.”



Mặc dù là đối thoại rất bình thường, nhưng tỉ mỉ nghiền ngẫm, lượng tin tức cực lớn.

Trần Trí vừa gọi điện thoại cho quản gia báo bình an, vừa run rẩy trái tim nhỏ.

Yến Bắc Kiêu mang y lên tầng, sau khi vào cửa, tự nhiên ném dép cho y, dùng hành động thực tế ủng hộ việc y đăng đường nhập thất. Chờ Trần Trí đổi dép xong, lại hỏi một cách rất tự nhiên: “Đói bụng không? Muốn ăn gì? Tôi làm.”

Trần Trí nhớ tới mì hắn nấu, nụ cười chột dạ: “Anh làm?! … Có quá mệt hay không? Không bằng kêu đồ bên ngoài giao tới?”

Yến Bắc Kiêu cười cười, hơi có chút dáng vẻ đa mưu túc trí: “Kêu đồ bên ngoài cũng được, có điều đừng có hối hận đấy.”

Trần Trí nhìn hắn, luôn cảm thấy Yến Bắc Kiêu sau vụ nổ, đầu óc dường như bị kẹp phải cửa vậy, cả người đổi mới hoàn toàn.

“Tôi gọi đồ bên ngoài, cậu tắm rửa trước đi.” Hắn đẩy Trần Trí vào phòng ngủ chính, cầm ra khăn lông, khăn tắm, bàn chải đánh răng mới… là dáng vẻ chia sẻ nửa căn phòng rồi.

Tuy nói, Trần Trí trong lòng đã coi Yến Bắc Kiêu là tiên lữ, một nửa của mình, nhưng mà, khi phát hiện tiến triển thực tế bắt đầu vượt qua kế hoạch, vẫn cứ cảm thấy căng thẳng.

Y ngồi ngâm trong bồn tắm.

Nước ấm khiến cho tâm tình của y từ từ bình tĩnh lại. Mấy trăm năm nhớ nhung cùng quyết tâm sau giây phút do dự ngắn ngủi, dần dần chiếm cứ chủ đạo.

Cũng không phải là không thực lòng yêu thích, không có lý nào thắng lợi trong tầm mắt lại muốn lùi bước.

Hơn nữa, thân là tiên nhân, càng coi trọng sự hòa hợp trên tinh thần hơn, dục vọng thân thể ngược lại là thứ yếu. Y trên tinh thần đã toàn diện đầu hàng Yến Bắc Kiêu, cần gì phải dừng chân không tiến, giãy giụa vô vị trong hành động?

Y mặc quần áo ngủ Yến Bắc Kiêu chuẩn bị xong ra cửa, đồ ăn đặt bên ngoài đã đến —— một hộp pizza lớn.

“Tới đây ngồi.” Yến Bắc Kiêu ngồi ở trên ghế sa lon, ngoắc y.

Trần Trí nhích hai bước, cách xa hắn hai mét: “Anh bị cái gì kích thích vậy?”

“Cậu nói phương diện nào?”

“Phương diện thái độ đối với tôi.”

Yến Bắc Kiêu đứng dậy, kéo y đến ngồi xuống bên người: “Tôi nghĩ thông suốt rồi.”

“Hửm?”

“Có một người vợ của hồi môn hậu hĩnh là chuyện tốt giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống vậy, tôi làm sao có thể thân ở trong phúc mà không biết phúc chứ?” Hắn xích lại gần Trần Trí, giọng nói đè thấp mang từ tính, cám dỗ tựa như tiếng đàn.

Trần Trí giả vờ trấn định, cường điệu nói: “Đây là yêu cầu tôi nói ra, không phải nguyện vọng của anh.”

Yến Bắc Kiêu không hề phản bác: “Cậu nói phải thì là phải.” Đút pizza vào miệng Trần Trí.

Bữa cơm này, Trần Trí ăn thiếu chút nữa phát bệnh tim thực sự.

Yến Bắc Kiêu mặc dù trong miệng ăn là pizza, nhưng ánh mắt luôn luôn nhìn y, ánh nhìn đói khát tựa như chó sói đã đói mấy trăm năm, tắt đèn cũng có thể thấy lục quang sâu kín.

Thật vất vả mới ăn xong, Trần Trí mượn cớ thu dọn, chạy tới phòng bếp thở hắt ra một hồi.

Chờ y thu dọn xong đi ra, liền thấy Yến Bắc Kiêu đã tắm xong, quấn khăn tắm đi ra, nửa người trên trần trụi tựa như còn tỏa ra hơi nóng.

Hơi nóng kia có chút mãnh liệt, Trần Trí đứng ở cách đó hơn hai mét cũng bị hun cho nóng đỏ.

Yến Bắc Kiêu đi tới dắt y đi vào phòng ngủ.

Trần Trí đã chuẩn bị xong tâm lý, chẳng qua là, trong lòng còn một ngưỡng cửa.

Cửa mới vừa khép lại, y liền kéo hắn, hỏi: “Anh đã nghĩ kỹ chưa?”

Yến Bắc Kiêu nói: “Vô cùng kỹ càng.”

Trần Trí cảm thấy có một vấn đề hỏi ra có chút kiểu cách, cũng biết tỷ lệ lấy được câu trả lời khẳng định là không lớn, nhưng mà, mắt thấy cũng sắp động phòng hoa chúc rồi, nếu còn chưa hỏi, có chút tỏ ra không đủ tôn trọng đối với trường hợp này: “Anh thích tôi sao?”

Yến Bắc Kiêu cười khẽ một tiếng: “Cậu thì sao?”

Trần Trí nhìn hắn, trịnh trọng gật đầu. Câu trả lời này, không chỉ là đối với hắn ở trước mắt, còn là đối với hắn của những đời đã từng gặp kia.

Yến Bắc Kiêu híp mắt, nụ cười yêu kiều: “Không phải là thích.” Không đợi Trần Trí phản ứng, liền ôm lấy, đặt lên giường, đè lên, “Là yêu nha. Si Si.”

Trần Trí môi khẽ há, đầu lưỡi của đối phương đã linh hoạt đưa vào giữa răng môi y, quen cửa quen nẻo cuốn lấy, dây dưa với đầu lưỡi y.

Thật vất vả đẩy được người ra, Trần Trí kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi?”

Yến Bắc Kiêu đáng thương nhìn y: “Sư phụ lại muốn vứt bỏ con sao?”



Sự thật trước mắt, mà tựa như ảo mộng.

Chuyến nhiệm vụ này quả nhiên là phúc lợi, Yến Bắc Kiêu còn chưa được như nguyện, y đã mộng đẹp thành sự thật.

Vào giờ phút này, trong mắt đối phương chứa đầy sao trời, mỗi một vì sao đều chứa đựng tâm nguyện y cầu bao năm nay. Vốn có rất nhiều nghi vấn, nhưng trong tình cảnh này, những thứ đó nào còn quan trọng nữa đâu?

Khi Yến Bắc Kiêu lần nữa ghé vào gần, Trần Trí cam tâm tình nguyện ngồi vào kế bên người lái, cùng hắn cưỡi lên chiếc xe ngắm đêm lành cảnh đẹp suốt đêm.

Tác giả có lời muốn nói:  “Trần Thái thú, nhanh như vậy đã không ổn rồi sao? Có nguyện cùng Bổn vương đại chiến ba trăm hiệp hay không?”



“Si Si, ta như vậy, ngươi có thích không?”



“Sư phụ, con thật sung sướng! Sư phụ, Người đối với con tốt nhất!”

“Im miệng!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play