Dịch: Phong Bụi

“Vì trong thâm tâm ta nghĩ, ngươi vốn đã là chủ nhân của giang sơn này.”

Hai người ghé tai thầm thì một lúc lâu, quay đầu nhìn Hàn Khanh. Đối phương đang trừng to một đôi mắt rồng, sáng ngời hữu thần nhìn chằm chằm bọn họ, long lân bạc như tuyết khẽ nhếch lên, tràn ngập cảnh giác trước trận chiến.

“Lên.” Giai Vô khẽ đẩy một chút vào lưng Trần Trí.

Trần Trí dồn hết can đảm xông pha, chỉ vào đầu rồng khổng lồ mắng: “Vô liêm sỉ!”

Hàn Khanh cúi đầu xuống, hơi thở lạnh lẽo của rồng phun vào mặt y, suýt chút nữa đóng thành một lớp băng.

Trần Trí lùi ra sau hai bước, bị Giai Vô chặn đường, đành phải tiếp tục diễn: “Ngươi lẽ nào không biết đối với Giai Vô, mặt là vô cùng quan trọng hay sao? Loại thần tiên đê tiện vô sỉ, âm hiểm giả dối như thế, ngoài mặt ra còn có gì nữa đâu?”

Giai Vô: “…”

Hàn Khanh nghiêng nghiêng đầu, dường như nghe không hiểu.

Trần Trí không ngừng cố gắng: “Ngươi cho rằng chấp niệm thì không cần mặt ư? (Bụi: Không cần mặt= không biết xấu hổ, lời này nói hai nghĩa) Cho dù hắn không cần mặt đi chăng nữa thì cũng chính là bản thân hắn không cần mặt, ngươi dựa vào cái gì mà không cho hắn mặt mũi hả?” (không nể mặt)

Giai Vô khóe miệng cứng đờ: “Thôi tạm được, đủ rồi.”

Trần Trí vẫn nói: “Đánh người không đánh mặt! Ngươi có bản lĩnh thì chỉ trích thói xấu của hắn bôi nhọ danh dự của hắn, chứ bôi đen hai mắt thì có gì là anh hùng hảo hán? Cách làm này của ngươi thế này có gì là tác phong uy phong lẫm liệt, cao cao tại thượng, thần thánh quý khí…” sau lưng bị nhéo một phát, “mà Hàn long vĩ đại nên có? Giờ phải gọi là Hàn hàn…” lại bị nhéo thêm cái nữa, “bọ nhảy!”

Dứt lời liền bỏ chạy, nhưng không chạy nhanh bằng cổ Hàn long, cái cổ dài dài dài dài ngoằng kia vừa duỗi thẳng ra phía trước liền bắt kịp Trần Trí.

Giai Vô nhân cơ hội nhảy ra, đá một cước vào phía sau lưng Trần Trí, đồng thời chặn đường tấn công của Hàn long: “Vô liêm sỉ! Dám chửi Khanh Khanh nhà ta!”

Hai người cấu kết với nhau làm việc xấu thế mà lại chiến tranh nội bộ, khiến Hàn Khanh ngẩn người.

Trần Trí vịn eo đứng dậy, liều chết hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng: “Hàn long là vô liêm sỉ, thích Hàn long là ngu si.”

Hàn Khanh nổi trận lôi đình, há miệng định phun, nhưng Giai Vô đang che trước người Trần Trí, khiến cho động tác của nó do dự một chút… Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, Giai Vô đột nhiên giữ chặt đầu Hàn Khanh, đối diện với miệng rồng đang há to, hít một thật sâu thật sâu, sau đó tóm lấy Trần Trí cùng bỏ chạy.



Hàn Khanh sau khi lấy lại tinh thần, phát ra tiếng rống thịnh nộ kinh thiên.

Trong lúc trời long đất lở, Trần Trí và Giai Vô may mắn sống sót sau thảm họa.

Hai người trốn trong một góc Thiên Cung run rẩy —— chạy nhanh quá, chân bị rút gân.

“Lại đây.” Giai Vô kẹp lấy đầu Trần Trí, đang định độ long khí qua cho y.

Trần Trí khẽ ngước gương mặt đang vặn vẹo lên, gian khổ mở miệng: “Ngươi không hỏi ta muốn long khí làm gì sao?”

Giai Vô độ long khí qua cho y: “Rắc rối đều do tò mò mà ra.”

“… Ta bỗng nhiên cực kỳ cực kỳ muốn nói cho ngươi biết!”

Giai Vô che lỗ tai lại.

“Ta muốn nói cho Hàn Khanh biết, mấy lời mắng hắn vừa rồi đều do ngươi dạy.”

“Ngươi cảm thấy hắn sẽ cho ngươi cơ hội mở miệng nói chuyện nữa sao?”

Âm hiểm!

Trần Trí tức giận trừng hắn.

Giai Vô thở dài, không chút thành ý hỏi: “Ngươi muốn long khí làm gì?”

“Ta độ cho Thôi Yên, để hắn áp chế yêu đan.”

“… Ta còn tưởng ngươi sẽ có cốt khí mà không nói chứ.”

“Ta đâu phải Hàn Khanh, ta không ngốc.”

Lại dám chê người trong lòng của hắn là ngốc… Giai Vô rất muốn đứng dậy gào thét, nhưng chợt phát hiện, không có lý do để phản bác lại. “Yêu đan bị hắn ăn rồi à? Coi bộ hắn ở Thôi phủ thật sự đói rất thê thảm.”

Trần Trí giản lược chân tướng mà kể lại một lần, chỉ ém nhẹm đi đoạn y bị Thôi Yên tóm chặt cắn mút: “Di chứng của long khí thật quá đáng sợ! Ngươi nói thật xem nào, có phải Hàn Khanh không bị thương ở đuôi mà là đầu đúng không? Hơn nữa còn lây bệnh.”

Giai Vô lườm y một cái: “Khoe khoang đủ chưa, ai mà chẳng có chút luyến tình!”

“Gì cơ?”

“Một tên nam nhân anh tuấn hơn người ân cần hỏi han ngươi, lại còn nói cần ngươi không cần giang sơn, này không là ái tình thì chính là sắc tình, tự ngươi chọn lấy một cái!”

“… Ngươi rốt cuộc mỗi ngày nghĩ vớ vẩn gì thế hả?”

“Ta cùng người trong mộng tan vỡ, lại thành toàn cho tình yêu của ngươi, ngươi nói xem ta bây giờ đang nghĩ thế nào hả?”

“Ta là nam nhân.”

“Ngươi đi mà nói với Thôi Yên không nỡ buông ngươi ấy.”

Trần Trí hít một hơi thật sâu, đứng dậy tính đi, Giai Vô phía sau chậm chạp lên tiếng: “Không muốn biết long khí có vấn đề gì sao?”

Trần Trí lại đặt mông ngồi xuống.

“Thôi Yên là thiên tử được mệnh định, từ nhỏ vốn đã có long khí hộ thể. Nhưng hắn dùng yêu đan khi tuổi còn quá nhỏ, long khí trong cơ thể vẫn chưa đủ để luyện hóa, long khí và yêu khí tranh chấp, mới dẫn đến tình cảnh yêu đan không ngừng phản phệ cho tới bây giờ, đổi lại là người khác, e là đã chết ngay từ lúc không tự lượng sức dùng yêu đan rồi.”

Trần Trí nói: “Nếu hắn đăng cơ làm Hoàng đế, long khí trong cơ thể sẽ tích tụ tràn trề phải không?”

Giai Vô nói: “Long khí của đế vương tích góp mỗi ngày từng tí một. Yêu đan nằm trong cơ thể hắn đã nhiều năm, căn bản sẽ không để chút long khí sinh ra mỗi ngày kia làm ảnh hưởng. Nhất định phải có một nguồn long khí đủ cường đại để trong một khoảnh khắc lập tức áp đảo yêu đan, luyện hóa nó. Hắn chọn phải Trần Ứng Khác cũng thật là có mắt như mù, tên Hoàng đế con ngu ngốc vô năng như thế liệu tích cóp được bao nhiêu.”

Trần Trí nghĩ một chút liền hỏi: “Vậy nên, chỉ có thể dựa vào long khí của Hàn Khanh rồi?” Lần trước chưa thành công, phải chăng là do long khí quá ít?

Giai Vô nhìn thấu ý nghĩ của y, lắc đầu nói: “Vô dụng thôi. Long khí là cách gọi thông tục, nói một cách đúng đắn, đó chính là vương khí, là vương giả chi khí. Đế vương của nhân gian là vua của người, Hàn Khanh là vua của thú, nhân vương chi khí có thể giúp nhân loại luyện hóa yêu đan, còn thú vương chi khí tuy có thể thoáng chốc hỗ trợ khắc chế, nhưng dùng nhiều ngược lại sẽ làm cho yêu đan càng thêm cường đại.”

Trần Trí sợ tới nỗi long khí trong cơ thể cũng run lên: “Vậy làm sao bây giờ?”

Giai Vô nói: “Người sở hữu được nhân vương chi khí có hai người, một là Trần Ứng Khác, người còn lại là chính bản thân hắn. Kẻ trước đã đầu thai chuyển thế, trở thành người bình thường, còn chính hắn lại lún sâu vào vũng bùn, không sức nào giãy giụa, vì thế hiện nay chỉ còn một kế, đó là lấy yêu đan ra.”

Trần Trí nói: “Lấy ra bằng cách nào?”

“Xé ngực mổ bụng… nói thừa! Tự hắn phun ra là được.”

“Đơn giản vậy ư?”

“Cũng không hề đơn giản đâu. Hắn gắn bó với yêu đan đã nhiều năm, sinh ra ỷ lại, bỗng dưng mất đi, thân thể tất nhiên sẽ vô cùng suy yếu, nếu không có linh đan diệu dược hỗ trợ, kết cục cũng chỉ có nước chết mà thôi. Có điều ngươi thịt đùi nhiều, cắt đại chút thịt cho thêm chút huyết, hắn hưởng dụng không hết ấy chứ.”

Trần Trí tâm sự trùng trùng quay về hoàng cung, vừa tới gần tẩm điện, đã thấy Thôi Yên trên thân khoác áo choàng, tràn đầy khí thế đi ra, nếu không né kịp thời thì gần như là đâm trúng hắn. Y vội vàng leo cửa sổ về giường, giả bộ “còn ngái ngủ” đi ra, hỏi binh sĩ giáp đen đang canh giữ ở cửa: “Hắn đi đâu vậy?”

Binh sĩ giáp đen thẳng thắn trước sau như một: “Cao Đức Lai và Trương Quyền hợp thành liên quân, đang bao vây Kinh thành.”

Trần Trí tim đánh “thịch” một cái. Đây quả thật là sóng trước chưa dừng sóng sau đã tới.

Y về lại phòng mình loanh quanh một hồi, mãi không yên lòng, sau khi hỏi rõ Thôi Yên đi Nghị Chính điện, lập tức chạy đi theo, giữa đường vừa hay gặp được Thôi Yên đang trên đường quay về. Trông từ xa vẫn là biểu cảm băng đóng dày ba thước, vừa đến gần bỗng hóa xuân về hoa nở.

Thôi Yên mỉm cười cởi áo choàng xuống, khoác lên người Trần Trí: “Có lạnh hay không?”

Trần Trí nhớ tới lời trêu chọc của Giai Vô, thật sự run cầm cập, Thôi Yên vội vàng cầm lấy tay y: “Trễ như vậy rồi còn ra đây làm gì, ta về ngay thôi mà.”

Trần Trí dùng sức lại không thiếu lịch sự rút tay về: “Cao Đức Lai cùng Trương Quyền tìm tới cửa rồi sao?”

Thôi Yên khẽ cười nói: “Một kẻ tuổi tác đã cao, một kẻ hữu dũng vô mưu, không đủ để lo lắng. Ngươi quan tâm bọn họ như vậy, lẽ nào đã hối hận vì chọn ta ư?” Giọng nói dịu dàng khe khẽ, như gió lướt qua mặt nước, làm gợn lên từng con sóng lăn tăn khẽ lan.

Trần Trí biết hắn đa nghi, vội nói: “Ta đương nhiên là đứng về phía ngươi.”

Thôi Yên cười nói: “Đùa ngươi thôi mà, tâm ý của ngươi…” Ánh mắt hắn khẽ rơi xuống, cố ý bồi hồi lưu lại trên bờ môi của y trong thoáng chốc, mới nói một cách đầy ẩn ý, “Ta đương nhiên hiểu rõ.”

Trong lòng Trần Trí có một người tí hon đang giơ cao ngọn cờ “Ủng hộ Cao Đức Lai và Trương Quyền tạo phản”, gõ trống hò hét: Đánh Thôi Yên! Đánh chết hắn đi!

Thôi Yên kéo y quay về phòng, trước khi đi ngủ, bỗng dưng nói: “Ngươi đã nhìn thấy thủ đoạn của ta, những kẻ đối nghịch với ta đều không có kết cục tốt đẹp.” Không chờ Trần Trí đáp lại, đã ôn nhu nói tiếp, “Chỉ cần ngươi thật tâm đối với ta, ta cam đoan ngươi sẽ yên ổn không phải lo nghĩ.”

Lại là một kẹo một gậy.

Trần Trí kéo chăn quá mặt, không muốn để ý tới hắn nữa.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Thôi Yên vẫn như thường ngày, chờ y cùng dùng bữa, không hề nhìn ra một chút nôn nóng nào khi đại quân sắp tới gần. Có điều sau bữa cơm, hắn vẫn dẫn Trần Trí đi một vòng Nghị Chính điện.

Đáng thương thay cho đám cựu thần triều Trần, vất vả lắm mới may mắn sống sót trong tay Thôi Yên, nay lại sắp phải đối mặt với thảm cảnh thành vừa vỡ lại nát thêm, dường như là một đêm không ngủ, trời chưa kịp sáng, đã vội tiến cung hỏi thăm tin tức.

Vậy mà Thôi Yên vẫn như thường lệ, trước nghị đàm những việc chính trong thành, nghe tới đoạn các nhà buôn trữ lương lần trước lợi dụng tăng giá đã ngoan ngoãn giao nộp lương thực, còn cười tủm tỉm nói với Trần Trí: “Đều là nhờ diệu kế của Bệ hạ.”

Trần Trí khiêm tốn đáp: “Đều dựa vào uy danh của Thiên sư cả thôi.”

Một ban cựu thần nhìn nhau một lúc lâu, không người nào dám lên tiếng, vẫn phải nhờ đến quân sư của Thôi Yên mở đầu: “Cao Đức Lai và Trương Quyền đã gửi thiếp mời Thiên sư, chẳng hay Thiên sư dự tính ứng phó như thế nào?”

Thôi Yên nhìn sang Trần Trí:: “Bệ hạ thấy thế nào?”

Trần Trí không có kinh nghiệm, càng không dám nói bậy, liền đáp: “Thiên sư đã tính toán cả rồi, cớ gì lại hỏi ta?”

Thôi Yên cười nói: “Bệ hạ quả nhiên hiểu ta. Cao Đức Lai, Trương Quyền và ta đều là nghĩa quân, ta cùng Cao Đức Lai cũng từng có chút giao tình qua lại, nếu cố tình coi như không thấy, khác nào thấy lợi quên nghĩa đâu. Các ngươi hẳn là cũng không nguyện theo dưới trướng một chủ soái sợ đầu sợ đuôi đúng không? Lời mời lần này, tất nhiên không thể không đi.”

Một vị cựu thần vội vàng nói: “Nhưng bọn chúng thiết yến ở bên ngoài thành, rõ ràng là Hồng Môn Yến mà!”

Vị quân sự dưới trướng Thôi Yên ngạo mạn nói: “Thiên sư thông hiểu thiên thuật, nào có phải người đám phàm phu tục tử này giăng bẫy cho được!”

Thôi Yên nhìn Trần Trí: “Liệu Bệ hạ có nguyện cùng ta xông pha hiểm nguy?”

Nói thật thì, không hề nguyện ý chút nào.

Trần Trí không phải không muốn đi, mà là không muốn nghênh ngang đi cùng Thôi Yên. Thân là một Hoàng đế đáng chết lại chưa chết, tưởng tượng thôi cũng đủ biết, một khi xuất hiện tất sẽ muôn người chăm chú nhìn, chẳng bằng dùng thuật ẩn thân lén lút bám đuôi theo sau.

Y do dự một chút: “Chỉ sợ khiến cho Thiên sư khó xử.”

Thôi Yên nhướn mày: “Cớ gì lại nói vậy?”

“Tuy ta không sợ chết, nhưng sợ sẽ làm ngươi mất hết thể diện.” Trần Trí dừng một chút, thở dài nói tiếp, “Thôi vậy. Nếu bọn họ lấy cớ vì đại nghĩa, muốn ngươi giết ta, ta nhất định sẽ không để ngươi lâm vào thế khó xử.” Ý muốn nói là, y sẽ tự mình kết thúc.

Thôi Yên lại cười cười, vươn tay nắm lấy tay Trần Trí, sau khi bị né tránh, còn khẽ chạm vai một chút mới chịu thu về: “Ngươi là viên ngọc Hòa Thị Bích của ta, đương nhiên phải hoàn bích trở về.”

(Bụi: Hòa Thị Bích tức ngọc bích nhà họ Hòa là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc, Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Nam Á.

Nguồn gốc Hòa thị bích được ghi chép lần đầu tiên trong sách “Hàn Phi tử”, mục “Hòa thị đệ thập tam”, đại ý như sau:



Vào thời Sở Lệ vương, có người họ Hòa tìm được một viên ngọc ở trong núi đem dâng vua. Lệ Vương sai thợ ngọc xem, người thợ này cho là đá không phải là ngọc. Lệ Vương liền cho người họ Hòa này là nói dối, rồi sai người chặt chân trái anh ta.

Đến khi Vũ vương nối ngôi, người họ Hòa này lại đem ngọc đến dâng. Vũ Vương lại sai thợ ngọc xem. Người thợ ngọc này cũng cho thứ đó là đá không phải là ngọc. Vũ Vương lại cho người họ Hòa này là nói dối, rồi sai người chặt nốt chân phải anh ta. Vì thế người ta đều cười và thương hại anh chàng họ Hòa này.

Đến khi Văn vương lên ngôi, người họ Hòa ôm hòn ngọc, khóc ở chân núi Sở Sơn suốt ba ngày ba đêm đến chảy cả máu mắt ra. Vua thấy thế, sai người đến hỏi. Người họ Hòa thưa: “Tôi khóc không phải là thương hai chân tôi bị chặt, chỉ thương về nỗi ngọc mà cho là đá, nói thật mà cho là nói dối”. Vua liền cho người xem lại thật kỹ, thì quả nhiên là ngọc thật, mới đặt tên gọi là Ngọc bích họ Hòa và từ đó viên ngọc này được coi là quốc bảo của nước Sở.

(Nguồn: Wiki)



Hoàn bích? (Bụi: hoàn bích- nguyên vẹn, Thôi Yên ngụ ý Trần Trí là giai tân =))))

Khóe miệng Trần Trí giật rồi lại giật, không phải do y tưởng tượng quá nhiều, mà là… ảnh hưởng từ Giai Vô gây ra cho y thật sự sâu đậm!

Y cần chút thời gian để bình ổn sự hoảng loạn trong lòng: “Yến tiệc mời vào thời gian nào?”

“Chiều nay.”

“…”

May sao là mùa đông, mặt trời ấm mà không gắt.

Trần Trí và Thôi Yên ngồi cùng một chiếc long xa ra khỏi thành.

Thôi Yên thấy Trần Trí lúc lâu không nói một lời nào, chủ động tìm đề tài: “Lần đầu tiên ta được ngồi long xa, thật là mới lạ, Bệ hạ không giới thiệu một chút sao?”

Một chiếc xe bốn cạnh bốn góc vuông, có gì hay ho để mà giới thiệu đây?

Trần Trí không mấy hứng thú đáp: “Ta cũng ít khi ngồi. Chỉ tiếc Dương khanh ra đi quá sớm, ông ấy ngược lại vô cùng quen thuộc.”

Thôi Yên nhíu mày: “Dương Trọng Cử cũng dám ngồi long xa?”

Kẻ đã từng giết long tử thì có gì mà không dám.

Trần Trí đáp: “Ông ấy có một loạt thánh chỉ: ‘Dương khanh vì nước lao tâm khổ tứ, ban tọa long xa’ ‘Dương khanh có công với xã tắc, ban tọa long xa’ ‘thương thay Dương khanh đêm khuya duyệt tấu chương, ban cho tọa long xa’ … Cũng may ta chỉ cần đóng dấu thôi, thánh chỉ là do người khác viết.”

Thôi Yên bỗng nhiên ghé sát vào y: “Bệ hạ liệu có thể gọi ta một tiếng ‘Thôi khanh’ hay không?”

Trần Trí: “…” Thúc tình??? Chỉ muốn hỏi tí thôi, bản thân hắn làm sao có thể nói ra ngoài miệng. (Bụi: Thúc tình và Thôi khanh đồng âm)

Thôi Yên thấy y một lúc lâu không đáp, ý cười khẽ thu lại: “Ở trong lòng của Bệ hạ, ta mãi luôn là nghịch tặc tạo phản phải không?”

Trần Trí xem sắc mặt nghe lời nói, lập tức xoa dịu hắn: “Ngươi phản là phản triều Trần của Dương Trọng Cử, ta vui mừng còn không kịp mà.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Vậy cớ sao Bệ hạ không muốn gọi ta một tiếng ‘Thôi khanh’?”

… Bởi vì phát âm quá xấu hổ chứ sao.

Trần Trí liếm liếm môi giải thích: “Vì trong thâm tâm ta, ngươi đã là chủ nhân của giang sơn này rồi.”

Làn môi sau khi được liếm qua còn vương chút ẩm ướt, có hơi nhợt nhạt, nhìn mà khiến ánh mắt Thôi Yên khẽ chìm sâu. Ký ức đang dần phai mờ vì biến cố dồn dập nay lại hiện ra rõ ràng, dù là nam nhân, đôi môi kia lại mềm mại đến bất ngờ.

Trần Trí cảm giác miệng mình bị nhìn chằm chằm đến sắp sưng, nhịn không được quay mặt đi.

Thôi Yên ngắm một bên tai của y, đột nhiên cảm thấy vành tai cũng đầy đặn thật khả ái.

Xe chạy chậm dần, không bao lâu sau liền dừng hẳn, có một binh sĩ giáp đen chạy lại vén rèm.

Thôi Yên bước ra trước, vươn tay đỡ Trần Trí.

Trần Trí sau khi xuống xe mới phát hiện bọn họ đã ra tới ngoài thành, đằng sau là mấy ngàn binh sĩ giáp đen dàn trận sẵn sàng, trước mặt là liên quân của Cao Đức Lai và Trương Quyền.

Ở giữa hai đạo quân đứng đối mặt nhau là một mái lều che nắng đơn sơ được dựng tạm.

Trong lều có hai người đang ngồi, một người trong đó tuổi tác lớn hơn, vừa nhìn thấy bọn họ đến liền đứng dậy đón chào.

“Thôi lão đệ đã lâu không gặp!” Người lớn tuổi hơn là Cao Đức Lai, đầu tuy không lớn nhưng tứ chi cường tráng, nhất là hai ngón tay cái, tưởng chừng như to bằng hai ngón tay người thường ghép lại. Hắn nhiệt tình chào mời: “Đến đây đến đây nào, ngươi vẫn thường nói, thần giao cùng Trương lão đệ đã lâu, lại chưa có duyên gặp mặt, nay chính là thời cơ gặp gỡ!”

Người còn lại trong lều vốn ngồi xoay lưng về phía Kinh thành, bấy giờ mới ngạo mạn quay người lại, đợi đến khi thấy rõ dung mạo của Thôi Yên rồi, liền ngẩn ngơ.

“Trương lão đệ? Vị này chính là Thôi huynh đệ. Trương lão đệ? Trương lão đệ… TRƯƠNG, LÃO, ĐỆ!” Cao Đức Lai dùng lực vỗ mạnh vào sau lưng Trương Quyền.

Trương Quyền bất ngờ không kịp phòng bị mà ngã vào trong lòng Thôi Yên.

Trần Trí: “…”

Bày trận hoành tráng như vậy, hóa ra là để tổ chức tiệc coi mắt sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play