Họ theo chân bầy sói hoang cuối cùng đi tới một hang động.
Mãn Vọng Xuyên quan sát xung quanh cảm thấy mọi thứ hình như quá mức an toàn thì trong lòng sinh ra lo lắng.
" Hoàng huynh nơi này không được bình thường. "
Mãn Vọng Triết gật đầu.
Người khi nãy thổi sáo dụ mọi người đến nơi này.
Nếu như hắn tính không sai thì ở trong động này chắc hẳn sẽ có mai phục.
Lúc này Mãn Vọng Bắc xuất hiện phía sau họ rồi đột nhiên lên tiếng.
" Vậy thì đành làm hoàng thượng và hoàng đệ thất vọng rồi. Ở đây không có người canh gác cũng không có mai phục. "
Hai người kia nhìn y. Mãn Vọng Triết lên tiếng.
" Nãy giờ ngươi ở đâu? "
Mãn Vọng Bắc đi vào trong động vừa đi vừa nói.
" Lúc hoàng thượng và hoàng đệ đang cùng nhau nói chuyện ta đã đi một vòng quanh đây xem thử. Theo như ta đoán không sai thì mọi việc chính là như vậy! "
Hoàng thượng và Vọng Xuyên cũng chẳng tiện bàn cãi nhiều vì họ đều tin vào phán đoán của y.
Chỉ còn điều....
" Mấy con sói hoang khi nãy chúng dẫn chúng ta đến đây thì đột nhiên rời đi. Ngươi có biết tại sao hay không? "
Lúc này Mãn Vọng Bắc đứng lại.
" Có lẽ khi làm xong việc cần làm thì bọn chúng lập tức rời đi. Nói chung ta chỉ có thể nói người này không hề có ác ý. "
Sau đó bọn họ đi được một đoạn thì một cấm vệ quân đi trước phát hiện ra được một chuyện.
" Bẩm hoàng thượng, phía trước và phía bên phải hình như có ánh sáng."
Mãn Vọng Triết nhìn theo hướng đó.
" Được rồi bây giờ chúng ta chia ra hành động. Có chuyện gì tự lo cho bản thân mình là được rồi không cần thiết làm việc dư thừa. "
Cuối cùng Mãn Vọng Bắc và Mãn Vọng Xuyên cùng năm cấm vệ quân đi phía trước còn Mãn Vọng Triết cùng năm cấm vệ quân còn lại thì về phía bên phải.
Mãn Vọng Triết đi đến nơi có ánh sáng phát hiện trong đó có một người.
Nam nhân đó bề ngoài có chút tùy ý ( ý nói người này không thích chăm sóc vẻ bên ngoài).
Nhưng y ung dung ngồi lau thanh kiếm trên tay lại làm người khác cảm giác được sự tao nhã, đường hoàng.
" Nếu ngài đã tới đây rồi thì vào đi!"
Mãn Vọng Triết vốn là thuộc loại người không sợ nguy hiểm lại thích thử thách nên không chút e ngại mà bước vào.
Đường Mặc nhếch môi cười.
Hai người cùng lúc cầm kiếm tấn công đối phương.
Năm cấm vệ quân đi cùng họ chỉ đứng nhìn bởi vì hoàng thượng chưa ra lệnh nên họ không dám tự tiện hành động.
Đường Mặc từ nhỏ luyện đao, luyện kiếm.
Nhưng Mãn Vọng Triết chinh chiến xa trường bao nhiêu năm.
Hai người họ một chín, một mười.
Khó mà phân thắng bại.
Cúi cùng không biết tại sao Đường Mặc đột nhiên nương tay.
Mãn Vọng Triết bất ngờ nhất thời phản ứng không kịp.Lưỡi kiếm lướt qua vạt áo, máu từ tay phải của Đường Mặc một đường chảy xuống.
" Bắt hắn lại!"
Mãn Vọng Triết ra lệnh cho hai người cấm vệ quân.
Mãn Vọng Triết nhìn Đường Mặc.
" Tại sao ngươi lại không phản kháng? "
Đường Mặc cúi đầu, nhỏ giọng lên tiếng.
" Bởi vì ta muốn biết Hoàng hậu của ngài có quan tâm đến ta hay không? "
Dù một chút thôi Đường Mặc cũng nguyện ý thử một lần.
Mãn Vọng Triết nhìn hắn thật sự trong lòng tức giận bởi vì có người dám để ý đến nữ nhân của hắn.
Càng tức giận hơn chính là nữ nhân của hắn...Tại sao những nam nhân khác gặp qua đều yêu nàng?
" Giải đi!"
Đi ra cửa động thì lúc này Mãn Vọng Bắc, Mãn Vọng Xuyên và cả nàng cũng đều có mặt ở đó.
Khuynh Thành nhìn Đường Mặc bị cấm vệ quân khống chế chân mày nhíu lại.
" Hoàng thượng xin người hãy thả hắn ra."
Mãn Vọng Triết quan sát nàng, tay nắm thành quyền.
Đường Mặc thì vô cùng đắc ý.
Nhiếp chính vương _ Mãn Vọng Bắc
Vọng Xuyên vương gia.
Hai người này thì lại chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
" Hoàng hậu nếu như nàng nói được lý do vì sao trẫm phải thả người thì trẫm sẽ tha cho hắn. "
Khuynh Thành đi đến trước mặt Mãn Vọng Triết.
" Nếu hoàng thượng đã muốn biết vậy thần thiếp sẽ nói. Bởi vì hắn không hại ta."
Đường Mặc bắt nàng nhưng suy cho cùng cũng không làm gì nàng.
Khuynh Thành cảm nhận được hắn mặc dù không phải là một người tốt nhưng đối với nàng sẽ không gây ra thương tổn gì.
Mãn Vọng Triết là vua.
Nói lời sẽ giữ lấy lời tuyệt đối không đảo lộn trắng đen.
Đành phải thả Đường Mặc ra.
Đường Mặc nhìn nàng.
Quả nhiên những gì hắn làm không hề uổng phí.
Trước khi rời đi Đường Mặc còn đưa cho họ một cái bản đồ và âm thầm đưa cho Mãn Vọng Triết một cái cẩm nang.
Theo hướng dẫn họ mới đi ra khỏi khu rừng này.
Về phần Khuynh Thành nãy giờ nàng luôn im lặng ngồi trên lưng ngựa.
Ba nam nhân kia đương nhiên hiểu được sự khác lạ.
Chỉ là trong lòng mỗi người đều không muốn hỏi.
Bởi vì họ sợ rằng những gì nàng đang nghĩ không hề liên quan đến mình.
Ngựa chạy rất chậm nên nàng tiện thể vương tay bức chiếc lá cây.
Trong lòng thầm nghĩ
Đường Mặc, bổn cung rất muốn biết ngươi là người như thế nào?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT