Nếu như nói Diệp Chính Nhiên là đẹ nhất cao thủ của Diệp gia những năm gần đây, thì lão gia tử Diệp Phong Mậu có thể xem là người khai sáng ra Diệp gia.

Một gia tộc truyền lưu ngàn năm, muốn ở trong xã hội hiện đại sinh tồn được, rồi lại muốn tuân thủ nghiêm ngặt lấy quy củ gia tộc trước kia, là một chuyện rất khó khăn.

Diệp Phong Mậu đã đem một gia tộc cổ võ phong kiến, dung nhập vào trong xã hội hiện đại hoá, chẳng những tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của gia tộc ngàn năm, mà còn đem thế lực gia tộc phát triển trong xã hội hiện đại hoá, trong thời gian ngắn ngủi, đã khiến cho thế lực Diệp gia tăng lên trên phạm vi lớn, địa vị trong giang hồ cũng ngày càng tăng lên cao.

Nương theo Diệp Chính Nhiên ngang trời xuất thế, khiến cho địa vị Diệp gia leo lên tới đỉnh phong, tuy hiện tại Diệp Chính Nhiên đã qua đời, bất quá, lực ảnh hưởng của Diệp Chính Nhiên vẫn còn tồn tại như cũ.

Một người chết hơn hai mươi năm, vẫn có lực uy hiếp như vậy, đủ để nói rõ hắn kiệt xuất đến cỡ nào.

"Chính Hùng, Chính Phong, đây là Diệp Khiêm, là con trai của Chính Nhiên.

Chính Nhiên đã chết sớm, hai con là Đại bá cùng Tam thúc của nó, các con phải phải hảo hảo chiếu cố nó a, không thể để cho nó ủy khuất, có biết không?" Lão gia tử nói, "Còn có các cháu nữa, các cháu đều là anh của nó, càng phải làm tốt bổn phận làm anh của mình, phải biết chiếu cố em trai, có hiểu không? Nếu để cho ông biết các cháu khi dễ Diệp Khiêm, thì cũng đừng trách ông cho các cháu ăn bạt tai."

Nghe lời lão gia tử nói xong, trong lòng Diệp Khiêm chỉ cảm thấy ấm áp và thoải mái vô cùng, loại cảm giác này, mới là cảm giác của thân nhân, mới là cảm giác của gia đình.

Cho dù lão gia tử không phải là ông của Diệp Khiêm, thì hắn cũng vui vẻ không thôi, cũng hy vọng có thể cùng người như vậy sống cùng một chỗ, ít nhất có thể từ trên người ông ấy cảm giác được loại tình cảm gia đình ấm áp.

Thế nhưng mà, nếu như mình không phải là cháu trai của ông ấy thì chỉ sợ ông ấy cũng sẽ không đối xử với mình như vậy a? Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm không khỏi bất đắc dĩ thở dài.

"Cha, cha nghe ai nói vậy a? Con trai của Nhị đệ đã mất tích hơn hai mươi năm rồi, qua nhiều năm như vậy, chúng ta đã bỏ ra rất lớn nhân lực vật lực đi tìm, nhưng không có bất kỳ tin tức gì.

Không nói đến chuyện nó có còn sống hay không, cho dù nó còn sống thì làm sao nó có thể tìm tới nơi này?" Diệp Chính Hùng nói, "Cha, con biết cha muốn có cháu trai, thế nhưng mà cha phải hiểu rõ ràng, ngàn vạn lần đừng để người khác tính kế ah."

Diệp Chính Phong cũng phụ họa nói: "Đúng vậy a, cha, chúng ta vẫn nên điều tra rõ ràng chuyện này a."

Diệp Khiêm lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Tôi chưa từng có nói tôi là người Diệp gia, tôi cũng không thèm làm người Diệp gia.

Tuy tôi họ Diệp, nhưng mà chuyên này không có nghĩa là tôi muốn leo lên cánh cửa Diệp gia quyền thế.

Tuy Diệp Khiêm tôi không có năng lực gì, nhưng cũng có thể coi là có chút tiểu thành, cũng đủ cho tôi sinh hoạt cả đời mà không cần phải lo lắng.

Nếu như các ông cho là tôi muốn leo lên cánh cửa Diệp gia quyền thế, vậy thì các ông sai rồi.

Nhân sinh của Diệp Khiêm tôi, từ trước đến nay đều là tự mình đi tới, là nhờ sự cố gắng của bản thân, là nhờ vào sự hỗ trợ của các huynh đệ, mà không phải dựa vào sự giúp đỡ của người khác."

Hoàn toàn chính xác, Diệp Khiêm sở dĩ đến Diệp gia, cũng không phải vì muốn leo lên cánh cửa Diệp gia quyền thế, mà là muốn biết rõ ràng thân thế của mình, mà là vì muốn có được một phần cảm giác gia đình mà thôi.

Diệp Khiêm cũng không tự cho mình là đại nhân vật nào, nhưng tối thiểu cũng không cần đi leo lên cánh cửa Diệp gia quyền thế a? Cho dù quyền thế của Hắn Diệp có lớn như thế nào, thì cũng không liên quan tới hắn, hắn cũng không cần phải leo lên cánh cửa Diệp gia làm gì.

Huống chi, hắn cũng không muốn cuốn vào trong tranh chấp của giới cổ võ thuật.

"Hừ, nói thật dễ nghe, vậy tôi hỏi cậu, cậu dựa vào cái gì mà nói mình là con trai của nhị đệ? Cậu có chứng cớ gì sao? Cậu mượn danh nghĩa tới mừng thọ lão gia tử, mục đích là muốn trở lại Diệp gia mà thôi.

Bất quá tôi có thể nói cho cậu biết, nhị đệ quả thật có một đứa con trai, bất quá nó đã mất tích hơn hai mươi năm rồi." Diệp Chính Hùng hừ lạnh một tiếng, nói.

Sau đó ánh mắt lại chuyển hướng Diệp Phong Mậu, nói: "Cha, An Tư quả thật là cùng nhị đệ sinh ra một đứa bé, bất quá lại là một đứa bé gái, cũng không có con trai a."

Lông mày của lão gia tử có chút nhíu lại, nói tiếp: "Com làm sao mà biết được? Con đã biết An tiểu thư sinh cho Chính Nhiên một đứa con gái, vì cái gì còn không sớm đón nó trở về? Chuyện năm đó hoàn toàn chính xác là có trách nhiệm của cha, bất quá, hiện tại cha chỉ muốn gia đình đoàn tụ mà thôi.

Huống hồ, các con xem, Diệp Khiêm rất giống Chính Nhiên lúc còn trẻ, cha tuyệt đối tin tưởng Diệp Khiêm chính là con trai của Chính Nhiên."

Lão gia tử chấp nhất, khiến cho Diệp Khiêm cảm thấy ấm áp trong lòng.

Chỉ là, lời Diệp Chính Hùng nói khiến cho Diệp Khiêm nhịn không được có một chút suy nghĩ, hiện tại Diệp Khiêm có chút không rõ chính là, Diệp Chính Hùng rốt cuộc thật sự không muốn Diệp Khiêm trở lại Diệp gia, sợ hãi Diệp Khiêm đoạt đi quyền thế của hắn; hay là Diệp Khiêm không phải là con trai của Diệp Chính Nhiên, hắn chẳng qua là một thể đánh bạc bị An Tư lợi dụng đến báo thù mà thôi.

Thế nhưng mà, nếu như mình chỉ là một quân cờ để An Tư trả thù Diệp gia, thì tại sao An Tư lại biết chuyện của hắn rõ ràng như vậy, như thế nào lại biết rõ vết bớt ở trên người hắn, thậm chí còn biết rõ trong cơ thể hắn có một cổ khí tức tà ác nữa.

Hơn nữa, nếu như An Tư chỉ muốn lợi dụng hắn, thì cũng không cần truyền thụ cổ võ thuật cho hắn a, chỉ cần mang theo hắn đến Diệp gia, là bà đã có thể thuận lợi tiến vào Diệp gia, đến lúc đó sẽ có rất nhiều cơ hội trả thù a.

Hết thảy mọi chuyện khiến cho Diệp Khiêm có chút mờ mịt, sờ không được đầu mối, có chút không rõ đến cùng thì lời nói của ai mới là sự thật.

"Cha, con thấy thì không bằng như vậy đi.

Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triẻn, chỉ cần chúng ta xét nghiệm DNA, là có thể biết rõ ràng cậu ấy có phải là con trai của nhị ca hay không? Cha thấy phương án này được không?" Diệp Chính Phong nói.

Diệp Khiêm cũng đã từng có ý nghĩ muốn làm xét nghiệm DNA, kiểm tra xem hắn có phải là con trai của An Tư hay không, nhưng vì trong lóng có điều cố kỵ, sợ làm tổn thương An Tư cho nên không có tiến hành xét nghiệm DNA.

Hôm nay Diệp Chính Phong đưa ra đề nghị như vậy, đây cũng là chuyện hợp lý.

Ánh mắt của lão gia tử chuyển hướng về phía Diệp Khiêm, một bộ ngữ khí thương lượng, nói: "Tiểu Khiêm, ông biết rõ cách làm này có chút tổn thương lòng cháu, thế nhưng mà cháu cũng có thể lý giải một chút a.

Cháu thấy phương án này thế nào? Nếu như cháu không đồng ý, thì quên đi, trong lòng ông vẫn nhận định cháu là con trai của Chính Nhiên, là bảo bối của ông.

Ai cũng không dám nói cháu không phải là con trai Chính Nhiên, đây là lời ông nói."

Nghe được lão gia tử nói, trong lòng Diệp Khiêm chỉ cảm thấy ấm áp không thôi, một dòng nước ấm ở trong lòng hắn nhộn nhạo ra.

Bất quá, mục đích hắn tới Diệp gia lần này không phải vì muốn leo lên cánh cửa Diệp gia quyền thế, mà là vì muốn tra rõ ràng thân thế của mình, tuy đề nghị của Diệp Chính Phong có chút đả thương lòng người, bất quá đây quả thật là một biện pháp có thể thực hiện được.

Có chút nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Tôi đáp ứng.

Bất quá có chuyện này tôi nhất định phải nói rõ ràng, tôi chưa từng có ý nghĩ muốn leo lên cánh cửa Diệp gia quyền thế, mặc kệ kết quả điều tra là gì, tôi cũng sẽ không ở lại Diệp gia.

Có lẽ mọi người chưa từng trải qua cảm giác không có người thân bên cạnh, chưa từng biết cảm giác của một đứa cô nhi như thế nào, tôi có thể nói cho mọi người biết, trong nội tâm một đứa cô, thân nhân cùng cuộc sống gia đình ấm ấp so với quyền thế thì trọng yếu hơn rất nhiều.

Qua nhiều năm như vậy, tôi cũng coi như là có chút thành tựu, tuy không thể so sánh với Diệp gia, nhưng những thứ mà tôi đạt được đều dựa vào sự cố gắng của mình cùng các huynh đệ của tôi, tôi đã rất thỏa mãn.

Tôi không thích đồ ăn có sẵn, cho nên cũng sẽ không leo lên cánh cửa Diệp gia quyền thế."

Diệp Chính Hùng cùng Diệp Chính Phong có chút sửng sốt một chút, bất quá lời nói như vậy ai cũng biết nói a, nhưng có thể làm được hay không lại là chuyện khác a?.

Lão gia tử rất thoả mãn nhẹ gật đầu, vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, nói: "Tốt, đây mới là con cháu Diệp gia a.

Con cháu Diệp gia nên có phách lực cùng gan dạ sáng suốt như vậy, các cháu đều nghe rõ chưa? Về sau mấy cháu hãy học tập tiểu Khiêm, đừng luôn trông cậy vào sự trợ giúp của gia tộc.

Nếu như chuyện gì cũng dựa vào gia tộc thì nuôi các cháu để làm cái gì? Gia tộc hi vọng các cháu dẫn theo gia tộc đi về phía huy hoàng, mà không phải để cho các cháu làm sâu mọt, dựa vào quyền thế gia tộc muốn làm gì thì làm."

Ba đứa cháu trai Diệp gia ngồi cùng bàn nghe lão gia tử nói như vậy, khiến cho trong nội tâm bọn họ có chút không thoải mái, những năm gần đây này, tuy bọn họ cũng không có thành tích gì lớn, nhưng cũng tuyệt đối không phải là sâu mọt của gia tộc.

Những lĩnh vực mà bọn họ quản lý cũng chưa từng làm mất mặt Diệp gia, cũng có thể xem là có chút thành tựu a? Đương nhiên, ở trong đó mặc dù có quan hệ của gia tộc, nhưng sinh ra ở trong gia tộc như vậy, điểm cất bước không phải vốn nên cao hơn một chút sao?

"Tôi còn có một điều kiện, muốn mọi người đáp ứng." Dừng một chút, Diệp Khiêm nói.

"Điều kiện gì?" Diệp Chính Hùng hỏi.

Hắn đối với những lời Diệp Khiêm nói cũng không có bao nhiêu cảm giác, đối với lời lão gia tử nói cũng lơ đễnh, ít nhất, theo hắn, hai đứa con trai của hắn cũng không có làm mất mặt Diệp gia.

Tuy bọn họ không có tài kinh thiên vĩ địa, nhưng tối thiểu bọn họ còn xứng với thân phận con cháu Diệp gia.

"Chuyện này tôi hi vọng mọi người che giấu, tôi không hy vọng để cho mẹ tôi biết chuyện này." Diệp Khiêm nói, "Tôi nghĩ mọi người cũng biết, thái độ của mẹ tôi đối với người Diệp gia cũng không khá lắm, thậm chí nói là có hận ý mãnh liệt, nếu như để cho bà ấy biết chuyện xét nghiệm DNA thì sẽ khiến cho bà ấy thương tâm, đến lúc đó lại làm ra chuyện gì, thì tôi cũng không biết được.

Cho nên, tôi hi vọng mọi người có thể lý giải một chút, chuyện này không thể để cho mẹ tôi biết a."

Diệp Chính Phong có chút nhẹ gật đầu, theo thời gian dần trôi hắn cảm thấy có chút thưởng thức đối với Diệp Khiêm rồi, cho dù tiểu tử này không phải là con cháu Diệp gia, thì cũng là một người trẻ tuổi không tệ.

Chỉ là, đến lúc đó, chuyện này cũng không phải là chuyện mà hắn có thể quyết định được, cũng không thể bằng sự yêu thich cá nhân mà làm việc, mà là phải đứng ở trên vị trí gia tộc mà suy xét.

Dù sao, nếu như Diệp Khiêm không phải con cháu Diệp gia, như vậy lần này hắn tới Diệp gia, nhất định là có mục đích gì đó, Diệp gia làm sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy.

Lão gia tử thoả mãn nhẹ gật đầu, càng cảm thấy yêu thích Diệp Khiêm hơn.

Có lẽ, trong lòng ông ấy, vẫn đối với đứa con trai đã mất tích của Diệp Chính Nhiên có một tia áy náy, cho nên đem phần yêu thích này đặt hết lên trên người Diệp Khiêm a, cho nên, ông ấy mới có biểu hiện yêu thích như vậy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play