Nếu như không phải Đường Thục Nghiên phân phó, thì tiểu Thúy sẽ không đi qua đây.

Tuy cô hiểu rõ tính tình của Đường Thục Nghiên, biết bà là người thiện lương, thế nhưng mà làm một nha hoàn đi theo bà vài thập niên, nên cô hy vọng An Tư sẽ không quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của Đường Thục Nghiên.

An Tư cũng không có cảm ơn, bà biết rõ Nhị phu nhân trong miệng tiểu Thúy là đang nói ai, bởi vậy, đối với hành động trợ giúp lần này của tiểu Thúy bà cũng không có để ở trong lòng, cũng có bất luận cảm kích gì.

Huống chi, theo bà, thì cho dù tiểu Thúy không đến thì hai gã đệ tử Diệp gia cũng không thể ngăn cản đường đi của bà.

Vừa rồi ánh mắt của tiểu Thúy nhìn Diệp Khiêm, An Tư nhìn thấy rõ ràng, đợi tiểu Thúy vừa đi, An Tư quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nói: "Con nhớ kỹ, người phụ nữ kia là cừu nhân lớn nhất của chúng ta, có cơ hội thì con nhất định phải thay mẹ giết chết bà ấy." Nói xong, trực tiếp hướng sảnh phía trước đi tới.

Hai gã đệ tử Diệp gia phụ trách trông coi, cũng không dám có bất kỳ lãnh đạm, cuống quít đi thông báo cho Diệp Chân Dương.

Mặc dù nói Nhị phu nhân đã ra lệnh cho bọn người Diệp Khiêm đi tham dự đại thọ của lão gia tử Diệp gia, bất quá bọn họ bị kẹp ở giữa cho nên phải làm thật chu đáo.

Đã có mệnh lệnh của Nhị phu nhân, có lẽ không có vấn đề gì, thế nhưng mà nếu như không thông báo cho Diệp Chân Dương một tiếng thì chính là có vấn đề a.

Diệp Chân Dương vừa bắt máy thì hai gã đệ tử Diệp gia liền nói: "Quản gia, bọn họ đã đi tới sảnh phía trước."

"Cái gì? Tôi không phải đã bảo các anh trông chừng bọn họ sao? Như thế nào lại để cho bọn họ chạy tới đó hả?" Diệp Chân Dương có chút giận dỗi nói.

"Quản gia, đây là mệnh lệnh của Nhị phu nhân, chúng tôi không dám không nghe ah." Gã đệ tử Diệp gia nói.

Có chút sửng sốt một chút, Diệp Chân Dương nói: "Coi như hết, bọn họ đã đi rồi, các anh ở lại nơi đó cũng vô dụng, khổ cực một đêm, các anh cũng đi nghỉ ngơi đi.

Buổi chiều là có tổ chức đài luận võ, các anh sau khi nghỉ ngơi tốt thì hãy tới đây nhìn xem, chuyện này đối với tu vi của các anh có trợ giúp rất lớn."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Chân Dương cuống quít đi đến bên cạnh Diệp Chính Hùng, thấp giọng nói bên cạnh lỗ tai hắn vài câu, đem tình huống của bọn người Diệp Khiêm nói đơn giản một chút.

Có chút sửng sốt một chút, Diệp Chính Hùng thở dài, nói: "Bây giờ có muốn ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.

Thọ yến cũng sắp bắt đầu, các môn phái trên giang hồ và người của các gia tộc đã tới đây rồi, chúng ta không thể để cho bọn họ chế giễu.

Ông đi chuẩn bị một chút đi, nhớ cảnh cáo người phụ nữ kia một tiếng, nếu như bà ấy dám chơi thủ đoạn gì, thì Diệp gia tuyệt đối để cho bà ấy sống không bằng chết."

Khẽ gật đầu, Diệp Chân Dương cất bước đi ra ngoài.

An Tư lựa chọn lúc này đến đây, rất rõ ràng là có mục đích, chuyện đã phát triển đến bước này, thì chuyện duy nhất có thể làm chính là cảnh cáo An Tư, đừng để cho bà chơi đùa thủ đoạn gì.

Chỉ là, Diệp Chân Dương cũng thật không ngờ, Nhị phu nhân vậy mà lại ra mặt trợ giúp bọn họ.

Bất quá, ngẫm lại cách làm người của Nhị phu nhân, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Có chút thở dài, Diệp Chân Dương nhanh chóng bước ra phía ngoài.

Lễ mừng thọ được tổ chức tại phòng trước, do hậu bối Diệp gia cùng với người đại diện các môn các phái, các gia tộc trên giang hồ tới mừng thọ, sau đóa mọi người sẽ cùng nhau đi nhà hàng cử hành thọ yến.

Địa vị của Diệp gia ở trong giang hồ rất cao, đặc biệt là năm đó Diệp Chính Nhiên đã quét ngang giang hồ, đánh bại cao thủ của rất nhiều môn phái, khiến cho địa vị Diệp gia càng ngày càng tăng cao.

Đặc biệt là trận chiến hai mươi mấy năm trước, càng trở thành thần thoại trong giới giang hồ.

Tuy Diệp Chính Nhiên đã mất, bất quá uy nghiêm của hắn vẫn khiến cho các đại môn phái các gia tộc sợ hãi.

Nơi có con người thì có giang hồ, chỉ là giang hồ của giới cổ võ thuật không giống với giang hồ của những băng đảng trên xã hội.

Bất quá, đây vẫn là nơi mạnh được yếu thua.

Đây là định luật không thay đổi của thế giới này, kẻ yếu nên bị loại bỏ, ai không thể thích ứng với xã hội này thì sẽ bị đào thải, có lẽ, cái này gọi là chọn lọc tự nhiên a.

Phòng trước đã sớm bố trí thỏa đáng, chính giữa đặt một cái ghế bành, sau lưng treo một chữ thọ rất lớn.

Chữ "Thọ" được viết bằng nước sơn mạ vàng, nên đặc biệt lóng lánh.

Phía dưới bày bộ bàn trà, để cho những người đại diện các đại môn phái tới ngồi.

Chớ nên xem thường cách bài trí này, chuyện này thật ra rất phiền toái a.

Những cổ võ giả này chú trọng nhất chính là mặt mũi của mình, mặt mũi của môn phái mình trên giang hồ, bởi vậy, sắp xếp chỗ ngồi cũng là dựa theo địa vị của các đại môn phái, của các gia tộc trong giới giang hồ.

Khỏi cần nói chuyện nào khác, chỉ nói đến chuyện sắp xếp chỗ ngồi cũng đã khiến cho Diệp Chính Hùng thức trắng một đêm, chuyện này nhìn thì rất đơn giản nhưng lại không thể có chút sơ sẩy, một khi để cho khách tới mừng thọ cảm thấy không hài lòng, thậm chí là cảm thấy Diệp gia đang miệt thị bọn họ, thì rất có thể mối quan hệ mà thiên tân vạn khổ mới có được sẽ bị phá nát trong nháy mắt.

Hôm nay lão gia tử Diệp Phong Mậu rất vui vẻ, đại thọ 80 tuổi a, có bao nhiều người có thể sống đến độ tuổi này a, hắn có thể sống đến độ tuổi này thì đã rất thỏa mãn rồi.

Vốn lão gia tử Diệp Phong Mậu cũng không muốn tổ chức đại thọ lớn như vậy, chỉ muốn người trong nhà tụ họp lại một chỗ, cùng nhau ăn bữa cơm là được rồi, dù sao con cháu Diệp gia đều đang bận rộn vì sự nghiệp của gia tộc, rất khó có cơ hội gặp mặt, có thể mượn cơ hội này tụ họp lại, cũng là chuyện rất hợp lý rồi.

Bất quá, Diệp Chính Hùng nói muốn mượn cơ hội này, cùng người trên giang hồ tu sửa một chút quan hệ, chuyện này đối với sự phát triển của Diệp gia trong tương lai rất có lợi.

Bời vì, vô luận lực lượng gia tộc có mạnh đến cỡ nào, nếu như không có đồng minh thì không có cách nào lăn lộn trong giới giang hồ được.

Giang hồ chính là một nồi cám heo, muốn tìm một nơi dừng chân cũng không dễ dàng.

Hai mươi năm trước, lão gia tử đã truyền vị trí gia chủ cho con trai trưởng Diệp Chính Hùng, sống cuộc sống ẩn cư.

Những năm gần đây, đối với chuyện trên giang hồ cơ hồ là chẳng quan tâm, mà ngay cả chuyện Diệp gia hắn cũng rất ít khi nhúng tay vào.

Bất quá, không hỏi qua cũng không có nghĩa là không biết, nhìn thấy Diệp gia trong tay Diệp Chính Hùng phát triển vững vàng, lão gia tử cùng có chút an ủi lúc về già.

Có lẽ là do đã già, cho nên hùng tâm tráng chí năm đó đã không còn, hắn không hề kỳ vọng Diệp gia có thể tiếp tục leo lên cao, hắn chỉ hy vọng có thể an ổn sống, hưởng thụ một chút niềm vui gia đình.

Bất quá, con cháu Diệp gia đều ở bên ngoài phấn đấu vì sự nghiệp của gia tộc, chuyện này chính là chuyện hắn hi vọng nhìn thấy.

Hắn cũng không hi vọng con cháu Diệp gia đều là phá gia chi tử a?

Tuy đã 80 tuổi, thế nhưng mà thân thể lão gia tử vẫn to lớn như cũ, tinh thần vô cùng phấn chấn, ánh mắt phát ra đạo đạo tinh quang.

Người đại diện các đại môn phái các gia tộc cũng lục tục ngo ngoe đi tới, Diệp Chính Hùng tự mình chiêu đãi bọn họ, an bài tốt chỗ ngồi.

Đều là trải qua nghĩ sâu tính kỹ, nên cũng không có khiến cho bất kỳ người nào cảm thấy không thoải mái.

Người các đại gia tộc các môn phái cũng đều nhao nhao chào hỏi, thái độ bên ngoài nhìn thì rất hòa khí.

Kỳ thật, những người này, hơn phân nửa là đeo mặt nạ làm người, bọn họ cười với ngươi, cũng không có nghĩa là thật sự muốn trở thành bạn với ngươi.

Nhân tâm, là thứ đồ vật khó nắm bắt nhất.

Mục đích của các đại môn phái các gia tộc tới đây lần này, một phần là muốn mừng thọ lão gia tử Diệp gia, nhưng trọng yếu hơn vẫn là muốn nhìn xem công phu của lớp hậu bối Diệp gia, nhìn xem có nhân tài nào đặc biệt xuất sắc hay không, chuyện này có thể quyết định thái độ của bọn họ độ đối với Diệp gia sau này như thế nào.

Một gia tộc trong quá khứ đã từng là một hoàng triều, nếu như muốn kéo dài thần thoại, tiếp tục phát triển vững chắc, thì cần phải có người nối nghiệp.

Mà Diệp Chính Hùng cũng chính là vì chuyện này, hắn muốn cho những người trong giang hồ này nhìn thấy công phu của hậu bối Diệp gia, khiến cho bọn họ kiêng kị Diệp gia, từ đó không dám đắc tội Diệp gia, tiếp tục bảo trì địa vị siêu nhiên của Diệp gia.

Mỗi người đều có mục đích của riêng mình, bất quá biểu hiện ra ngoài thì đều là khuôn mặt tươi cười hì hì.

Nhìn thấy lão gia tử từ cửa ra vào tiến vào, người của các đại môn phái các gia tộc nhao nhao đứng dậy, nói một ít lời chúc mừng dối trá.

Lão gia tử cũng hướng từng người ôm quyền đáp lễ, ha ha cười cười, trên mặt tràn đầy bộ dáng tươi cười.

Đi đến ghế thái sư ở giữa sảnh ngồi xuống, lão gia tử phất phất tay, nói: "Phong Mậu vô đức vô năng, hôm nay có thể được các đại môn phái các gia tộc đến đây chúc thọ, thật sự là xấu hổ không dám nhận, lão phu ở chỗ này xin tạ ơn a.

Phòng khách đã chuẩn bị rượu và thức ăn, một hồi kính xin các vị hãy cùng tôi uống mấy chén a."

Phía dưới một hồi âm thanh ầm ĩ, toàn là những lời nói tràng diện vang lên.

"Con Diệp Chính Hùng (Diệp Chính Phong) mừng thọ cha, chúc cha phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn." Hai gã đàn ông trung niên đi ra tới đối diện lão gia tử quỳ xuống, hành lễ bái nói.

Đúng là con trai trưởng của lão gia tử, là Diệp Chính Hùng gia chủ của Diệp gia cùng với đứa con thứ ba Diệp Chính Phong.

"Tốt, tốt, tốt." Lão gia tử ha ha mà cười cười, nói, "Mau đứng lên, mau đứng lên.

Đến, mỗi đứa một bao tiền lì xì, đại cát đại lợi." Tuy bộ dáng tươi cười của lão gia tử nhìn thì rất vui vẻ, bất quá hai đầu lông mày lại khó tránh khỏi có một ít thương cảm, nếu như Diệp Chính Nhiên còn sống thì thật tốt biết bao.

Diệp Chính Hùng nhìn ra tâm tư lão gia tử, ở bên cạnh nhẹ nhàng nói một câu, "Cha, hôm nay đại thọ 80 tuổi của cha, nên vui vẻ một chút a."

"Đúng vậy a, đúng vậy a." Lão gia tử liên tục gật đầu, đem phần tưởng niệm trong lòng áp chế xuống.

"Chúng con tới mừng thọ cha, chúc cha phúc như đông hải, thọ tỷ nam sơn." Ba người phụ nữ trung niên đi đến trước mặt lão gia tử quỳ xuống, hành lễ bái nói.

Lão gia tử ha ha cười cười, nói: "Tất cả đứng lên a, tất cả đứng lên a." Sau đó lại cho mỗi người một bao tiền lì xì.

Sau đó nhìn Đường Thục Nghiên, có chút nhẹ gật đầu, nói: "Cha còn tưởng rằng hôm nay con sẽ không đến, bây giờ nhìn thấy con tới, cha rất vui vẻ ah."

"Hôm nay là đại thọ 80 tuổi của cha, con làm sao có thể không đến.

Con cũng không có chuẩn đại lễ gì, chỉ có một chút tâm ý, mong cha vui lòng nhận cho." Đường Thục Nghiên vừa nói vừa từ trong tay tiểu Thúy nhận lấy quà mừng thọ đã sớm chuẩn bị, đưa tới ltrước mặt ão gia tử, nói.

"Cám ơn con." Lão gia tử có chút vừa cười vừa nói.

Sau đó lại đến con cháu Diệp gia lần lượt tới mừng thọ, hôm nay tinh thần của mỗi người đều rất phấn chấn a, bởi vì vì bọn họ đều biết rất rõ ràng, sau khi thọ yến kết thúc, sẽ là đại hội luận võ, có thể đạt được sự ưu ái của lão gia tử hay không thì phải xem biểu hiện lần này của bọn họ.

Tuy lão gia tử không hề hỏi đến chuyện Diệp gia, thế nhưng mà tại Diệp gia hắn có quyền uy tuyệt đối, ai có thể được hắn nhìn trúng, thì tương lai nhất định tiền đồ bất khả hạn lượng ah..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play