Người phụ nữ trung niên không phải ai khác, chính là Đường Thục Nghiên, vợ của Diệp Chính Nhiên.

Tính cách của bà rất điềm tĩnh, khá giống với tính cách của Diệp Chính Nhiên, Diệp Chính Nhiên say mê võ thuật, đối với quyền thế không có bao nhiêu hứng thù, bà cũng giống như hắn vậy.

Bởi vậy, sau khi Diệp Chính Nhiên chết, bà cũng không hề hỏi đến sự vụ của Diệp gia, mà quyết định sống ẩn cư.

Lão gia tử Diệp Phong Mậu cũng lý giải tâm tình của bà, cho nên cũng không có bắt buộc bà đi ra ngoài làm việc.

Huống hồ, con cháu Diệp gia rất đông, cũng không cần một nữ nhân đi quản lý sự nghiệp a.

Từ sau khi Diệp Chính Nhiên chết, nơi Diệp Chính Nhiên đã từng ở liền trở thành cấm địa, đệ tử trong gia tộc không được tùy ý tiến vào, cho dù là Diệp Chính Hùng cũng phải được Đường Thục Nghiên đồng ý mới có thể tiến vào.

Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm đi tới, Đường Thục Nghiên nhẹ nhàng phất phất tay, ý bảo nha hoàn đi chuẩn bị rượu và thức ăn.

Cử chỉ giơ tay nhấc chân đều ung dung đẹp đẽ quý giá, một bộ phong phạm tiểu thư khuê các.

Đường Thục Nghiên nhìn Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Rượu mặc dù là thứ tốt, bất quá uống nhiều sẽ hại thân thể.

Diệp tiên sinh cũng không nên mê rượu nha."

"Đa tạ Nhị phu nhân nhắc nhở, tiểu tử biết rõ chừng mực." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.

"Tôi nghe nói, quản gia phái người canh chừng cậu a, không cho cậu rời khỏi nơi đó, cách làm này có chút quá mức a, tôi thay ông ấy hướng cậy xin lỗi." Đường Thục Nghiên nói, "Bữa tối có lẽ cậu đã ăn rồi hả? Nếu như chưa ăn thì tôi sẽ để cho tiểu Thúy chuẩn bị cho cậu."

"Không cần.

Kỳ thật tôi cũng không thích nơi ầm ĩ, tuy ở phòng dành cho khách có thể sẽ rộng rãi hơn một chút, được chiếu cố chu đáo hơn một chút, nhưng lại quá mức ồn ào, không bằng nơi đây thanh tĩnh.

Huống hồ, nếu như không phải ở chỗ này, thì đêm nay tôi cũng không được nghe khúc nhạc mỹ diệu như vậy a." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói.

Vừa nói vừa đi đến đối diện Đường Thục Nghiên ngồi xuống.

Cũng chẳng biết tại sao, Diệp Khiêm có cảm giác người phụ nữ trước mặt này tao cho hắn một loại cảm giác rất quen thuộc, khiến cho hắn có một loại cảm giác muốn được tiếp cận bà ấy.

Diệp Khiêm tựa hồ cảm thấy, người phụ nữ trước mặt này giống như là thân nhân của hắn vậy.

Mà ngay cả An Tư, cũng không có cho Diệp Khiêm cảm giác như vậy.

Tuy An Tư nói bà ấy là mẹ của Diệp Khiêm, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại không có loại cảm giác mẫu tử tương liên, đây cũng là nguyên nhân cho tới bây giờ hắn vẫn hoài nghi An Tư không phải là mẹ của hắn.

Bất quá, trước kia hắn vẫn cảm thấy chuyện này có thể là do thời gian quá lâu, cho nên mới không có loại cảm giác quen thuộc này.

Thế nhưng mà, lúc nhìn thấy Đường Thục Nghiên, Diệp Khiêm vậy mà lại có cảm giác như vậy, chuyện này khiến cho hắn thập phần nghi hoặc.

"Diệp tiên sinh thật rất biết nói chuyện." Đường Thục Nghiên có chút vừa cười vừa nói.

"Tôi chỉ nói sự thật mà thôi." Diệp Khiêm nói, "Nhị phu nhân cũng đừng gọi tôi là Diệp tiên sinh nữa, nghe không được tự nhiên cho lắm.

Nhị phu nhân không bằng cứ trực tiếp gọi tên của tôi là được, như vậy sẽ tự nhiên một chút.

Gọi tôi là tiểu Khiêm cũng được, trước kia trưởng bối đều gọi tôi như vậy."

"Vây tôi đây không khách khí nữa." Đường Thục Nghiên nói, "Ngày mai là đại thọ của lão gia tử, tôi nghĩ quản gia nhất định sẽ không để cho cậu đi mừng thọ.

Nếu như cậu muốn đi thì tôi có thể mang cậu qua đó.

Còn có mẹ cùng em gái của cậu nữa, cũng có thể đi cùng.

Bất kể nói thế nào, cậu cũng là con trai của Chính Nhiên, là cháu của Diệp gia."

"Nhị phu nhân, có câu nói không biết tôi có nên hay không nói." Diệp Khiêm trầm ngâm một chút, nói.

"Đều là người trong nhà, có lời gì thì cậu cứ việc nói thẳng a." Đường Thục Nghiên mỉm cười, nói.

Dáng tươi cười vẫn bình tĩnh như vậy, không chứa một tia làm ra vẻ.

"Không biết vì cái gì, lúc tôi nhìn thấy Nhị phu nhân thì tôi lại có một loại cảm giác rất thân thiết.

Ừ...!Nói như thế nào đây? Thật giống như Nhị phu nhân là thân nhân của tôi vậy." Diệp Khiêm nói.

"Thật sự?" Đường Thục Nghiên có chút mừng rỡ khó có thể kìm chế, bất quá bà vẫn rất nhanh áp chế xuống dưới, nói: "Kỳ thật, lúc tôi nhìn thấy cậu, thì cũng cảm thấy cậu rất hợp duyên với tôi.

Nếu như con của tôi còn sống thì hiện tại nó cũng cỡ tuổi cậu rồi.

Chỉ là...!Ai, chúng ta vẫn không nên nói đến chuyện này a."

Diệp Khiêm có chút ngẩn người, vốn muốn tiếp tục hỏi tiếp, thế nhưng mà nhìn thấy biểu hiện ưu thương trên khuôn mặt Đường Thục Nghiên, lời đến bên miệng lại đè ép xuống dưới.

Đường Thục Nghiên dừng một chút, mỉm cười, nói: "Nếu như cậu không ngại thì có thể nhận tôi làm mẹ nuôi a.

Có chút đường đột, không biết tiểu Khiêm cậu có nguyện ý hay không?"

Trong nội tâm của Diệp Khiêm có một chút xao động, trầm mặc một lát, nói: "Nhị phu nhân, thật xin lỗi.

Kỳ thật tôi cũng rất muốn nhận Nhị phu nhân làm mẹ nuôi của tôi, thế nhưng mà Nhị phu nhân cũng biết, mẹ của tôi rất hận người Diệp gia, nếu như tôi làm như vậy thì bà ấy nhất định sẽ không cao hứng.

Cho nên..."

Đường Thục Nghiên mỉm cười, nói: "Tôi có thể hiểu được.

Không có sao, kỳ thật chỉ cần hợp ý, cần gì phải để ý tới một cái xưng hô." Đang khi nói chuyện, tiểu Thúy đã đem rượu và thức ăn mang lên.

Đường Thục Nghiên mỉm cười mời Diệp Khiêm uống rượu, Diệp Khiêm cũng không khách khí.

Cũng không biết vì cái gì, trong nội tâm của Diệp Khiêm lại có một loại cảm giác rất kỳ quái, lúc ở trước mặt Đường Thục Nghiên, hắn cũng không cần kiêng kị quá nhiều, cũng không cần cố kỵ quá nhiều, ngược lại lúc ở trước mặt An Tư, thì hắn lại không thể thỏa thích nói chuyện.

Nếu như nhất định phải nói lý do, thì Diệp Khiêm cảm giác Đường Thục Nghiên mới là mẹ ruôt của hắn.

Dừng một chút, Đường Thục Nghiên mở miệng nói: "Tiểu Khiêm, ngày mai là đại thọ 80 tuổi của lão gia tử, tôi hi vọng cậu có thể khuyên mẹ của cậu, đừng để cho bà ấy nháo sự trong đại thọ của lão gia tử, nếu không thì thể diện của lão gia sẽ không được tốt cho lắm.

Trước kia nếu như Diệp gia có chỗ nào đắc tội nhà cậu, thì tôi hướng nhà cậu xin lỗi.

Chỉ hi vọng cậu có thể xem tại mặt mũi của tôi, tận lực khuyên nhủ mẹ của cậu, có chuyện gì thì đợi đại thọ của lão gia tử chấm dứt rồi nói sau.

Tôi nhất định sẽ vì nhà cậu mà tranh thủ, để cho Diệp gia cho cả nhà cậu một cái danh phận."

Tuy Diệp Khiêm cũng không rõ năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bất quá lúc nghe Đường Thục Nghiên nói ra những lời này, lại khiến cho Diệp Khiêm cảm động không thôi.

Có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tâm địa thiện lương, luôn suy nghĩ vì người khác.

Nếu như An Tư thật sự chỉ là tình nhân của Diệp Chính Nhiên, thì Đường Thục Nghiên với tư cách là vợ chính thức của Diệp Chính Nhiên mà có thể có biểu hiện như vậy là phi thường đáng quý.

Dù sao, có bao nhiêu nữ nhân có thể tha thứ cho kẻ cướp chồng mình a?

Nở nụ cười có chút đắng chát, Diệp Khiêm nói: "Nhị phu nhân, không phải tôi không muốn đáp ứng.

Chỉ là áp lực cừu hận trong nội tâm mẹ tôi quá sâu, hơn nữa bà còn là người cố chấp, những năm gần đây, bởi vì thân thể bị thương tổn, nên thống khổ luôn giày vò lấy bà ấy.

Hôm nay thân thể mặc dù chuyển biến tốt, nhưng lại không cách nào tu luyện cổ võ thuật giống như trước kia nữa, nên trong nội tâm khó tránh khỏi sẽ có chút ít vặn vẹo, muốn thuyết phục bà ấy cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Kỳ thật, trước khi đến đây, tôi cũng đã từng khuyên bà ấy bỏ qua chuyện này, thế nhưng mà không làm nên chuyện gì.

Bất quá, Nhị phu nhân đã nói như vậy, thì sau khi trở về tôi nhất định sẽ khuyên mẹ tôi thêm một lần nữa."

Nhẹ gật đầu, Đường Thục Nghiên nói: "Oan oan tương báo khi nào mới dứt, chuyện năm đó đã qua lâu như vậy rồi, rốt cuộc là ai đúng ai sai, không ai có thể nói rõ.

Chính Nhiên đã chết, hết thảy mọi chuyện đều nên bỏ qua a.

Cậu yên tâm đi, tôi sẽ nói với lão gia tử, để cho ông ấy cho cả nhà cậu một cái danh phận, cho phép cả nhà cậu ở lại Diệp gia."

"Nhị phu nhân sao có thể làm như vậy a, nếu như người phụ nữ kia đến đây, thì sau này còn có chỗ cho Nhị phu nhân sao?" Tiểu Thúy ở bên cạnh tức giận bất bình nói.

Cô từ nhỏ đã đi theo Đường Thục Nghiên, lúc Đường Thục Nghiên gả đến Diệp gia thì cô cũng đi theo, qua nhiều năm như vậy, cô một mực chiếu cố cuộc sống hàng ngày của Đường Thục Nghiên.

Cho dù hiện tại cô đã lập gia đình, nhưng vẫn cam tâm tình nguyện làm nha hoàn ở bên cạnh Đường Thục Nghiên.

"Em theo chị lâu như vậy, chẳng lẽ em còn không biết tính chị sao? Nếu như chị quan tâm quyền lợi địa vị thì chị đã không tự giam mình ở nơi này nhiều năm như vậy rồi." Đường Thục Nghiên nói, "Quyền lợi địa vị bất quá là mây khói thoảng qua mà thôi, dù cho em có được quyền thế địa vị cao như thế nào, thì sau khi chết cũng chỉ còn lại một nắm tro tàn mà thôi.

Nếu như có thể lựa chọn, thì chị chỉ cần người một nhà có thể vui vẻ sông hạnh phúc với nhau cả đời là tốt rồi." Nói đến đây, hai đầu lông mày của Đường Thục Nghiên càng thêm đầm đặc ưu thương rồi, qua nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ bà đều không có quên chuyện kia, tuy bà đã cực lực muốn quên đi, thế nhưng mà càng muốn quên thì nó lại càng nhớ rõ ràng.

Dừng một chút, Đường Thục Nghiên quay đầu nhìn Diệp Khiêm, có chút nở nụ cười, nói: "Tiểu khiêm, cậu có cảm thấy là tôi có chút làm ra vẻ hay không?"

Diệp Khiêm vội vàng lắc đầu, nói: "Tuy hôm nay là lần đầu tiên tôi cùng Nhị phu nhân gặp mặt, đối với Nhị phu nhân cũng không biết nhiều, thế nhưng mà, tôi lại tin tưởng lời Nhị phu nhân nói là phát ra từ tận đáy lòng.

Đây là cảm giác, tôi tin tưởng loại cảm giác này."

"Nếu như cảm giác của cậu sai rồi thì sao?" Đường Thục Nghiên mỉm cười hỏi.

"Dù cho cảm giác của tôi sai, thì tôi cũng không hối hận.

Lời nói không sợ Nhị phu nhân chê cười, tôi là người bướng bỉnh vô cùng, đã nhận định chuyện gì thì cho dù là mười con lừa cũng không thể kéo trở lại.

Nếu quả thật là cảm giác của tôi sai rồi, vậy cũng không trách được người khác." Diệp Khiêm nói, "Bất quá tôi tin tưởng cách làm người của Nhị phu nhân.

Chỉ bằng những cử chỉ cùng cảm xúc mà Nhị phu nhân để lộ ra, tôi liền có thể biết rõ Nhị phu nhân tuyệt đối là một người trách trời thương dân, lòng mang từ bi, đại thiện nhân a."

Đường Thục Nghiên nở nụ cười một chút, nói: "Đừng đem tôi nói tốt như vậy, tôi có chút ngượng ngùng a." Sau đó nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một chút, Đường Thục Nghiên nói: "Tiểu khiêm, thời gian cũng không còn sớm, cậu mau về nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi mừng thọ lão gia tử.

Đúng rồi, chuyện cậu gặp tôi tạm thời đừng nên nói cho mẹ cậu biết, tôi sợ bà ấy sẽ không tiếp thu được.

Còn có, ngài mai sau khi thọ yến chấm dứt, trong gia tộc sẽ tổ chức luận võ cho những người trẻ tuổi trong gia tộc, nếu như cậu nguyện ý, thì cũng có thể đi lên so tài một chút.

Đúng rồi, mẹ của cậu có lẽ đã dạy công phu cho cậu a?"

Nếu là lúc trước thì Đường Thục Nghiên tuyệt đối có thể cảm giác ra được khí tức trong cơ thể Diệp Khiêm, thế nhưng mà hôm nay, cổ khí tà ác cùng Hạo Nhiên Chính Khí do Vô Danh lão tăng ở chùa Linh Lung quán thâu vào trong cơ thể Diệp Khiêm đã hợp lại làm một, cho nên Đường Thục Nghiên cũng không cách nào cảm giác được khí tức trong cơ thể Diệp Khiêm.

"Học qua một ít, bất quá đều là tự mình lục lọi.

Võ công của tôi thấp kém, nếu như có thể mà nói, thì tôi lại tình nguyện lựa chọn làm khán giả ở một bên xem bọn họ tỉ thí.

Huống hồ, võ công của tôi thấp kém, cùng những đệ tử ưu tú Diệp gia thì có độ chênh lệch rất lớn, nếu như có thể mà nói, thì vẫn không nên đi lên bêu xấu làm gì, miễn làm trò cười cho người trong nghề." Diệp Khiêm thản nhiên nói..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play