Kế hoạch là cần phải phối hợp tiến hành, nương theo chuyện đoàn hải tặc Thiết Huyết công kích đảo Điếu Ngư, thì trong nước Nhật cũng đã xảy ra chuyện trọng đại.

Diệp Khiêm làm việc, từ trước đến nay chú ý chuẩn bị hai tay, chỉ có như vậy, mới có thể chuyển di lực chú ý của chính phủ Nhật Bản, khiến cho chính phủ Nhật Bản không có thời gian cùng tinh lực điều tra chuyện lần này.

Chuyện đó, tạm thời không đề cập tới.

Nhìn thấy bộ dáng sợ mất mật của đối phương, Mặc Long lập tức mất đi hứng thú, trong ánh mắt tràn đầy khinh thường cùng xem thường.

Nhìn lướt qua đám người kia, Mặc Long nói: "Để tránh phiền toái, bọn mày một lần lên hai mươi người a!"

Gã thủ lĩnh lần nữa phân phó 20 người đi tới.

Nhiều người lực lượng lớn, tuy trong lòng bọn họ cũng rất sợ hãi, nhưng vì có nhiều người cùng lên như vậy, dũng khí tự nhiên cũng tăng lên một chút.

Mặc Long móc ra thanh Hỏa Vẫn ở bên hông, nó đón ngọn đèn chiếu trúng, lập tức nổi lên đạo đạo hàn mang.

Những binh lính kia nhìn thấy nhịn không được toàn thân run lên, hét lớn một tiếng tăng thêm dũng khí hướng Mặc Long đánh tới.

Giơ cao võ sĩ đao lên, liều lĩnh vọt lên.

Chủy thủ mặc dù ngắn, nhưng uy lực cũng là do người sử dụng.

Con dao găm này nằm trong tay Mặc Long, tựa như đã có sinh mạng, cao thấp tung bay, hàn mang tứ tán.

Mỗi đao ra, liền đâm trúng trái tim đối thủ, không cho đối phương có cơ hội đánh trả.

Chỉ qua một lát, hơn hai mươi người chỉ còn lại không tới năm người.

Nhìn thấy đồng bạn lần lượt ngã xuống, bọn họ càng thêm kinh hồn táng đảm, hoàn toàn mất đi dũng khí chiến đấu.

Mặc Long cười lạnh một tiếng, thân thể đột nhiên xông lên, chủy thủ rất nhanh đâm ra, lập tức đâm vào trái tim một người.

Không có dừng lại chút nào, thân thể chuyển động, trở tay một đao đâm vào cổ họng tên binh lính bên cạnh.

Nhìn hai người còn lại, bỗng nhiên Mặc Long phóng dao găm trong tay ghim vào lồng ngực một trong hai người còn lại.

Sau đó nhanh chóng di chuyển đến bên kẻ bị đâm, giơ tay bắt lấy dao găm đang ghim trong lòng ngực đối phương, rút ra, thuận thế đâm vào đỉnh đầu người còn lại "PHỐC" một tiếng, thân đao hoàn toàn chui vào, chỉ còn lại chuôi đao ở bên ngoài.

Mặc Long chậm rãi rút chủy thủ ra, dùng quần áo đối phương để lau đi vết máu trên thân chủy thủ, sau đó một cước đạp hắn bay ra ngoài, Lạnh lùng nhìn những binh lính Nhật Bản còn lại, sau đó liền đi tới bên cạnh Diệp Khiêm.

Hiện tại ở bên trong Nanh Sói, thì công phu của Mặc Long chỉ sợ chỉ thua Diệp Khiêm cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe mà thôi, hắn đi theo Hoàng Phủ Kình Thiên tu luyện cổ võ thuật gần hai năm, tu luyện lại là công phu truyền thừa ngàn năm bên trong Cự Tử Lệnh, tự nhiên không phải bình thường người có thể so sánh.

Nếu như không phải vì thăn thể của Diệp Khiêm có chút đặc thù, thì chỉ sợ Diệp Khiêm cũng không phải là đối thủ Mặc Long, chỉ có điều, nhờ cơ duyên đêm đó, cổ võ thuật của Diệp Khiêm đã từ cảnh giới võ giả nhất phẩm tăng lên cảnh giới võ giả tam phẩm, khí kình trong cơ thể đã xảy ra cải biến về chất, công phu tự nhiên không phải ngày xưa có thể so sánh.

Lý Vĩ có chút không cam lòng vì đã mất đi uy phong của đoàn hải tặc Thiết Huyết, vội vàng tiến lên hai bước, quét còn đám binh lính Nhật Bản còn lại, nói: "30."

Vừa rồi nhìn thấy sự hung hãn của Mặc Long đã khiến cho bọn họ giật mình, bây giờ nghe xong lời Lý Vĩ nói, vậy mà không có ai dám tiến lên phía trước, thậm chí bọn họ đều không tự giác lui về phía sau.

Gã thủ lĩnh kia vừa nhìn thấy như vậy, liền phẫn nộ hét lớn một tiếng, "Baka", sau đó dùng sức đẩy một người trong đó, đẩy hắn đi lên.

Sau đó lại làm như thế, đem ba mươi người toàn bộ đẩy đi lên.

Lý Vĩ lạnh lùng nhìn ba mươi người trước mắt, hai bàn tay đều nắm chặt chủy thủ.

Bỗng nhiên, tinh quang trong mắt lóe lên, hai tay đột nhiên vung về phía sau, thân thể đột nhiên xông lên trước, di chuyển, giết một lúc sáu người, cổ họng của bọn họ đều bị cắt đứt.

Lúc sắp chết, bọn họ còn trợn tròn mắt che cổ họng của mình, vẻ mặt không thể tin nổi.

Lý Vĩ cũng không có dừng lại, tư tưởng của Nanh Sói là chỉ cần đối phương không có triệt để chết hết, thì không thể dừng tay.

Vô luận đối mặt bao nhiêu người, chỉ có khi tất cả mọi người triệt để chết hết, thì hành động của mình mới có thể đình chỉ.

Còn lại 24 người, bởi vì sợ hãi bọn họ liền nhao nhao gào thét lớn vọt lên.

Lui, cũng là chết, còn không bằng liều một chút, có lẽ còn có cơ hội sống sót.

Bất quá đáng tiếc, hiển nhiên lúc đối mặt Lý Vĩ, bọn họ không có một chút cơ hội nào.

Lưỡi đao hiện ra sát ý âm lãnh, hàn quang hỗn hợp với máu tươi, tản mát ra mùi máu tươi nồng đậm khiến cho người ta cảm thấy lạnh hết cả người.

Lý Vĩ cũng không có dừng lại, xông vào trong đám người, cả hai tay đồng thời tiến công, chủy thủ tung bay, tựa như tác phẩm nghệ thuật, không cần thiết bao lâu, 24 người kia đều giơ tay che cổ họng của mình sau đó chậm rãi ngã xuống.

Nhàn nhạt quét những người còn lại, trong mắt Lý Vĩ tràn đầy vẻ xem thường, yên lặng đi tới bên cạnh Diệp Khiêm.

Hai cuộc tỷ thí, đối phương chỉ ra hai người, đã giết 50 người của mình, khiến cho tất cả binh lính Nhật Bản triệt để mất đi sức chiến đấu, trong nội tâm tràn đầy sợ hãi, toàn thân run lên, đều không tự chủ lùi về phía sau, không có người nào có dũng khí xông lên tỷ thí.

Địch Nhượng nhìn Diệp Khiêm, thấy hắn gật đầu, liền cất bước đi ra ngoài.

Diệp Khiêm tiện tay đem Huyết Lãng đưa tới, nói: "Đây là vũ khí thiếp thân của anh, hiện tại cho em mượn dùng một lát, đừng có để cho anh thất vọng a."

Giơ tay tiếp nhận Huyết Lãng, Địch Nhượng đem dao găm trong tay dắt ở bên hông, chỉ vào đám binh lính Nhật Bản còn lại nói: "Bọn mày cùng lên đi!"

Gã thủ lĩnh quay đầu lại nhìn nhìn, phát hiện binh lính của mình đã mất đi sức chiến đấu, nguyên một đám hoảng sợ nhìn lẫn nhau, dưới cái lạnh của gió biển vậy mà bọn họ lại đổ mồ hôi toàn thân.

Ngay cả gã thủ lĩnh cũng có cảm giác như vậy, nếu như không phải là vì cái gọi là tinh thần võ sĩ đạo chèo chống lấy hắn, thì chỉ sợ hắn cũng giống như bọn họ.

"Bọn mày đã không ra tay, thì tao đây đành ra tay trước a." Địch Nhượng vừa mới nói xong, thân ảnh lóe lên, áp sát vào đám người bên cạnh.

Uy lực Yoga quyền cực lớn trùng trùng điệp điệp đụng vào ngực một người ở trong đó, lập tức đánh hắn bay ra ngoài, mấy người ở phía sau hắn cũng bị đánh ngã xuống đất.

Một màn này không khỏi dọa Diệp Khiêm nhảy dựng, có chút giật mình, công phu này không giống như là Yoga, mà càng giống như là Bát Cực Quyền của Hoa Hạ.

Bất quá lúc này, Diệp Khiêm cũng không tiện hỏi nhiều, tiếp tục theo dõi trận chiến.

Hành động của Địch Nhượng cũng không có vì vậy mà dừng lại, hai đấm liên hoàn đánh ra.

Mỗi một quyền, đều mang theo âm thanh "Răng rắc" xương cốt đứt gãy của đối phương, thanh thúy lọt vào tai, tựa như một khúc nhạc rất có tiết tấu.

Vừa rồi lúc Địch Nhượng nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khiêm, đã hiểu rõ ý tứ hắn, chính là không cho những người này chết trong thống khoái, cho nên mỗi quyền đánh ra, cũng chỉ đánh gãy xương cốt của bọn họ, như xương vai, xương tay, xương đùi hay là xương sườn, những binh lính kia sau khi ngã xuống đất liền không ngừng phát ra âm thanh kêu gào thảm thiết.

Nếu như nói vừa rồi Mặc Long cùng Lý Vĩ mang đến cho bọn họ nỗi sợ hãi, thì hiện tại Địch Nhượng mang đến cho bọn họ càng thêm kinh hồn táng đảm, thất hồn lạc phách, không chỉ tra tấn trên phương diện thân thể, mà còn tra tấn về mặt tinh thần nữa.

Gã thủ lĩnh ở một bên nhìn thấy người của mình lần lượt ngã xuống, tay phải của hắn chậm rãi hướng phía sau lưng của mình sờ soạng, chỗ đó cất giấu một khẩu súng lục.

Cái gọi là tinh thần võ sĩ đạo, chỉ ở dưới tình huống bọn hắn khẳng định thắng lợi thì mới có thể bày ra, một khi thất bại, thì bọn họ sẽ nghĩ đến những biện pháp hèn hạ khác.

Bất quá đáng tiếc, người mà hắn đối mặt cũng không phải là bọn người thường xuyên nói chuyện nhân nghĩa đạo đức, cũng không phải là quân tử hoặc là ngụy quân tử, mà là kiêu hùng chân chính, một người nguyện ý thừa nhận mình là chân tiểu nhân.

Gã thủ lĩnh tự cho là không có người nào chú ý tới việc hắn rút súng, nhưng thật ra thì Diệp Khiêm đã sớm nhìn thấy.

Lạnh lùng hừ một tiếng, thân hình của Diệp Khiêm lóe lên, đã đến trước mặt của hắn, hắn bị hù dọa không tự giác được phải lui lại phía sau vài bước, kinh ngạc nói không ra lời, ngay cả động tác rút súng cũng không tự chủ được liền ngừng lại.

"Hừ, đây là tinh thần võ sĩ đạo mà bọn mày tự hào hả?" Diệp Khiêm cười lạnh một tiếng hỏi, trong hai mắt bắn ra sát khí, tay trái bắt lấy vai phải của hắn, khẽ dùng lực, liền nghe "Răng rắc" một tiếng, toàn bộ xương bả vai của hắn đã bị Diệp Khiêm bóp nát bấy, trong miệng hắn không khỏi phát ra một tiếng khóc thét.

"Địch Nhượng, mau tiễn bọn họ lên đường a." Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Địch Nhượng, thản nhiên nói.

"Vâng!" Địch Nhượng lên tiếng, ra tay không còn cố kỵ nữa, quả thực giống như tàn sát súc sinh, chỉ nghe từng tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền nhìn thấy những binh lính Nhật Bản liên tiếp ngã xuống đất.

Đối mặt tình cảnh như thế, trong lòng gã thủ lĩnh đã không còn cái gọi là tinh thần võ sĩ đạo nữa, hai chân như nhũn ra "Phù phù" một tiếng quỳ xuống.

"Hét, mày làm gì thế? Tinh thần võ sĩ đạo không phải nói cho bọn mày biết, kết cục của chiến bại là mổ bụng tự sát sao? Mày quỳ xuống làm gì a?" Diệp Khiêm khinh miệt châm chọc nói.

"Không, tinh thần võ sĩ đạo chỉ dùng lừa dối dân chúng mà thôi.

Chỉ cần anh không giết tôi, anh muốn tôi làm gì thì tôi đều đáp ứng a.

Tôi sẽ cho anh tiền, tôi cho anh nữ nhân, chỉ cầu xin anh đừng giết tôi.

Đừng giết tôi a!" Gã thủ lĩnh vừa dập đầu vừa cầu khẩn nói.

"Mày cảm thấy tao sẽ thiếu tiền sao? Về phần nữ nhân..." Diệp Khiêm cố ý đem âm thanh kéo dài, bộ dạng nghiền ngẫm nhìn gã thủ lĩnh.

Gã thủ lĩnh vẻ mặt chờ đợi nhìn Diệp Khiêm, chờ mong hắn có thể đáp ứng buông tha mình.

"Mày có nữ nhân giới thiệu cho tao?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm hỏi, "Tao chỉ thích phụ nữ đàng hoàng, cũng đừng có mang cave đến lừa tao."

"Có, có!" Gã thủ lĩnh không thể chờ đợi được liền nói, trong nội tâm tràn đầy hi vọng, cho rằng Diệp Khiêm đã đáp ứng hắn, chỉ cần hắn có thể thỏa mãn yêu cầu của Diệp Khiêm, thì hắn có thể không có việc gì.

"Con gái của tôi, năm nay mười sáu tuổi, nó vẫn là xử nữ, còn có lão bà của tôi, cũng có thể cho anh." Gã thủ lĩnh gấp nói gấp.

"Lão đại, anh cũng đừng có đáp ứng hắn ah.

Anh nhìn bộ dạng của hắn kia, con gái của hắn lớn lên đoán chừng cũng một bộ dạng đức hạnh giống hắn, đừng con mẹ nó sau khi thoát hết y phục lại đem anh hù dọa rụt về." Lý Vĩ ở phía sau kêu lên.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, thằng này biết rất rõ tâm tư của mình, còn con mẹ nó nói như vậy.

"Không, không, con gái của tôi lớn lên giống như vợ của tôi, tuyệt đối là mỹ nữ." Gã thủ lĩnh cuống quít giải thích nói.

"Tuyệt không giống như mày?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm hỏi.

"Không giống, tuyệt đối không giống." Gã thủ lĩnh hồi đáp.

"Ách, xem ra nó khẳng định không phải con của mày rồi, có phải lão bà của mày cho mày đội nón xanh hay không? Bất quá chắc mày cũng cảm thấy không sao cả, ai bảo thằng nhỏ của đàn ông Nhật Bản bọn mày đều nhỏ giông như cây tăm a." Diệp Khiêm khẽ cười nói.

"Đúng, đúng, nó không phải là con của tôi, là một lần chơi trao đổi vợ chồng, trong quá trình đó thì vợ của tôi đã mang thai, cũng không biết là con của ai." Gã thủ lĩnh hồi đáp.

"Đjxmm~, vậy nó là con hoang hả? Con mẹ nó mày thật đúng là đủ Vĩ đại đó a." Lý Vĩ ở sau lưng lại nhịn không được kêu lên..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play