Muốn thuyết phục một người, đặc biệt là loại người có lòng tự trọng cường liệt giống như Địch Nhượng, thì cần phải tiến hành từng bước theo chất lượng.

Nếu như không thể đem hắn giữ ở bên người, thì vĩnh viễn không có cách nào để thuyết phục, thế nhưng mà nếu như đem hắn giữ ở bên người, thì theo thời gian dần trôi, một ngày nào đó sẽ thuyết phục được hắn.

Nguyên nhân Diệp Khiêm nhìn trúng Địch Nhượng, là vì nhìn trúng một thân công phu của hắn, về phần hắn còn có thể phát huy ra công dụng nào khác hay không, thì còn cần thời gian quan sát mới có thể quyết định được.

Nhìn thấy Địch Nhượng kiên trì như vậy, nên Diệp Khiêm đành phải nói ra nguyên nhân nhìn trúng hắn.

Bất quá, lời Diệp Khiêm nói lúc trước cũng không phải hư tình giả ý, mà xuất phát từ tận đáy lòng.

Tuy Địch Nhượng không tin, thế nhưng mà Diệp Khiêm lại thật sự từ trên người hắn nhìn thấy được hình ảnh của mình lúc trước.

Diệp Khiêm không thể giúp trợ tất cả những người trải qua cuộc sống giống như hắn, nhưng chỉ cần hắn gặp được, thì hắn sẽ cố gắng giúp đỡ bọn họ một tay.

Điều kiện Diệp Khiêm đưa ra cũng không khó, Địch Nhượng sau khi trầm mặc một lát, nói: "Tốt, tôi đáp ứng anh.

Bất quá, nếu như anh muốn lợi dụng tôi đối phó người tốt thì tôi sẽ không đáp ứng.

Trừ phi anh đáp ứng chuyện này, nếu không thì tôi thà rằng tiếp tục cuộc sống hiện tại cũng sẽ không tiếp nhận trợ giúp của anh."

Có chút cười cười, Diệp Khiêm nói: "Vậy không biết trong mắt em thì người tốt cùng người xấu phân chia như thế nào đây? Em có lẽ cũng hiểu rõ ràng, trên thế giới này không có tuyệt đối trắng hay đen, cũng không có tuyệt đối tốt cùng xấu, mấu chốt là xem cách nhìn của em đối với người ta như thế nào mà thôi."

Địch Nhượng có chút ngẩn người, không thể không thừa nhận lời Diệp Khiêm nói có vài phần đạo lý.

Dừng một chút, Địch Nhượng nói: "Chuyện này tôi mặc kệ, tóm lại, nếu như tôi cho rằng người đó là người tốt thì tôi sẽ không trợ giúp anh đối phó người đó.

Nếu như anh đáp ứng chuyện này, thì chúng ta kết giao bằng hữu; nếu như không đáp ứng, thì quên đi."

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Tuy điều kiện của em thập phần hà khắc, bất quá anh lại thập phần thưởng thức em.

Nếu như đổi lại là những người khác thì anh căn bản sẽ không cùng bọn họ đàm phán tiếp để làm gì.

Được rồi, anh đáp ứng em."

Địch Nhượng không khỏi sững sờ, lông mày không khỏi cau lại, có chút không thể tin được.

Qua nhiều năm như vậy, hắn gặp người có quyền thế cũng không ít, thế nhưng mà người dễ nói chuyện giống như Diệp Khiêm thì hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Hắn không khỏi ẩn ẩn cảm thấy, Diệp Khiêm sở dĩ nguyện ý như vậy nhất định là có mục đích gì đó.

Thế nhưng mà, ngẫm nghĩ lại, thì hắn không phát hiện ra trên người hắn có chỗ nào đáng giá để cho Diệp Khiêm coi trọng như vậy.

"Tốt.

Bất quá, đợi sau khi tôi đoạt được chức quán quân thì tôi sẽ tới giúp anh." Địch Nhượng nói.

Nhướng mày, Diệp Khiêm không khỏi lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Em đã không tương tin lời anh nói như vậy, thì anh dựa vào cái gì để tin tưởng em? Làm người phải công bằng, không phải sao? Em đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, tựa hồ có chút quá mức a, tính nhẫn nại của anh là có hạn.

Em tựa hồ là đang khiêu chiến tính nhẫn nại của anh a."

"Anh Diệp, tên nhóc này quá không biết tán thưởng rồi, anh cần gì phải nhất định có được nó a? Một thân công phu kia cũng chỉ thường thôi, cũng không thể giúp chúng ta làm được chuyện gì? Mà anh lại hứa cho nó chức quán quân, lại hứa cho nó tương lai, quá đề cao nó rồi a.

Theo tôi thấy, thì không bằng trực tiếp giết chết cho xong việc, loại người này chết cũng không có gì đáng tiếc." Lâm Phong hừ lạnh một tiếng, phối hợp với Diệp Khiêm nói.

"Hừ, Địch Nhượng tôi cũng không phải là hạng người ham sống sợ chết, muốn giết thì cứ đến đây, để xem Địch Nhượng tôi có nhíu chút lông mày nào hay không." Địch Nhượng kiên định nói.

"Hừ, xem ra em còn không biết anh là ai a.

Từ trước đến nay lúc anh giết người toàn là trảm thảo trừ căn, anh biết trong nhà em còn có một mẹ già, có đúng không? Cho dù anh không giết bà ấy, thì nếu như em chết, em cảm thấy bà ấy còn có thể sống tiếp được không?" Lâm Phong sâm lãnh nói, trong ánh mắt lóe lên sát ý đầm đặc và cường đại.

Đương nhiên, hắn bất quá là đang phối hợp với Diệp Khiêm mà thôi, tuy hắn giết người vô số, nhưng lại chưa bao giờ lạm sát kẻ vô tội.

Toàn thân Địch Nhượng chấn động, biểu lộ có chút khó coi.

Hắn không thểi không thừa nhận lời Lâm Phong nói rất chính xác, tuy hắn không sợ chết, thế nhưng mà nếu như hắn chết rồi, thì mẹ già của hắn phải làm sao bây giờ? Ai tới chiếu cố bà ấy đây? Ai sẽ nuôi bà ấy? Suy nghĩ tới những lời nói và hành vi của mình lúc trước, quả thật là có chút quá mức a.

Thế nhưng mà, nếu như mình cứ nhượng bộ như vậy thì mình còn mặt mũi nào mà tồn tại a?

Diệp Khiêm nhìn thấy Địch Nhượng đang khó xử, ha ha cười cười, nói: "Anh Lâm, anh cũng đừng có hù dọa nó nữa.

Nó đã nói muốn cầm chức quán quân trước, vậy thì đợi đến khi nó đạt chức quán quân rồi nói tiếp."

Địch Nhượng cũng không phải loại người không hiểu lễ tiết, Diệp Khiêm đã cho hắn mặt mũi lớn như vậy, cho hắn một bậc thang leo xuống lớn như vậy, thì Địch Nhượng cũng không thể thất lễ.

"Tốt, tôi đáp ứng anh, chỉ cần là chuyện không vi phạm đạo nghĩa thì tôi sẽ giúp anh làm.

Bất quá, nếu như tôi không đạt được chức quán quân thì cũng đừng trách tôi không khách khí." Địch Nhượng nói, "Yêu cầu của tôi cũng không cao, không cần anh tận lực an bài, tôi chỉ cần anh không để cho người khác ảnh hưởng đến tôi là được.

Tuy tôi rất muốn đạt được chức quán quân này, nhưng tôi muốn đường đường chính chính dựa vào bổn sự của mình đạt được nó, không thích đùa nghịch những thủ đoạn hạ lưu kia."

Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, hắn không có nhìn lầm tên nhóc này, có vài phần khí phách a.

Nở nụ cười một chút, Diệp Khiêm nói: "Thủ đoạn kỳ thật không có phân chia hạ lưu hay không hạ lưu, mấu chốt là có thể đạt tới mục đích hay không.

Bất quá, nếu em đã nói như vậy, thì anh sẽ đáp ứng em.

Chỉ là, như vậy thì anh cũng không thể cam đoan chuyện em có thể đạt được chức quán quân a."

"Dù cho không đạt được chức quán quân, thì tôi cũng sẽ không hối hận,." Địch Nhượng nói.

"Tốt, có đảm lượng, anh thích." Diệp Khiêm có chút vừa cười vừa nói, "Tốt rồi, nếu đã đàm phán ổn thỏa, thì hãy cùng anh đi thôi."

"Đi nơi nào?" Địch Nhượng mờ mịt hỏi.

"Đương nhiên là đi theo anh rồi, anh đi nơi nào thì em sẽ đi nơi đó.

Trước tiên để anh đưa em đi bệnh viện, ngày mai em còn phải thi đấu, cũng không thể bởi vì thương thế mà khiến cho em thi đấu thất bại, như vậy anh sẽ thành tôi nhân a." Diệp Khiêm bĩu môi, có chút vừa cười vừa nói.

"Tôi không sao, tôi không cần đi bệnh viện, chút thương thế này tôi chỉ cần nghỉ ngơi một chút là tốt rồi." Địch Nhượng có chút quanh co nói.

Nhìn thấy nét mặt của hắn, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe bất đắc dĩ cười cười, nói: "Em yên tâm đi, nếu em đi theo bên cạnh Diệp Khiêm thì mọi chi tiêu của em sẽ do anh ấy chi trả.

Em chớ nên xem thường công kích Diệp Khiêm, hiện tại tuy nhiên em cảm thấy không có việc gì, thế nhưng mà chút nữa em sẽ biết thế nào là đau nhức.

Tốt nhất là vẫn nên đi bệnh viện khám một chút, không phải vì người khác, mà là vì chính em, nếu như trên người em có thương tích thì em làm sao có thể đối phó những cao thủ dự thi kia được."

Địch Nhượng sau khi trầm mặc một lát, liền nhẹ gật đầu.

Sau khi rời khỏi hội trường, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cùng với Lâm Phong hai người liền rời khỏi, Diệp Khiêm một mình mang theo Địch Nhượng đi tới bệnh viện.

Trên đường đi Diệp Khiêm cũng cố gắng cùng hắn tán gẫu, ý đồ tìm hiểu Địch Nhượng một chút, thế nhưng mà tên nhóc này thập phần khôn khéo, đa số đều là Diệp Khiêm nói, hắn nghe, rất ít khi đáp lời.

Bất quá, hắn vẫn nói ra một số chuyện đơn giản.

Địch Nhượng sở dĩ có thể nói tiếng Hán lưu loát, đó là bởi vì tại quê nhà của hắn, sư phụ dạy thuật Yoga cho hắn chính là một người Hoa Hạ.

Lão giả thường xuyên nói với hắn chuyện Hoa Hạ, cũng dạy cho hắn tiếng Hán, đây là nguyên nhân Địch Nhượng có thể nói tiếng Hán lưu loát.

Lão giả tên gọi là gì, Địch Nhượng cũng không biết, chỉ biết lúc trước lão giả đã học thuật Yoga từ một người Ấn Độ, về sau ông ấy bị hãm hại trong thời kỳ cách mạng văn hóa, cho nên mới chuyển đến Ấn Độ sinh sống.

Lão giả truyền lại cho Địch Nhượng toàn bộ thuật Yoga mà lão đã học, coi như là vật quy nguyên chủ.

Đối với mấy chuyện này, Diệp Khiêm cũng không có hứng thú, bất quá hắn là một người giỏi lắng nghe người khác nói chuyện.

Huống hồ, chỉ cần Địch Nhượng nguyện ý nói chuyện với mình, Diệp Khiêm có thể từng chút từng chút lột trừ phòng bị của hắn, sau đó đem mình cắm vào bên trong nội tâm của hắn, khiến cho hắn đem mình chính thức trở thành bằng hữu, trở thành chủ nhân.

Diệp Khiêm ra tay vẫn có chừng mực, mặc dù nói vừa rồi cùng Địch Nhượng luận võ sử dụng võ công có lực sát thương phi thường lớn, nhưng Diệp Khiêm vào lúc cuối cùng đã tán đi một bộ phận khí lực, bằng không mà nói thì Địch Nhượng đã có thể không chỉ bị một chút tổn thương đơn giản như vậy, không gãy mấy cây xương sườn cũng đã là tốt lắm rồi.

Lúc đến bệnh viện, mọi chuyện cần thiết cơ hồ đều là do Diệp Khiêm đi làm, xếp hàng, đăng ký, lấy thuốc, cơ hồ đều là do Diệp Khiêm tự mình đi làm, chuyện này khiến cho trong nội tâm Địch Nhượng không khỏi có chút cảm động.

Loại người có thân phận địa vị cao giống như Diệp khiêm, mà lại có thể tự thân đi làm những chuyện này.

Chuyện này khiến cho Địch Nhượng cảm thấy cho dù Diệp Khiêm không phải người tốt lành gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải là người xấu; thậm chí, một người hiểu được bảo vệ thủ hạ giống như hắn, hẳn là một người đáng giá để cho người khác tôn kính thuần phục.

Bất quá, từ nhỏ Địch Nhượng đã bị người ta giễu cợt cùng miệt thị, cho nên hắn sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, bởi vì hắn thật sự nghĩ không ra trên người hắn có chỗ nào đáng giá để Diệp Khiêm đối đãi với hắn như thế, nói hắn tiểu nhân chi tâm cũng tốt, tóm lại Địch Nhượng cảm giác mình không thể chỉ vì biểu hiện nhất thời của Diệp Khiêm liền phải thay hắn bán mạng.

Kỳ thật, nguyên nhân là do người dạy hắn thuật Yoga chính là một lão nhân Hoa Hạ, cho nên trên phương diện tình cảm Địch Nhượng có chút khuynh hướng Hoa Hạ, đối với người Hoa Hạ đều cảm thấy rất tốt.

Chỉ là, kinh nghiệm sống nhiều năm nay, khiến cho hắn học được cách đem mình bao bộc lại, bảo vệ chính mình.

Diệp Khiêm sở dĩ đích thân đi làm chuyện này, cũng không phải vì muốn thu nạp nhân tâm của Địch Nhượng, chẳng qua là hắn thấy Địch Nhượng có thương tích trên người, cho nên hắn làm những chuyện này cũng là chuyện đương nhiên, hắn cũng không có cân nhắc nhiều như vậy, đương nhiên cũng sẽ không đi quản Địch Nhượng rốt cuộc là nghĩ như thế nào.

Hắn tin chỉ cần tiếp xúc thời gian dài một chút, lại dựa vào tình huynh đệ Nanh Sói, nhất định có thể khiến cho tên nhóc này triệt để thần phục.

Nếu như không được thì tên nhóc này quá gian ngoan mất linh, ngoan cố không chịu thay đổi, cũng không đáng giá để cho hắn quan tâm.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Diệp Khiêm lại đưa cho Địch Nhượng một cái điện thoại di động, sau đó đưa hắn tới khách sạn mình đang ở, đặt cho hắn một căn phòng.

Căn phòng cũng không lớn lắm, nhưng so với chỗ trước kia Địch Nhượng ở thì tốt hơn rất nhiều.

Diệp Khiêm cũng không có ở lâu, sau khi đưa thuốc cho hắn, Diệp Khiêm dặn dò hắn đúng giờ uống thuốc, sau đó liền xoay người rời đi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play