Đặc biệt là ánh mắt tự tin của Tạ Đông Bách, tựa hồ đã sớm dự liệu được loại tình huống này sẽ phát sinh, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm không thể không phỏng đoán hết thảy mọi chuyện đều nằm trong sự tính toán của Tạ Đông Bách, vị bang chủ này thoạt nhìn tựa hồ luôn làm chuyện hồ đồ nhưng thật ra lại là một con cáo già, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Lần đầu tiên Diệp Khiêm nhìn thấy Tạ Đông Bách, chính là do Điền Phong giới thiệu.

Hơn nữa, Điền Phong đã từng nói với Diệp Khiêm, Tạ Đông Bách là vị bang chủ lợi hại nhất của Phúc Thanh Bang trong 100 năm qua, là người tâm ngoan thủ lạt, khôn khéo hơn người.

Chỉ là, những năm gần đây, Tạ Đông Bách không còn hùng phong giống như trước, điều này cũng khiến cho Diệp Khiêm sinh ra một loại ảo giác; hôm nay xem ra, tựa hồ vẫn là Điền Phong nói rất đúng, vị này bang chủ Phúc Thanh Bang này đúng là hậu vô lai giả, hoàn toàn chính xác không phải là người bình thường.

"Ông muốn tạo phản hả?" Tạ Tử Y phẫn nộ nói, "Từ khi cha tôi tiếp nhận chức bang chủ, tình trạng phát triển của Phúc Thanh Bang rõ như ban ngày, đạt đến đỉnh phong.

Mượn hai năm trước mà nói a, dưới sự liên thủ công kích của Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã, mà Phúc Thanh Bang vẫn có thể đứng vững không ngã, tuy chuyện này là dựa vào các huynh đệ của Phúc Thanh Bang tề tâm hợp lực, đồng tâm đồng đức, nhưng cũng là do cha tôi bày mưu nghĩ kế a? Các vị đường chủ đang ngồi ở đây đều là người biết rõ chuyện này, tin tưởng mọi người đều nhìn thấy rõ ràng a."

"Thế nhưng mà, Phúc Thanh Bang lại chưa từng có sỉ nhục như vậy, thậm chí có bốn gã đường chủ phản bội Phúc Thanh Bang, chuyện này cho thấy sự lãnh đạo bất lực của bang chủ.

Nếu như không có chúng tôi liều chết bảo hộ thì Phúc Thanh Bang đã bị những kẻ nằm vùng kia đánh bại rồi, lúc đó Phúc Thanh Bang còn có thể tồn tại sao? Bang chủ, anh đừng nói với tôi, chuyện này cũng không phải lỗi của anh a." Sơn Gia hừ lạnh một tiếng, nói.

"Xem ra, Sơn Gia đã sớm có chuẩn bị, hôm nay nhất định phải hạ bệ chức bang chủ của tôi rồi, có phải vậy không?" Tạ Đông Bách nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói.

"Đúng vậy, hôm nay anh nhất định phải xuống đài, cho các huynh đệ một cái công đạo, bằng không mà nói, các huynh đệ sẽ không phục." Sơn Gia nói.

"Tôi thấy không phải là các huynh đệ không phục, mà là ông không phục, có đúng không?" Tạ Đông Bách hừ lạnh một tiếng, nói, "Sơn Gia, ông đừng cho là tôi không biết ông đang đánh chủ ý gì, kỳ thật ông đã sớm muốn ngồi vào vị trí bang chủ này rồi, từ mười năm trước ông đã có ý định này rồi, có đúng không?"

"Tôi cũng không có ham chức bang chủ này.

Chức bang chủ chỉ dành cho người có năng lực, tôi là người vô đức vô năng, cho nên tôi không dám hy vọng xa vời gì.

Bất quá, quả thật không thể giao chức bang chủ này vào trong tay anh, nếu không, sớm muộn sẽ có một ngày Phúc Thanh Bang sẽ bị hủy ở trong tay anh." Sơn Gia dối trá nói.

Nếu như Tạ Đông Bách xuống đài, thì ngoại trừ hắn, ở bên trong Phúc Thanh Bang còn có ai đủ tư cách làm bang chủ.

Lời nói này, bất quá chỉ là lạt mềm buộc chặt mà thôi.

"Khá lắm! Chỉ dành cho người có năng lực." Tạ Đông Bách cười lạnh một tiếng, nói, "Sơn Gia đã nói như vậy rồi, thì tôi đây cũng không ngại nói thẳng với ông a.

Qua nhiều năm như vậy, tôi lúc nào cũng đề phòng lấy ông, ông đừng tưởng rằng một chút thủ đoạn của ông có thể giấu giếm được tôi.

Cái gì mà không hỏi qua sự vụ trong bang, bất quá là vì ông muốn giấu tài, khiến cho tôi buông lỏng cảnh giác đối với ông mà thôi.

Hôm nay ông đã có ý muốn tạo phản, thì tôi đây sẽ cho ông chết rõ ràng.

Người đâu, mau đem người ở bên trong mang ra cho tôi."

Vừa mới nói xong, liền nhìn thấy hai gã đệ tử Phúc Thanh Bang áp giải Vưu Hiên từ bên trong đi ra.

Trông thấy một màn này, những đường chủ đang ngồi ở nơi đây không khỏi lắp bắp kinh hãi, có chút không rõ ràng cho lắm.

Mà ngay cả Sơn Gia cũng có vẻ mặt mờ mịt, không biết Tạ Đông Bách lại đùa nghịch thủ đoạn gì.

Vưu Hiên chính là người tâm phúc của Tạ Đông Bách, tại sao Tạ Đông Bách lại bắt hắn.

"Người này, có lẽ không cần tôi giới thiệu a? Đúng vậy, ông ấy là sư gia Vưu Hiên của Phúc Thanh Bang chúng ta, bất quá ông ấy cũng là người do Hắc Long hội phái tới Phúc Thanh Bang nằm vùng.

Chuyện bến tàu lần trước chính là do ông ấy mật báo, tối hôm qua tại bến tàu lại xảy ra chuyện giống như lần trước, cũng là do ông ấy mật báo.

May mắn, là đã sớm có an bài, bằng không mà nói, thì sẽ có hậu quả khó lường." Tạ Đông Bách chậm rãi nói.

"Tạ Đông Bách, tôi đã xem thường ông rồi." Vưu Hiên tức giận nói.

"Hừ, đâu chỉ có mình ông xem thường tôi.

Bên kia còn có mấy người muốn hạ bệ chức vị bang chủ của tôi nữa." Tạ Đông Bách vừa nói vừa chỉ Sơn Gia cùng ba đường chủ ủng hộ hắn, "Kỳ thật, chuyện ông là người nằm vùng, thì ta đã biết ngay lúc ông gia nhập Phúc Thanh Bang rồi.

Ông cho rằng có thể Man Thiên Quá Hải, thần không biết quỷ không hay sao? Hừ, ông lợi dụng tôi, nào biết là tôi cũng đang lợi dụng ông."

"Ông biết rõ tôi là người nằm vùng, mà ông vẫn để cho tôi ở bên cạnh ông, hơn nữa còn cho ta quyền lợi lớn như vậy?" Vưu Hiên có chút kinh ngạc nói.

"Đạo lý rất đơn giản, cho ông ở bên cạnh tôi, ít nhất tôi có thể biết rõ ông muốn làm gì, cũng có thể thông qua ông phát tin tức giả ra ngoài.

Thế nhưng mà, nếu như tôi giết chết ông, thì Hắc Long hội sẽ tiếp tục phái thêm người nằm vùng, đến lúc đó chẳng phải là tôi cũng không làm rõ ai mới là người nằm vùng sao? Như vậy mọi chuyện sẽ rất phiền toái.

Ông muốn tại Phúc Thanh Bang hoàn thành nhiệm vụ của ông, như vậy nhất định cần phải nắm giữ quyền lợi rất.

Lý do tôi cho ông quyền lợi lớn như vậy, là vì tôi biết rõ sẽ có người không nguyện ý nhìn thấy ông có quyền lợi lớn như vậy, bởi vì cũng có người muốn làm bang chủ.

Sơn Gia, ông thấy tôi nói có đúng không?" Tạ Đông Bách chậm rãi nói, "Ông là nguyên lão của Phúc Thanh Bang, thế lực của ông rất lớn, nếu như không muốn căn cơ của Phúc Thanh Bang bị lung lay, thì phải phòng bị ông thật tốt, mà biện pháp tốt nhất là tìm người kiềm chế ông.

Sự thật chứng minh, tôi đã tuyển đúng người rồi, Vưu Sư Gia, ông không có để cho tôi thất vọng, thành công kiềm chế ông ấy nhiều năm như vậy, khiến cho ông ấy không dám động chút nào."

Thế lực cân đối, Tạ Đông Bách rất thành công làm được điểm ấy, dùng Sơn Gia kiềm chế Vưu Hiên, cũng dùng Vưu Hiên đi kiềm chế Sơn Gia, từ đó khiến cho song phương cũng không dám lộn xộn, bảo trụ vị trí bang chủ của mình gần mười năm cũng không có dao động.

Bất quá, Tạ Đông Bách vô cùng rõ ràng, sớm muộn sẽ có một ngày, giữa Vưu Hiên cùng Sơn Gia sẽ có một phương ngã xuống trước, cho nên vì củng cố địa vị của mình, nhất định phải bồi dưỡng thế lực của mình.

Hết thảy, đương nhiên phải tiến hành trong bóng tối, giấu giếm tất cả mọi người.

Trong nội tâm của Diệp Khiêm âm thầm thở dài, mình quả nhiên là đã xem thường Tạ Đông Bách rồi, nguyên lai hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn, đoán chừng, ngay cả việc mình lợi dụng Vưu Hiên, hắn cũng rõ ràng a? Chắc hẳn, vào lúc đó, Tạ Đông Bách đã làm tốt chuẩn bị để đối phó Sơn Gia a? Ngẫm lại, Diệp Khiêm không khỏi lo lắng thay cho Sơn Gia, chỉ sợ hội nghị hôm nay Sơn Gia có đến mà không có về a.

"Tôi thua, thua tâm phục khẩu phục, có thể thua ở dưới tay của ông, cũng không tính là mất mặt." Vưu Hiên có chút thở dài, cúi đầu xuống.

Tạ Đông Bách lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, không nói gì.

Sơn Gia cũng cảm thấy giật mình, hắn tựa hồ đã nhìn thấy chuyện này có chút không ổn rồi.

Tự cho mình là người đa mưu túc trí, lại không nghĩ rằng hắn chẳng qua là quân cờ ở trong tay Tạ Đông Bách mà thôi.

"Anh đã biết rõ ông ấy là người do Hắc Long hội phái tới nằm vùng, là vì muốn phá vỡ cơ nghiệp trăm năm của Phúc Thanh Bang chúng ta, mà anh lại để cho ông ấy có địa vị cao như vậy, anh làm như vậy căn bản không xứng làm bang chủ của chúng tôi." Sơn Gia nói, "Tin tưởng các vị đường chủ cũng biết chuyện thanh trừ người nằm ở trong đại hội Phúc Thanh Bang lần trước a? Nếu như không phải Triệu Hâm xuất ra những tài liệu kia, thì Vưu Hiên sẽ vu oan cho biết bao nhiêu người? Chỉ sợ đến lúc đó chúng ta đều không có ngày tháng tốt lành a?"

Những đường chủ kia vốn là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào liền ngã theo chiều đó, tự nhiên là nhao nhao phụ họa nghị luận.

Mắt thấy tình như vậy hình, Sơn Gia tự nhiên là đắc ý không thôi, nói tiếp: "Tôi là người Phúc Thanh Bang, vì Phúc Thanh Bang xuất sinh nhập tử nhiều năm như vậy, bang chủ cũng bởi vì không tin tôi nên để cho một người nằm vùng đến đối phó ta, chuyện này không khỏi có chút quá mức đi a? Nếu là như vậy, thì các huynh đệ khác trong bang làm sao có thể tin tưởng bang chủ? Dù sao hôm nay cũng đã tổ chức đại hội, không bằng chúng ta hãy tuyển lập bang chủ một lần nữa a."

"Một lần nữa tuyển lập bang chủ? Hừ, quy củ của Phúc Thanh Bang chúng ta là một nhiệm kỳ bốn năm, chỉ bằng Sơn Gia ông một câu, cũng muốn phá hư quy củ trăm năm của Phúc Thanh Bang?" Tạ Đông Bách hừ lạnh một tiếng nói, sau đó nhìn hai gã đệ tử Phúc Thanh Bang áp giải Vưu Hiên phất phất tay, ý bảo bọn họ đem Vưu Hiên dẫn đi, sau đó còn nói thêm: "Ông nói là tôi không tin ông? Vậy ít ra thì ông cũng phải có chỗ nào khiến cho tôi tin tưởng chứ.

Những năm gần đây ông đã làm chuyện gì, ông cho rằng tôi chuyện gì cũng không biết sao? Nếu như Sơn Gia ông muốn nói rõ mọi chuyện, thì tôi đây cũng sẽ không che giấu nữa."

Nói xong, Tạ Đông Bách nhìn Giao Côn ở sau lưng Sơn Gia một cái, Giao Côn lập tức đi ra, nói: "Bang chủ, tôi nguyện ý đem âm mưu của Sơn Gia nói ra toàn bộ."

Hắn vừa mới nói xong, toàn thân Sơn Gia liền run lên, vẻ mặt ngạc nhiên cùng bất khả tư nghị, kinh ngạc nhìn về phía Giao Côn, khóe miệng không ngừng co rúm lấy, tức giận nói: "Giao Côn, nơi đây không có chuyện của mày, lập tức cút ra ngoài cho tao."

"Sơn Gia, nếu như ông không muốn cho người ta biết, thì trừ phi mình đừng làm.

Phúc Thanh Bang chúng ta từ trước đến nay chú trọng dân chủ, đã Giao Côn có chuyện muốn nói, vì cái gì không cho ông ấy nói?" Tạ Đông Bách nói, "Các vị đường chủ, tin tưởng các vị cũng rất muốn biết những chuyện Sơn Gia đã làm a? Những năm này ông ấy đã dùng danh tiếng của Phúc Thanh Bang đẻ làm chuyện gì, tin tưởng mọi người cũng đều muốn biết a."

Chuyện cho tới bây giờ, nếu như Sơn Gia còn không nhìn thấy rõ ràng, thì quả thật đúng là quá ngu xuẩn.

Tức giận hừ một tiếng, Sơn Gia nói: "Giao Côn, mày là thằng ăn cháo đá bát, những năm này tao đối đãi với mày cũng không tệ, vậy mà mày lại bán đứng tao?"

"Sơn Gia, ông chớ nên nói lời khó nghe như vậy." Giao Côn nói, "Tôi chỉ trung với Phúc Thanh Bang, trung với bang chủ, chỉ cần có bất kỳ người nào gây bất lợi cho Phúc Thanh Bang, ảnh hưởng đến sự phát triển của Phúc Thanh Bang, thì tôi có trách nhiệm tiêu diệt người đó.

Bang chủ, các vị đường chủ, tôi đi theo Sơn Gia hơn sáu năm, trên tay của ta có chứng cứ chính xác những chuyện mà Sơn Gia không muốn cho người khác biết.

Vốn tôi cũng không có ý định lấy ra, hơn nữa còn nhiều lần phiên khuyên can Sơn Gia, nhưng lại không làm nên chuyện gì, hôm nay Sơn Gia vậy mà muốn cướp lấy chức vị bang chủ, chuyện đã tới bước này tôi đây không thể không lấy ra."

Nói xong, Giao Côn từ trong ngực của mình lấy ra một xấp tài liệu, cất bước đi đến trước mặt Tạ Đông Bách, đưa tới, nói: "Bang chủ, đây là chứng cớ chính xác những việc mà Sơn Gia đã làm những năm gần đây, gây tổn hại tới lợi ích của Phúc Thanh Bang.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play