Trên phương diện sử dụng độc, Độc Lang Lưu Thiên Trần rất tự tin, giết người trong vô hình, đây mới thực sự là Vô Thanh Sát Nhân Thuật ah.

Dù sao, mỗi lần Diệp Khiêm nhìn thấy tiểu tử này là có chút sợ hãi, nhìn thấy những thứ đồ chơi của hắn khiến cho toàn thân Diệp Khiêm đều nổi da gà.

Lâm Phong cũng chấn động, hắn đã sớm nghe nói ở bên trong Nanh Sói có một người rất giỏi sử dụng độc, được gọi là Độc Lang Lưu Thiên Trần, vốn tưởng rằng là một người có tính tình quái dị, là một lão già họm hẹm, hắn không ngờ rằng người đó lại giống như một gã thư sinh trẻ tuổi như vậy.

Hắn đương nhiên cũng đoán ra, một màn quỷ dị vừa rồi là do Độc Lang Lưu Thiên Trần ra tay, nếu không thì Diệp Khiêm quả thật là cát hung khó liệu a.

Có Độc Lang Lưu Thiên Trần ở bên cạnh, Diệp Khiêm tự nhiên cũng không lo lắng Thiên Diệp Thanh Cầm có thể đùa nghịch ra cái gì, không sợ cô ấy có thể chạy thoát khỏi đây.

Chiến đấu ở bên ngoài vẫn hừng hực khí thế, phi thường kịch liệt, bất quá, trước loại ưu thế áp đảo này, Diệp Khiêm cũng không cần phải lo lắng.

Huống hồ, bên ngoài còn có Y Tác Nhĩ Đức cùng Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe tọa trấn, tin tưởng hẳn sẽ không xuất hiện vấn đề gì.

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Anh Lâm, để tôi giới thiệu cho anh.

Đây chính là người biến thái nhất ở bên trong Nanh Sói chúng tôi, Độc Lang Lưu Thiên Trần." Sau đó lại nhìn Độc Lang Lưu Thiên Trần, nói: "Thiên Trần, mày không thể không nhận ra anh Lâm ah, anh ấy chính là đại danh đỉnh đỉnh Thất Sát Lâm Phong."

Độc Lang Lưu Thiên Trần hơi sững sờ, tuy đã sớm nghe nói Nanh Sói đang hợp tác với Thất Sát, nhưng hắn lại không nghĩ rằng có thể nhìn thấy Lâm Phong ah.

Cường giả bội phục cường giả, cũng tôn kính cùng tôn trọng cường giả, Độc Lang Lưu Thiên Trần kích động vươn tay ra, nói: "Lâm tiên sinh, xin chào, xin chào, có thể ở chỗ này nhìn thấy anh, thật sự là vinh hạnh của tôi a."

"Đừng khách khí như vậy, đều là huynh đệ, gọi tôi Lâm Phong là được rồi." Lâm Phong có chút cười cười, nói, "Đã sớm nghe nói ở bên trong Nanh Sói có một cao thủ chuyên sử dụng độc, đại danh của Độc Lang Lưu Thiên Trần khiến cho người nghe thấy đã sợ mất mật, hôm nay nhìn thấy, quả thật là vinh hạnh của Lâm Phong tôi." Ngôn ngữ nói phi thường khách khí, nhưng biểu hiện của Lâm Phong lại có chút xấu hổ, bàn tay của hắn cũng không dám vươn ra phía trước.

Một màn vừa rồi, quả thật đã hù dọa được hắn rồi, trong lòng của hắn còn có chút sợ hãi.

Độc Lang Lưu Thiên Trần tự nhiên là nhìn ra ý tứ của Lâm Phong, ha ha cười cười, tiến lên cầm chặt bàn tay của Lâm Phong, nói: "Tôi cũng không có đáng ghét như vậy a.

Kỳ thật, những tiểu đồ chơi này rất khả ái."

"Đúng, đúng!" Lâm Phong cũng phụ họa nói hai câu, biểu lộ có chút cứng ngắc.

Dù sao hắn nhìn không ra những vật kia có chỗ nào đáng yêu, không đáng ghét cũng đã là quá tốt rồi.

Quay đầu nhìn Thiên Diệp Thanh Cầm, Độc Lang Lưu Thiên Trần nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Kỹ thuật dùng độc của lưu phái Ninja Giáp Hạ cũng chỉ bình thường thôi.

Kỹ thuật dùng độc có xuất xứ từ Hoa Hạ, lưu phái Ninja Giáp Hạ bất quá chỉ bắt chước bừa mà thôi.

Cô đừng có suy nghĩ chạy trốn, có tôi ở nơi đây, cô tuyệt đối không có cơ hội đào tẩu.

Nếu như cô không muốn chết, thì cô tốt nhất hãy thành thành thật thật đừng nhúc nhích."

"Con nhện vừa rồi của anh thuộc chủng loại gì? Vì cái gì những độc vật của tôi nhìn thấy nó, đều muốn chạy trốn?" Thiên Diệp Thanh Cầm có chút mê hoặc hỏi.

"Nó hả? Là Hắc Quả Phụ mà tôi bồi dưỡng ra, so với Hắc Quả Phụ bình thường thì độc hơn mấy trăm lần." Độc Lang Lưu Thiên Trần nói, "Từ nhỏ tôi đã cho nó ăn các loại độc vật, có thể xem nó là độc Vương rồi, những thứ đồ chơi của cô tại trước mặt của nó bất quá chỉ là con sâu cái kiến mà thôi, như không lọt vào trong mắt.

Tôi có thể nói cho cô biết, Hắc Quả Phụ này là tôi đã dốc hết tâm huyết để bồi dưỡng thành.

Chỉ cần bị nó cắn trúng, thì cô tuyệt đối sống không quá ba phút, hơn nữa, không có thuốc nào chữa được."

"Độc Lang Lưu Thiên Trần, đã sớm nghe nói qua cái tên này, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là nghe danh không bằng gặp mặt, Thiên Diệp Thanh Cầm tôi phục." Thiên Diệp Thanh Cầm nói, "Bất quá, vẫn là câu nói kia, nếu như các anh dám đụng đến tôi, thì Hắc Long hội tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các anh, mặc cho Nanh Sói mạnh đến cỡ nào, cũng tuyệt đối chạy không thoát khỏi Hắc Long hội đuổi giết."

"Cô đừng có luôn cầm Hắc Long hội ra làm tôi sợ, nếu như Nanh Sói sợ Hắc Long hội thì cũng sẽ không có hành động đêm nay." Diệp Khiêm nói, "Tuy Hắc Long hội cường đại, thế nhưng mà trong mắt Nanh Sói chúng tôi, nó vẫn là một miếng thịt trong miệng chúng tôi.

Sói đi ngàn dặm ăn thịt, cẩu đi ngàn dặm đớp cứt, bất luận là địch nhân cường đại gì, trong ánh mắt Nanh Sói chúng tôi, thì bọn họ đều là một miếng thịt trong miệng chúng tôi mà thôi.

Hắc Long hội cũng là như thế, chờ sau khi chúng tôi làm suy yếu lực lượng của Hắc Long hội, thì sẽ giải quyết nó."

"Tôi sợ các anh không có cơ hội này." Thiên Diệp Thanh Cầm hừ lạnh một tiếng, nói.

"Cơ hội là do mình tự sáng tạo, đối với Nanh Sói mà nói, trên thế giới này không có chuyện gì mà Nanh Sói không làm được." Diệp Khiêm nói, "Nếu cô đã không muốn hoàn thành ước định của chúng ta, thì cô cũng đừng trách tôi dùng chút thủ đoạn.

Thiếu chút nữa đã quên giới thiệu cho cô rồi, đây là Độc Lang Lưu Thiên Trần tiên sinh, là một trong những chuyên gia tra tấn bức của Nanh Sói chúng tôi, không có bất cứ người nào có thể chịu được sự tra tấn của nó.

Cái gì gọi là muốn sống không được muốn chết không xong, cô rất nhanh có thể biết được."

Độc Lang Lưu Thiên Trần lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: "Lão đại, anh cứ yên tâm, tôi có rất nhiều chiêu số để đối phó loại đàn bà này, em cam đoan có thể để cho cô ấy đem tất cả những chuyện mà cô ấy biết về Hắc Long hội nói ra."

Toàn thân của Thiên Diệp Thanh Cầm không khỏi run rẩy một cái, đối với loại người đã trải qua huấn luyện Ninja nghiêm khắc giống như cô mà nói, có lẽ cũng không e ngại tử vong, nhưng lại không muốn nếm thử tư vị muốn sống không được muốn chết không xong.

Cô cũng là người am hiểu sử dụng độc, tự nhiên cũng hiểu được phải làm thế nào để lợi dụng độc vật tra tấn người khác.

Độc Lang Lưu Thiên Trần ở phương diện này so với cô thì cao rất nhiều, tự nhiên thủ đoạn tra tấn người khác cũng nhiều hơn cô rất nhiều.

"Không thể tưởng được đường đường là thủ lĩnh Nanh Sói, vậy mà lại khi dễ một người con gái yếu ớt giống như tôi, nếu chuyện này truyền đi thì anh không sợ bị người khác chê cười sao?" Thiên Diệp Thanh Cầm nói.

"Cô mà là người con gái yếu ớt? Đcm, cô là người con gái độc nhất mà tôi đã từng thấy, người ta thường nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả nhiên là không sai a.

Hơn nữa, tôi cũng không phải là chính nhân quân tử gì, dùng chuyện này để khích tướng tôi, căn bản không có bất luận tác dụng gì." Diệp Khiêm nói, "Thiên Trần, cô gái này tao giao lại cho mày, nhớ kỹ đừng có giết chết, chuyện còn lại thì tùy mày, tao chỉ cần kết quả là được."

"Yên tâm đi, lão đại, không có vấn đề." Độc Lang Lưu Thiên Trần đáp.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Anh Lâm, chúng ta đi ra ngoài hỗ trợ a.

Mau chóng giải quyết trận chiến này, để chúng ta còn trở về uống rượu ăn mừng chiến thắng nữa." Diệp Khiêm nói.

Dưới sự tấn công của thủ hạ Y Tác Nhĩ Đức và thủ hạ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, một đường có thể nói như thế chẻ tre, lính đánh thuê Bát Kỳ căn bản không có bao nhiêu lực lượng phản kháng.

Sức chiến đấu của lính đánh thuê Bát Kỳ không bằng tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi, hơn nữa lại dưới tình huống không hề phòng bị, huống hồ, ở phương diện nhân số cũng tương đương nhau, cho nên bọn họ đâu có thể chống đỡ lại thế công cường đại như thế.

Theo thời gian dần trôi qua, bốn phương tám hướng hình thành một loại xu thế vây quanh, đem người lính đánh thuê Bát Kỳ dồn đến phía trước sở chỉ huy.

Gần 300 người lính đánh thuê Bát Kỳ, bây giờ chỉ còn lại không đến ba mươi người, có thể nói là tổn thất nghiêm trọng.

Thủ lĩnh số 2 Đằng Điền Cương nhìn thấy một màn như vậy, sớm đã không còn tâm tư tiếp tục đánh nữa, hắn muốn chạy trốn, nhưng lại không có bất kỳ cơ hội nào.

Diệp Khiêm đi tới, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, phất phất tay, nói: "Đều dừng tay!" Âm thanh vừa ra, tất cả thủ hạ của Y Tác Nhĩ Đức đều ngừng động tác trên tay lại, đầu súng nhắm ngay những thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ đang hoảng sợ kia.

Bên này đã dừng lại, bên phía lính đánh thuê Bát Kỳ cũng không dám ra tay, một khi ra tay, bọn họ sẽ không có khả năng sống sót, hiện tại ít nhất còn có thể có một đường sinh cơ.

"Thủ lĩnh của các anh đã bị tôi bắt giữ, không muốn chết, thì hãy bỏ vũ khí xuông, nếu không, giết chết bất luận tội." Diệp Khiêm nói xong, Lâm Phong lại dùng tiếng Nhật phiên dịch một lần, những thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ nhìn lẫn nhau, nhao nhao vứt bỏ vũ khí trong tay xuống đất.

Diệp Khiêm nhìn đồng hồ, còn khoảng hơn 20 phút nữa là đủ một giờ, chiến đấu không thể bảo là đánh không thống khoái, chỉ tốn hơn 30 phút đồng hồ, liền giải quyết xong trận chiến này.

"Tất cả mọi người đều là quân nhân, với tư cách quân nhân, tôi rất tôn trọng các anh; thế nhưng mà chúng ta là địch nhân của nhau, chính là có anh thì không có tôi.

Hiện tại tôi cho các anh một cơ hội, các anh có thể tùy ý phái ra một người, cùng người của chúng tôi tay không solo, nếu như bên các anh thắng, thì tôi liền tha các anh một con đường sống.

Hiện tại, thì phải xem các anh có cốt khí quân nhân hay không." Diệp Khiêm lớn tiếng nói.

"Anh Diệp, thời gian cấp bách, đừng đùa giỡn nữa, chúng ta phải nhanh chóng lui lại a." Lâm Phong tiến đến bên tai Diệp Khiêm, nhỏ giọng nói.

"Không vội, còn có 20 phút." Diệp Khiêm nói, "Chúng ta phải triệt để đánh tan tín tâm của đám tiểu quỷ tử này, để cho những tiểu quỷ tử khác lấy lính đánh thuê Bát Kỳ làm gương, đừng có tiếp tục cuồng vọng nữa."

Lâm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, không có nói gì nữa.

Diệp Khiêm tiến lên, đi đến trước mặt của thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ, đem súng trong tay mình đưa cho một thành viên tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi bên cạnh, sau đó nhìn thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ nói: "Các anh một mực tuyên dương tinh thần võ sĩ đạo, nói cái gì Karate là võ thuật đệ nhất thế giới, hôm nay tôi muốn biết một chút về Karate, xem thử các anh có bao nhiêu năng lực.

Đi lên bốn người, chỉ cần có thể đánh thắng tôi, tôi sẽ tha cho các anh.

Các anh cứ yên tâm, Diệp Khiêm tôi nói được thì sẽ làm được.

Như thế nào? Các anh không dám lên sao?."

Lưu lại là chỉ có con đường chết, liều mạng, có lẽ còn có một đường sinh cơ.

Những thành viên lính đánh thuê Bát Kỳ anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rốt cục đi tới bốn người.

Tuy Đằng Điền Cương cũng có suy nghĩ muốn bắt lấy cơ hội này, thế nhưng mà nhưng hắn đã sớm nghe nói về Diệp Khiêm, trong nội tâm có chút kiêng kị, không dám mạo hiểm nếm thử, lại để cho thủ hạ của mình đánh trận đầu, nhằm thăm dò một chút cũng tốt.

"Bốn người, mày chỉ có thời gian bốn phút, đừng có ném đi mặt mũi của Nanh Sói." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói, "Trong vòng bốn phút, nếu như mày giải quyết không xong, thì tính mày thua.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play