Trên đường trở về, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng không nói một lời nào, lông mày của hai người đều là nhíu lại, tựa hồ là đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Sau nửa ngày, Lâm Phong mở miệng nói: "Anh Diệp, anh đối với người tên Vưu Hiên kia biết rõ bao nhiêu?"

"Như thế nào? Anh đang hoài nghi Vưu Hiên là gian tế sao?" Diệp Khiêm hỏi.

Nhẹ gật đầu, Lâm Phong nói: "Vưu Hiên rất đáng bị hoài nghi.

Chuyện thành viên Cục Quốc An phải rời khỏi Nhật Bản, ông ấy biết rất rõ ràng, hơn nữa, sau khi nhìn thấy Triệu đường chủ bị người sát hại, thì tôi cảm thấy loại khả năng thứ hai có xác suất khá lớn.

Rất có thể, là Vưu Hiên vì muốn che giấu thân phận của mình, cho nên mới giá họa cho Triệu đường chủ.

Anh ngẫm lại thử xem, đã trễ thế như vậy, coi như là ông ấy đã biết Triệu đường chủ là người nằm vùng, cũng không cần phải lập tức tới a? Tôi đoán, là sau khi ông ấy nói chuyện điện thoại với Tử Y, liền phái người tới giết chết Triệu đường chủ, hơn nữa, ông ấy cũng đoán được chúng ta sẽ đi qua, cho nên mới phải làm như vậy.

Mục đích, là vì để cho chúng ta không hoài nghi ông ấy.

Qua đủ loại dấu hiệu, tôi không thể không hoài nghi ông ấy được."

"Anh ở Nhật Bản lâu hơn tôi, đối với Phúc Thanh Bang cũng hiểu rõ hơn so với tôi, anh đối với Vưu Hiên biết rõ bao nhiêu?" Diệp Khiêm hỏi.

Có chút lắc đầu, Lâm Phong nói: "Lúc trước khi tôi cùng Tử Y quen biết nhau, thì Vưu Hiên đã là thành viên của Phúc Thanh Bang.

Về sau, tuy tôi một mực chú ý động tĩnh của Phúc Thanh Bang, thế nhưng mà đối với Vưu Hiên lại cũng không có chỗ nào đáng giá hoài nghi, những chuyện ông ấy làm cũng đều là vì lợi ích của Phúc Thanh Bang.

Mượn chuyện lần trước Đạo Điền Hội liên thủ với Cát Xuyên Xã công kích Phúc Thanh Bang mà nói a, nếu như không phải Vưu Hiên, chỉ sợ tổn thất của Phúc Thanh Bang cũng không nhỏ như vậy.

Tóm lại, một câu, Vưu Hiên là một người rất đáng để xem trọng."

"Kỳ thật, trước trước sau sau, tăng thêm lần này, Nanh Sói cùng Phúc Thanh Bang hợp tác cũng chỉ có ba lần mà thôi." Diệp Khiêm nói, "Đối với chuyện của Vưu Hiên, tôi biết cũng không nhiều, chỉ nghe nói Tạ Đông Bách đã từng cứu ông ấy một mạng, cho nên ông ấy mới cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh Tạ Đông Bách, đảm nhận chức vụ quân sư, vì Tạ Đông Bách bày mưu tính kế.

Hơn nữa, tôi cũng có chút nghĩ không ra lý do để hoài nghi Vưu Hiên là gian tế.

Mượn chuyện lần trước Nanh Sói tập kích ba đại thủ lĩnh Yamaguchi Group mà nói a, nếu như Vưu Hiên là do Hắc Long hội phái tới Phúc Thanh Bang nằm vùng, thì ông ấy như thế nào lại không đem chuyện này nói cho Hắc Long hội? Nếu như ông ấy nói thì Yamaguchi Group nhất định sẽ có chuẩn bị, hành động của Nanh Sói đã không thuận lợi như vậy rồi.

Trừ phi nghĩ thông suốt điểm ấy, nếu không tôi thật sự không tin Vưu Hiên sẽ là gian tế."

Có chút thở dài, Lâm Phong nói: "Có lẽ là tôi đã suy nghĩ quá nhiều a.

Tôi cũng không tin Vưu Hiên là người nằm vùng, bất quá, vì để an toàn, chúng ta vẫn nên điều tra ông ấy một chút đi.

Dù sao, tất cả hành động lần này của chúng ta tại Nhật Bản, cơ hồ đều là ở dưới mí mắt của Phúc Thanh Bang, nếu như Vưu Hiên là người nằm vùng thì chúng ta rất có thể sẽ thất bại thảm hại."

"Chuyện này là chắc chắn rồi." Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói, "Còn có, tôi nghĩ tôi phải điều thêm người qua đây để đối phó những Ninja này, năng lực dùng độc của bọn họ thật sự có chút lợi hại, chúng ta không thể không phòng bị."

"Độc Lang Lưu Thiên Trần sao?" Lâm Phong nói, "Tôi đã sớm nghe qua danh tiếng của anh ấy, nhưng không có dịp gặp mặt."

Đối với việc Lâm Phong có thể nói ra tên của Lưu Thiên Trần, Diệp Khiêm cũng không có gì ngạc nhiên.

Lâm Phong đối với chuyện của Nanh Sói biết rất nhiều, có thể biết tên của thành viên Nanh Sói cũng không phải là chuyện gì kỳ quái, Diệp Khiêm cũng đã sớm lĩnh giáo rồi.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Độc Lang Lưu Thiên Trần.

"Lão đại, khách quý ít gặp ah, nghĩ như thế nào mà gọi điện thoại cho em vậy? Nghe nói anh đã tới Nhật Bản rồi hả? Như thế nào rồi? Anh hãy điều em qua đó đi a, em ở bên này thật sự nghẹn sắp chết rồi, cả ngày không có việc gì làm, ngoại trừ cùng những quan viên kia ăn cơm uống rượu, thì cũng chỉ có thể đi ngủ.

Lại tiếp tục như vậy, thì một thân võ nghệ của em chắc phải báo hỏng." Điện thoại vừa mới bắt máy, phía đối diện liền truyền đến âm thanh của Độc Lang Lưu Thiên Trần.

"Mịa, võ nghệ không tinh thông, còn trách người khác." Diệp Khiêm nói, "Bất quá, hiện tại thật đúng là cần mày tới đây một chuyến, bên Nhật Bản có một số việc không phải là mày thì không thể giải quyết được."

"Thật sự? Tốt, ngày mai em sẽ mua vé máy bay bay qua đó." Độc Lang Lưu Thiên Trần hưng phấn nói.

"Mau chóng tới đây a, Ninja bên này đều am hiểu dùng độc, lão tử thiếu chút nữa đã ăn thiệt thòi rồi.

Mày là chuyên gia trong phương diện này, có mày bên cạnh thì tao khỏi cần phải lo sợ những độc dược kia nữa." Diệp Khiêm nói.

"Không có vấn đề.

Độc dược của đám tiểu quỷ kia đều là từ Hoa Hạ truyền tới, nói đến phương diện dùng độc này, thì em chính là tổ tông của bọn họ.

Lão đại, anh cứ yên tâm đi, em cam đoan có thể đem những Ninja toàn bộ độc chết lềnh bà lềnh bềnh." Độc Lang Lưu Thiên Trần tự tin nói.

Đây cũng không phải là Độc Lang Lưu Thiên Trần nói khoác, thủ pháp dùng độc của hắn có thể nói là thế gian nhất tuyệt rồi, giết người trong vô hình ah.

Danh hiệu Độc Lang của hắn cũng là bởi vậy mới có, nếu thật phải nói tiếp, Độc Lang Lưu Thiên Trần mới thật sự là cao thủ của Vô Thanh Sát Nhân Thuật, bởi vì có đôi khi đối phương còn không biết hắn đã hạ thủ lúc nào nữa.

"Đừng có trang bức quá, đến lúc đó nếu như mày giải quyết không xong, thì mày chết với tao.

Tao có thể nói cho mày biết, lần này có rất nhiều người nhìn xem mày biểu diễn.

Mượn vị bên cạnh tao mà nói a, anh ấy đang muốn nhìn xem mày đối phó đám tiểu quỷ này như thế nào a." Diệp Khiêm nói.

Có chút nhún vai, Lâm Phong từ chối cho ý kiến, không nói gì, tiếp tục lái xe hướng khách sạn chạy tới.

"Ai a?" Độc Lang Lưu Thiên Trần kinh ngạc hỏi.

"Thủ lĩnh Thất Sát, đại danh đỉnh đỉnh Vô Thanh Sát Nhân Vương Thất Sát Lâm Phong." Diệp Khiêm nói.

"Tôi có danh hiệu này khi nào a? Anh cũng đừng có tâng bốc loạn ah." Lâm Phong lườm Diệp Khiêm, nói.

Độc Lang Lưu Thiên Trần rất hiển nhiên cũng đã nghe được âm thanh của Lâm Phong, dừng một chút, nói: "Yên tâm đi, lão đại, em sẽ không để cho anh mất mặt.

Anh cứ chờ xem kịch vui là được."

"Tốt, vậy cứ quyết định như vậy." Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói.

"Ừ, gặp lại.

Gần đây em đã nghiên cứu chế tạo ra rất nhiều bảo bối a, đến lúc đó sẽ cho anh kiến thức." Độc Lang Lưu Thiên Trần nói xong, liền cúp điện thoại.

Hắn không nói, Diệp Khiêm cũng biết hắn nghiên cứu chính là cái gì, nhất định là độc dược loại mới, tiểu tử này chỉ có loại yêu thích này.

Trước kia lúc ở căn cứ Nanh Sói, tiểu tử Lý Vĩ thường xuyên giễu cợt Độc Lang Lưu Thiên Trần, nói hắn cả ngày ở cùng những con rắn cùng bò cạp, thì làm sao có cô gái nào dám sống chung với hắn ah.

Bất quá, không thể phủ nhận chính là, độc dược do Độc Lang Lưu Thiên Trần nghiên cứu chế tạo ra rất lợi hại.

Thanh Phong đã từng hỏi hắn có độc dược nào có thể tráng dương hay không, ai ngờ Độc Lang Lưu Thiên Trần lại có rất nhiều, hơn nữa hiệu quả còn phi thường không tệ.

Thanh Phong còn vui đùa nói, nếu như đem độc dược của Độc Lang Lưu Thiên Trần bán ra hàng loạt thì nhất định sẽ có lợi nhuận rất lớn.

Niềm vui lớn nhất của tiểu tử này chính là độc, mà ngay cả lúc ăn cơm, cũng nhất định phải ăn độc dược, có thể nói, Độc Lang Lưu Thiên Trần chính là một Độc Nhân, máu của hắn chứa đủ loại độc tố, có thể là do ở mỗi loại độc tố chế ước lẫn nhau, nên hắn mới có thể sống cho tới bây giờ.

Cái này gọi là cân đối.

"Thành viên Nanh Sói, người nào cũng có sở trường của mình, hơn nữa còn tinh thông các ngành các nghề, khó trách Nanh Sói có thể phát triển đến tình trạng như ngày hôm nay." Lâm Phong lẩm bẩm nói.

"Thành công của Nanh Sói, có thể nói là dựa vào sự cố gắng của từng thành viên Nanh Sói, tác dụng của tôi ở trong đó cũng không lớn." Diệp Khiêm nói, "Có thể nói, ở bên trong Nanh Sói cho dù thiếu đi tôi, cũng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến sự phát triển của Nanh Sói."

"Đây là do anh Diệp khiêm tốn rồi.

Lưu Bang sở dĩ có thể lên làm hoàng đế, cũng không phải dựa vào trí tuệ cùng thân thủ của mình, mà là ông ấy có một trái tim biết bao dung cùng lồng ngực rộng lớn.

Tác dụng của anh Diệp ở bên trong Nanh Sói không phải là người bình thường có thể so sánh với ah, có thể đem những người lợi hại như vậy tụ tập lại, hơn nữa còn phối hợp hết sức ăn ý, chuyện này không thể thiếu công lao của anh Diệp a.

Không có anh Diệp tọa trấn, thì Nanh Sói cũng giống như lão hổ đã mất đi đại não, cho dù nó có móng vuốt sắc bén cùng hàm răng bén nhọn, thì cũng không có bao nhiêu sức chiến đấu." Lâm Phong nói, "Danh hiệu Lang Vương, không phải chỉ là một cái danh hiệu, mà là sự thật.

Anh Diệp là vương giả bên trong đám Sói, chỉ huy bọn họ công kích cùng phòng ngự, nếu như đã không có Lang Vương tồn tại, một đám chó Sói lợi hại, cũng chỉ là một đám quân lính tản mạn mà thôi."

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm nói: "Lời anh Lâm nói mặc dù nói có chút không đúng sụ thật rồi, bất quá tôi là người rất thích nghe người khác tâng bốc, nên trong lòng vẫn rất thư thản ah.

Nếu như anh Lâm không ngại thì sau này hãy tâng bốc ta nhiều thêm chút nữa a, ha ha."

Trợn nhìn Diệp Khiêm, Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau, xe đã ngừng lại trước cửa ra khách sạn.

Hai người một trước một sau hướng khách sạn đi tới, sau khi đẩy cửa phòng ra, một màn trước mặt lại để cho Diệp Khiêm chấn động, mà ngay cả Lâm Phong cũng hoảng sợ.

Bất quá, khóe miệng của hai người lại lập tức lộ ra vẻ tươi cười.

Có thể khiến cho Diệp Khiêm cùng Lâm Phong lộ ra vẻ mặt như thế? Tin tưởng cũng chỉ có Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe.

Lúc Diệp Khiêm mở cửa phòng, liền nhìn thấy Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe đang dựa vào trên ghế sa lon, trong tay bưng một chén trà nóng, chậm rì rì uống vào.

Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi tới, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe hơi hơi liếc mắt nhìn bọn họ, cũng không nói lời nào, tiếp tục uống trà của mình.

"Thiên Hòe, mày đã đến rồi." Diệp Khiêm nở nụ cười một chút, bước đi vào phòng.

Lâm Phong ha ha cười cười, bước nhanh đi đến trước, đến bên cạnh Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ngồi xuống, nói: "Tôi biết ngay, anh nhất định sẽ tới, xem ra tôi không có đoán sai ah."

Liếc mắt lườm Lâm Phong một chút, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói: "Đường đường là Thất Sát Lâm Phong, lúc nào lại trở thành người theo đuôi Diệp Khiêm rồi? Đây chính là một đại tin tức ah, nếu như nói ra ngoài, thì chỉ sợ cũng không có ai tin tưởng a?".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play