Diệp Khiêm tin tưởng, Hắc Long hội áp dụng phương pháp chăn dê thả rong để khống chế thế lực của bọn họ, nếu không, thì bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không đối với Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã áp dụng biện pháp bỏ mặc như vậy.

Chuyện này kỳ thật cũng giống như Diệp Khiêm trao quyền cho cấp dưới vậy, ví dụ như, mọi chuyện ở thành phố Thượng Hải đều giao cho Vương Hổ đi xử lý, bên thành phố Nam Kinh thì giao cho Mã Sơn Hà cùng Ngu Hưng, chỉ cần bọn hắn không làm ra sai lầm gì lớn, thì Diệp Khiêm cũng sẽ không đi quản.

Bên Quảng Đông thì giao cho Chu Nguyên, là người đã trải qua sự tài bồi của Diệp Khiêm, có thể ở bên Quảng Đông lăn lộn ra dạng gì, vậy thì phải xem năng lực của hắn như thế nào.

Đây cũng là một loại khảo nghiệm của Diệp Khiêm đối với hắn.

Lính đánh thuê Bát Kỳ đối với Hắc Long hội mà nói, cũng giống như vậy.

Tuy nó là một chi lực lượng của Hắc Long hội, nhưng mà Hắc Long hội chắc có lẽ sẽ không nhúng tay vào phương diện vận hành của Bát Kỳ, chuyện này chủ yếu là vì Hắc Long hội cần bảo trì mức độ thần bí nhất định.

Bát Kỳ là thuộc về tổ chức lính đánh thuê, cho nên, nếu như Bát Kỳ cùng tổ chức lính đánh thuê khác phát sinh mâu thuẫn gì thì Hắc Long hội tuyệt đối sẽ không trực tiếp nhúng tay vào, nhiều nhất là sai khiến một ít cao thủ đi trợ giúp Bát Kỳ giải quyết vấn đề mà thôi.

Huống chi, hôm nay tình thế Nhật Bản dị thường khẩn trương, tổng tuyển cử sắp diễn ra, Hắc Long hội khẳng định không hy vọng mọi chuyện càng thêm phức tạp.

Hắc Long hội có thể xuất đầu hay không, vậy thì phải xem tổng tuyển cử lần này rồi, chỉ cần đảng phái mà bọn họ ủng hộ có thể trúng tuyển, thì sẽ mang lại lợi ích khổng lô cho Hắc Long hội.

Dưới dạng thời khắc, Hắc Long hội như thế nào lại bởi vì mâu thuẫn giữa lính đánh thuê Bát Kỳ cùng tổ chức lính đánh thuê khác, mà đem trọng điểm của mình chuyển dời? Đương nhiên, nếu như là Diệp Khiêm ra tay thì có lẽ Hắc Long hội sẽ có lòng đề phòng nhất định, dù sao, Nanh Sói đã hai lần giết chết thủ lĩnh Yamaguchi Group, lần này lại công khai đi vào Nhật Bản, Hắc Long hội đối với mục tiêu của Diệp Khiêm cũng thập phần hiếu kỳ.

Một khi Diệp Khiêm cùng Bát Kỳ phát sinh xung đột, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho Hắc Long hội cho rằng mục tiêu của Diệp Khiêm chính là của bọn họ, đến lúc đó thì cho dù tình thế hiện tại có khẩn trương thế nào, nhưng vì không muốn lưu lại hậu hoạn cho bản thân, thì bọn họ cũng sẽ tổ chức lực lượng đem Diệp Khiêm cùng Nanh Sói tiêu diệt, ít nhất cũng phải đem bọn họ đuổi ra khỏi Nhật Bản.

Vì tránh cho chuyện như vậy xuất hiện, Diệp Khiêm không thể không mượn nhờ lực lượng của tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi, từ đó có thể chuyển dời lực chú ý của Hắc Long hội đối với hắn.

Tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi với tư cách là công ty lính đánh thuê lớn nhất Nam Phi, sức chiến đấu của bọn họ đều không tệ, hơn nữa, nó cũng là công ty lính đánh thuê lớn nhất trên thế giới, thành viên đã vượt qua ngàn người.

Nếu như những người này toàn bộ tiến đánh một chỗ thì có thể xem là chiến tranh phân bộ rồi.

Đây cũng là nguyên nhân lúc trước sau khi lấy được sự ủng hộ của Y Tác Nhĩ Đức, Nanh Sói liền có thể thuận lợi leo lên vị trí vương giả lính đánh thuê thế giới.

Nanh Sói cùng tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi hợp tác, có thể nói là cường cường liên hợp, trước mặt dạng liên hợp này, những tổ chức lính đánh thuê khác làm sao có thể địch lại bọn họ? Về phần lúc trước hắn nói như thế nào để thuyết phục Y Tác Nhĩ Đức, cũng không còn quan trọng nữa rồi, có lẽ là do Y Tác Nhĩ Đức nhìn trúng tiềm lực của Nanh Sói, hoặc là mị lực cá nhân của Diệp Khiêm đã chinh phục Y Tác Nhĩ Đức.

Dù sao, sau khi hai người đàm phán vào đêm hôm đó, Y Tác Nhĩ Đức liền đứng lên ủng hộ Nanh Sói.

"Kỳ thật cho dù Hắc Long hội muốn đối phó tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi, thì tôi cũng không sợ bọn họ.

Tuy thế lực của bọn họ cường đại, nhưng dù sao cũng chỉ ở trong nước Nhật Bản, ra khỏi Nhật Bản, bọn hắn cho dù là Long, thì cũng phải biến thành trùng.

Mấy ngàn chiến sĩ của tôi cũng không phải là kẻ bất tài." Y Tác Nhĩ Đức nói, "Anh yên tâm đi, Diệp huynh đệ, tôi sẽ an bài người đi qua đó."

"Tốt, sau khi đến nơi này thì hãy trực tiếp liên hệ với tôi, tôi sẽ giúp các anh an bài tốt hết thảy." Diệp Khiêm nói, "Tôi cũng xin cảm ơn anh trước, hi vọng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ."

"Cùng tôi mà còn nói lời khách khí như vậy, có chút làm kiêu ah, như vậy sẽ để cho tôi nghĩ anh không xem tôi là bằng hữu." Y Tác Nhĩ Đức ha ha nở nụ cười một chút, nói.

Ha ha cười cười, Diệp Khiêm không có nói thêm gì nữa, sau khi hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại.

Xác thực, Diệp Khiêm có thể cảm giác được Y Tác Nhĩ Đức thật tâm xem hắn là bằng hữu, có một số việc quả thật là không cần phải nói rõ ràng như vậy.

Kỳ thật, đối với Y Tác Nhĩ Đức, Diệp Khiêm một mực có một loại thái độ cảm ơn ở trong đó, lúc trước Nanh Sói có thể thuận lợi leo lên vị trí vương giả lính đánh thuê thế giới, có thể nói, Y Tác Nhĩ Đức có tác dụng tương đối lớn.

Con người khi còn sống, khó có được mấy bằng hữu thiệt tình, có bằng hữu giống như Y Tác Nhĩ Đức vậy, Diệp Khiêm cảm thấy cuộc đời này không còn gì phải hối tiếc.

Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng của Diệp Khiêm chậm rãi hiện ra vẻ tươi cười, lông mày nhíu chặt cũng dần giãn ra.

Đã có sự trợ giúp của tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi, Diệp Khiêm tin tưởng lính đánh thuê Bát Kỳ tuyệt đối không có khả năng sinh tồn được nữa rồi.

Diệp Khiêm rất hiểu rõ hai tổ chức này, sức chiên đấu của tổ chứ lính đánh thuê Bát Kỳ so với tập đoàn lính đánh thuê Nam Phi thì kém hơn rất nhiều, mặc dù Nhật Bản là căn cứ của lính đánh thuê Bát Kỳ, nhưng có Diệp Khiêm ở bên cạnh tọa trấn, tăng thêm Phúc Thanh Bang trợ giúp, chút ưu thế của lính đánh thuê Bát Kỳ hầu như biến mất không còn.

Bất quá, lời nói vừa rồi của Y Tác Nhĩ Đức vẫn có chút xúc động Diệp Khiêm.

Kỳ thật, Diệp Khiêm làm sao không muốn giống như Y Tác Nhĩ Đức, không có việc gì thì đi câu cá, leo núi, mang theo nữ nhân của mình đi du lịch khắp nơi? Thế nhưng mà, sự thật không cho phép hắn như vậy, vì tương lai tươi đẹp cùng ổn định, Diệp Khiêm nhất định phải không ngừng leo lên, thẳng đến khi nào có thể bảo đảm an toàn cho Nanh Sói mới thôi.

Chỉ là, chuyện này làm gì có thể dễ dàng như vậy? Con đường này nhất định là tràn đầy nhấp nhô chông gai, bất quá, có lẽ cũng bởi vì như vậy, mới khiến cho quá trình này càng ngày càng có ý tứ.

Có chút thời điểm, kết quả không nhất định trọng yếu, trọng yếu ngược lại là quá trình kia.

Hút xong điếu thuốc, Diệp Khiêm đứng dậy thay đổi một bộ quần áo, lái ô-tô hướng khách sạn Tống Nhiên đang ở chạy tới.

Chuyện khiến cho Diệp Khiêm kinh ngạc chính là tập đoàn Hạo Thiên phát triển đến chỗ nào, thì Tống Nhiên sẽ ở ngay tại chỗ đó mua sắm một tòa biệt thự để làm nơi ở lại tạm thời.

Thế nhưng mà lần này, tập đoàn Hạo Thiên đến Nhật Bản phát triển lâu như vậy, nhưng Tống Nhiên vẫn ở trong phòng dành cho tổng thống ở trong khách sạn, xem nơi này là nơi cô ở lại tạm thời.

Cách nghĩ của cô, Diệp Khiêm chẳng muốn đi quản, hơn nữa, tài chính của tập đoàn Hạo Thiên một mực đều do Tống Nhiên tự mình chi phối, Diệp Khiêm rất ít khi nhúng tay vào, cho nên hắn cũng chẳng muốn đi quản những thứ này.

Chỉ là, hàng năm Tống Nhiên sẽ đem bảng báo cáo tài chính của tập đoàn Hạo Thiên giao cho Jack, do Jack phụ trách xét duyệt.

Diệp Khiêm tin tưởng cô là một chuyện, nhưng cô làm theo quy củ lại là một chuyện khác.

Diệp Khiêm là kẻ vung tay chưởng quản, căn bản cũng không rõ tài chính của tập đoàn Hạo Thiên cụ thể là có bao nhiêu, cũng chỉ ngẫu nhiên nghe Jack nhắc tới mà thôi, cũng chỉ nhớ một con số ước chừng mà thôi.

Lần này Diệp Khiêm muốn dùng thân phận tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên để tiến hành các hạng hoạt động, cho nên Diệp Khiêm cảm thấy mình cần phải hiểu một chút về kế hoạch đầu tư của tập đoàn Hạo Thiên tại Nhật Bản cùng phương hướng phát triển trong tương lai, nếu không hỏi gì cũng không biết, chẳng phải sẽ bị người khác hoài nghi sao.

Tuy Diệp Khiêm là người có tư tưởng cừu thị dân tộc rất mãnh liệt, nhưng cũng không có đạt tới tình trạng cực đoan, sẽ không cực đoan cho rằng tập đoàn Hạo Thiên tiến quân Nhật Bản là đang trợ giúp Nhật Bản phát triển kinh tế.

Kỳ thật, bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, chuyện này cũng không ngoại lệ.

Tập đoàn Hạo Thiên tiến quân Nhật Bản, tuy có thể kéo kinh tế Nhật Bản phát triển, giải quyết vấn đề thất nghiệp đang rất nghiêm trọng tại Nhật Bản, kéo phát triển mậu dịch xuất nhập khẩu.

Nhưng cũng ngăn chặn kinh tế Nhật Bản phát triển.

Kỳ thật, đây cũng là một loại phương thức xâm lược của rất nhiều quốc gia hiện đại thường dùng, xâm lược kinh tế.

Thử nghĩ một chút, nếu như tập đoàn Hạo Thiên khống chế kinh tế Nhật Bản, chẳng khác nào là bóp chặt yết hầu Nhật Bản.

Đến lúc đó, cho dù chính phủ Nhật Bản có muốn đối phó Nanh Sói, thì sẽ băn khoăn rất nhiều.

Nếu không, một khi tập đoàn Hạo Thiên tức giận thì kinh tế Nhật Bản sẽ lâm vào sụp đổ, đến lúc đó tác dụng phụ sẽ càng thêm khổng lồ.

Đương nhiên, hết thảy chuyện này cũng không phải một ngày hay hai ngày có thể làm được, là một kế hoạch phát triển lâu dài.

Đã đến khách sạn Tống Nhiên đang ở, Diệp Khiêm đem xe ngừng lại, trực tiếp đi tới.

Vừa đi vừa bấm số điện thoại của Tống Nhiên, hỏi cô có ở trong phòng hay không.

Tống Nhiên quả nhiên vẫn chưa có trở về khách sạn, cô đem mật mã căn phòng nói cho Diệp Khiêm, bảo hắn ở trong phòng chờ mình.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ nhún vai, sau khi nói vài câu liền cúp điện thoại.

Nam nhân đợi nữ nhân chính là chuyện muôn thuở.

Sau khi ra thang máy, Diệp Khiêm dựa theo mật mã Tống Nhiên đã cho mở cửa phòng, đi vào.

Phòng dành cho tổng thống tự nhiên không giống phòng bình thường, bên trong phòng lắp đặt thiết bị phi thường xa hoa, hơn nữa còn rất có phong cách.

Từng cái bài trí đều có được phong cách nhất định, tóm lại, vô luận theo phương diện nào, đều muốn nổi bật ra cảm giác khách nhân rất tôn quý, khiến cho bọn họ phảng phất đưa thân vào trong cung điện, hưởng thụ đãi ngộ giống như hoàng đế.

Cũng không biết Tống Nhiên lúc nào mới trở về, rỗi rãnh đến nhàm chán, Diệp Khiêm liền đi dạo bốn phía một chút.

Mở một cái ngăn tủ ra xem, bên trong chất đầy quẩn áo của Tống Nhiên, đủ loại kiểu dáng.

Bất quá, ánh mắt của Diệp Khiêm lại tập trung vào chiếc quần lót chữ T đang nằm ở phía trên.

Nhìn một hồi, Diệp Khiêm có chút thè lưỡi, trong đầu tưởng tượng lấy Tống Nhiên mặc chiếc quần này vào.

"Móa, mình có phải là kẻ biến thái hay không a." Diệp Khiêm thì thào nói một câu, quơ quơ đầu của mình, đóng lại tủ quần áo.

Sau đó lại tiếp tục thăm dò những nơi khác.

Tại trong ngăn kéo đầu giường, Diệp Khiêm phát hiện một tấm hình, chính là tấm hình lần đầu tiên hắn cùng Tống Nhiên đi ra ngoài ăn cơm.

Đây cũng là vật trân quý nhất của Tống Nhiên, vô luận đi đến nơi nào, cô đều mang theo nó.

Nhìn hình ảnh cười ngây ngô của mình trong tấm hình, Diệp Khiêm lẩm bẩm nói: "Móa, quả thật giống kẻ ngốc a.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play