Ở bên trong chúng nữ, người hiểu rõ Diệp Khiêm nhất chính là Tống Nhiên.

Cô là người quen biết Diệp Khiêm sớm nhất, cũng là người thứ nhất yêu mến Diệp Khiêm, qua nhiều năm như vậy, cô vẫn một mực yên lặng thủ hộ bên cạnh Diệp Khiêm, giúp đỡ Diệp Khiêm quản lý tập đoàn Hạo Thiên.

Biến một tập đoàn Hạo Thiên không có tiếng tăm gì trở thành tập đoàn nằm trong top 20 tập đoàn mạnh nhất trên thế giới, trong đó bỏ ra bao nhiêu gian khổ không có ai biết rõ.

Bất quá, cô cũng không có hối hận, mà còn có chút cảm kích.

Bởi vì, Diệp Khiêm đã đem cô từ trong bóng tối dẫn đi ra ngoài, để cho cô không cần phải cảm thấy lo lắng hãi hùng giống như trước kia nữa.

Là Diệp Khiêm đã giải cứu cô, là Diệp Khiêm đem cô hướng về phía ánh sáng.

Cảm giác trong lòng Tống Nhiên đối với Diệp Khiêm không chỉ là yêu, mà còn có cảm kích.

Cho nên nói, ở bên trong chúng nữ người hiểu rõ Diệp Khiêm nhất chính là Tống Nhiên.

Chỉ cần một câu nói, một động tác của Diệp Khiêm, thậm chí là một cái biểu lộ, Tống Nhiên đã biết rõ Diệp Khiêm muốn làm gì.

Ví dụ như là chuyện lần này, Tống Nhiên cũng là bởi vì cảm thấy Diệp Khiêm đối với thế lực Nhật Bản có hứng thú rất lớn, cho nên mới sớm đem nghiệp vụ của tập đoàn Hạo Thiên mở rộng tới Nhật Bản.

Chiến đấu thời nay, đã không còn giống như lúc trước nữa.

Cho dù là tranh đấu giữa các tổ chức xã hội đen, cũng không thể giống như lúc trước chỉ dựa vào tranh đoạt địa bàn là đạt được thắng lợi, mà phải cạnh tranh trên rất nhiều phương diện, trong đó phương diện buôn bán là không thể tránh khỏi.

Cho dù ngươi có xâm chiếm tất cả địa bàn của đối phương, nhưng ngươi không thể ngăn chặn đối phương ở phương diện kinh tế, thì cũng thể không gây thương tổn tới gốc rễ đối phương, tối đa là chỉ gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi.

Cho nên, mỗi lần Diệp Khiêm muốn mở rộng địa bàn, thì đều nhất định phải dựa vào tập đoàn Hạo Thiên.

Làm như vậy, chẳng những có thể trợ giúp thành viên Nanh Sói che giấu thân phận của mình, cũng có thể mượn lực lượng Nanh Sói khiến cho tập đoàn Hạo Thiên càng thêm lớn mạnh.

Đây là hỗ trợ lẫn nhau, là chuyện đôi bên đều có lợi.

Bất quá, trong lòng Tống Nhiên, tập đoàn Hạo Thiên có mạnh cỡ nào cô không hề để ý, cô chỉ quan tâm là nó có thể giúp đỡ cho Diệp Khiêm hay không, có thể tại lúc Diệp Khiêm gặp khó khăn kéo hắn một tay hay không.

Cho nên, cô không thể không cố gắng đem tập đoàn Hạo Thiên phát triển càng lúc càng lớn, cho tới hôm nay, tập đoàn Hạo Thiên đã nằm trong top 20 tập đoàn lớn nhất trên thế giới, tài sản cũng trên trăm ức, nhưng có rất nhiều chuyện cô cần phải tự mình làm.

Bởi vì, cô không dám buông tay, cô sợ thủ hạ của cô làm không được kết quả mà cô mong muốn.

Chuyện Diệp Khiêm đến Nhật Bản, Tống Nhiên tự nhiên cũng rõ ràng, bất quá cô cũng không có vội vã liên hệ với Diệp Khiêm.

Ai kêu tên tiểu tử thúi này chơi trò mất tích, hơn nữa chơi một lần là hơn một năm, làm hại cô lo lắng hãi hùng, cơm ăn không ngon, ngủ cũng không yên.

Tối hôm qua, Diệp Khiêm đã gọi điện thoại liên hệ với cô, cũng nói với cô buổi sáng hôm nay hắn sẽ tới công ty.

Thế nhưng mà, lúc Tống Nhiên biết Bách Địa Phong muốn gặp cô thì cô cũng không có cự tuyệt.

Tâm tư của nữ nhân, chính là như vậy, đơn giản là hi vọng nam nhân của mình vì mình mà ghen.

Có người đã từng so sánh giữa phần tử khủng bố cùng nữ nhân.

Phần tử khủng bố có thể đàm phán điều kiện, mà nữ nhân thì không thể.

Các cô có thể cười mà không cần lý do, có thể khóc mà không cần lý do, muốn làm cái gì thì làm cái đó cũng không cần lý do.

Diệp Khiêm còn nhớ rõ đã từng xem qua một truyện cười.

Nội dung là như vậy: Nữ nhân nói: Hôm nay chúng ta đi chơi đi.

Nam nhân nói: Tốt, em muốn đi nơi nào? Anh đi cùng em.

Nữ nhân nói: Nếu như em biết thì còn phải hỏi anh làm gì.

Nam nhân nói: Thế nhưng mà mỗi lần anh ra chủ ý em đều không đồng ý ah.

Nữ nhân nói: Nếu như em không đồng ý cái chủ ý kia thì anh phải một mực nghĩ kế, cho đến khi em đồng ý mới thôi.

Cho nên, nam nhân vĩnh viễn không muốn đi phỏng đoán tâm tư của nữ nhân, cũng vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện muốn biết rõ ràng nữ nhân làm như vậy là vì lý do gì, cũng giống như nghiên cứu gà có trước hay là trứng có trước vậy, khó có thể biết rõ ràng a.

Nhìn hai gã bảo an có chút nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm để cho bọn họ lo làm chuyện của bọn họ đi, sau đó cất bước hướng thang máy đi tới.

Thế nhưng mà, vừa mới bước ra có vài bước, có một nhân viên phục vụ ở quầy tiếp tân gọi hắn lại.

"Ai, vị tiên sinh này, anh tìm ai?" Nói tiếng Nhật rất chuẩn, Diệp Khiêm nghe cũng không hiểu, kinh ngạc xoay đầu lại.

Dù sao đây là đang ở Nhật Bản, nhân viên tập đoàn Hạo Thiên cũng không có khả năng toàn bộ đề dùng tiếng Hán để đối thoại, chuyện dùng tiếng Nhật để đối thoại tự nhiên cũng là chuyện không thể tránh được.

"Đây là bằng hữu của Tống đổng, anh ấy tìm Tống đổng có việc, cô lo chuyện của mình là được rồi." Một người trong hai gã bảo an nói.

Diệp Khiêm rất tán dương gã bảo an kia, gã bảo an này thật vô cùng khôn khéo, không có nói thẳng Diệp Khiêm là tổng giám đốc tập đoàn Hạo Thiên.

Tuy lần này Diệp Khiêm đã có suy nghĩ muốn dùng thân phận này xuất hiện tại Nhật Bản, thế nhưng mà chỉ càn hắn không nói rõ ra, thì những người khác cũng không dám tiết lộ thân phận của hắn.

Nhân viên tiếp tân lên tiếng, sau đó không có xen vào chuyện của Diệp Khiêm nữa, tiếp tục đi làm việc của mình.

Cửa thang máy mở ra, Diệp Khiêm trực tiếp bước vào, Lâm Phong cũng đi theo sau hắn.

Hai gã bảo an kia chưa từng nhìn thấy Lâm Phong, bất quá bọn họ có thể cảm giác được sát khí mạnh liệt từ trên người Lâm Phong.

Tuy bọn họ không phải là thành viên Nanh Sói, nhưng nhân viên của công ty bảo an Thiết Huyết cũng trải qua huấn luyện nghiêm khắc nhất, nên bọn họ có thể cảm giác được khí khí tức khủng bố từ trên người Lâm Phong.

Loại khí tức này, trong khi bọn họ huấn luyện cũng đã từng cảm thụ qua, trên người những huấn luyện viên phụ trách huấn luyện bọn họ đều có loại sát khí này, chỉ có điều so với Lâm Phong thì không có mạnh liệt như vậy mà thôi.

Bất quá, theo bọn họ, loại người giống như Diệp Khiêm có cao thủ như vậy ở bên cạnh đó cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Thang máy dừng lại tại tầng hai mươi tám.

Cửa thang máy vừa mở ra, Diệp Khiêm liền trông thấy trong hành lang toàn là người đến người đi, một mảnh bề bộn của dấu hiệu công việc quá nhiều.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp Khiêm có chút cười cười.

Tập đoàn Hạo Thiên bận rộn như vậy, đã nói lên tập đoàn Hạo Thiên đã cắm rễ tại Nhật Bản, như vậy đối với sự phát triển của Nanh Sói là phi thường có lợi.

Có thể là do trong công ty thường xuyên có người xa lạ lui tới, cho nên nhân viên của công ty lúc nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Phong cũng không có hiếu kỳ gì, tiếp tục làm việc của mình.

Dựa theo lời gã bảo an kia nói, Diệp Khiêm trực tiếp hướng trong hành lang đi đến.

Thẳng đến cuối hàng lang, liền nhìn thấy văn phòng của Tống Nhiên, bên trong ẩn ẩn còn truyền ra âm thanh của một người nam nhân.

Không cần phải nói, nhất định là con trai trưởng của gia tộc Ninja Y Hạ, Bách Địa Phong.

Lúc đi gần tới cửa ra vào thì Diệp Khiêm bỗng nhiên ngừng lại một chút, lẳng lặng nghe trong chốc lát, mơ hồ nghe thấy Bách Địa Phong đang mời Tống Nhiên ăn cơm trưa, ngôn ngữ cũng không phải thập phần buồn nôn mà rất trung quy trung củ.

"Diệp tổng cũng có yêu thích này nữa sao, thích đứng ngoài nghe lén hả?" Lâm Phong có chút cười cười, nói.

Trợn nhìn Lâm Phong, Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, gõ cửa, sau đó trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Tiến vào trong văn phòng, chỉ thấy Tống Nhiên đang ngồi ngay ngắn ở sau bàn công tác vùi đầu công tác, còn Bách Địa Phong đang ngồi ở đối diện Tống Nhiên.

Lúc nhìn thấy có người tiến vào, Bách Địa Phong xoay đầu lại.

Tống Nhiên thì đã sớm dự liệu được Diệp Khiêm sẽ đến, cho nên không có bất kỳ kinh ngạc nào, thậm chí ngay cả đầu cũng không có ngẩng lên dù chỉ một chút, vẫn lo làm việc của mình.

"Anh là ai? Ai cho phép anh vào đây?" Bách Địa Phong phẫn nộ quát, có vài phần vị đạo cáo mượn oai hùm.

Nơi này rõ ràng là đang ở trên địa bàn của người ta, Bách Địa Phong lại xem nơi này là địa bàn của hắn.

Lông mày của Diệp Khiêm có chút nhíu lại, trên mặt có chút hiện ra một tia nộ khí.

Bách Địa Phong hiển nhiên là xem nơi đây đã trở thành địa bàn của hắn ah.

Quay đầu nhìn Tống Nhiên, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cô, Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, tựa hồ có chút ý thức được hết thảy đều là do cô cố ý làm ra.

Nhàn nhạt lườm Bách Địa Phong, Diệp Khiêm cất bước đi đến bên cạnh Tống Nhiên, tay phải đặt lên trên bờ vai Tống Nhiên, ở trên khuôn mặt của cô hôn một cái, nói: "Lão bà, làm việc xong chưa? Anh tới tìm em cùng nhau ăn cơm, em có thời gian rảnh không?"

Toàn thân của Bách Địa Phong run lên, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Khiêm.

Thông qua biểu hiện của Tống Nhiên, hắn đã nhìn thấy rất rõ ràng, lời Diệp Khiêm nói đều là sự thật, bằng không thì Tống Nhiên tại sao không có cự tuyệt động tác của Diệp Khiêm? Có chút sửng sốt một chút, Bách Địa Phong mờ mịt nhìn về phía Tống Nhiên, nói: "Tống tiểu thư, đây là...!Đây là..."

Khóe miêng của Diệp Khiêm hiện ra nụ cười tà tiêu chí, nói: "Lão bà, vị này là ai à? Vừa rồi anh thiếu chút nữa liền cho rằng hắn mới là chủ nhân nơi này.".

Tống Nhiên có chút nở nụ cười, là vì Diệp Khiêm có thể có phản ứng như vậy đã khiến cô cảm thấy vui vẻ, cô cảm giác được hạnh phúc.

"Để em giới thiệu cho anh." Tống Nhiên khẽ cười nói, "Vị này chính là Bách Địa tiên sinh, là người thừa kế của gia tộc Bách Địa, Bách Địa Phong." Sau đó lại nói với Bách Địa Phong: "Bách Địa tiên sinh, vị này chính là bạn trai của tôi, cũng là tổng giám đốc của tập đoàn Hạo Thiên, Diệp Khiêm."

"Diệp tiên sinh, xin chào!" Bách Địa Phong sau khi có chút sửng sốt, vẫn lễ phép vươn tay ra, nói.

Ở trước mặt nữ nhân mình thích, nhất định phải bảo trì hình tượng của mình, đây chính là truyền thống của nam nhân Nhật Bản.

Nam nhân Nhật Bản đều dối trá như vậy, bọn họ rất giỏi ngụy trang chính mình, lúc ở trước mặt người ngoài bọn họ có biểu hiện giống như rất thanh cao, kỳ thật bên trong lại rất tà ác cùng hèn mọn bỉ ổi.

Diệp Khiêm nhàn nhạt lườm Bách Địa Phong, nhìn thấy trong ánh mắt của hắn hiện lên tí ti âm hiểm, không khỏi nở nụ cười một chút.

"Bách Địa tiên sinh, xin chào, xin chào, nghe qua đại danh, hạnh ngộ hạnh ngộ ah." Trên khuôn mặt của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười dối trá, vươn tay ra nắm chặt bàn tay của Bách Địa Phong, nói.

Diệp Khiêm cố ý nở nụ cười dối trá, bởi vì ở trước mặt Tống Nhiên hắn không cần phải ngụy trang nhiều như vậy, cũng không cần giống như Bách Địa Phong phải đem mình ngụy trang thành chính nhân quân tử.

Hơn nữa, Diệp Khiêm cũng chưa từng có xem mình là chính nhân quân tử.

Hắn nhìn ra ý tứ trong ánh mắt vừa rồi của Bách Địa Phong, ánh mắt này hắn đã nhìn thấy vô số lần rồi, hắn đã từng nhìn thấy ánh mắt này của Tông Chính Nguyên sư huynh của Hồ Hội.

Mục đích, đơn giản là muốn hắn ở trước mặt Tống Nhiên mất mặt mà thôi, bất quá theo Diệp Khiêm, những chuyện này đều là một cách làm vô vị của cấp thấp mà thôi.

Nữ nhân khi yêu thì không cần lý do gì, cũng sẽ không bởi vì biểu hiện ưu tú của ngươi mà bọn họ sẽ nhất định yêu mến ngươi.

Cách nghĩ của nữ nhân vĩnh viễn là như vậy thiên mã hành không..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play