Sau khi đem mọi chuyện an bài tốt, Vưu Hiên cũng đi vào trong phòng.

Một màn này, Diệp Khiêm tự nhiên nhìn thấy rõ ràng, trong nội tâm có chút nhẹ gật đầu, đối với Vưu Hiên phi thường tán thưởng.

Diệp Khiêm rốt cuộc cũng biết, vì cái gì Tạ Đông Bách lại coi trọng Vưu Hiên như vậy, vì cái gì Vưu Hiên ở bên trong Phúc Thanh Bang lại có địa vị cao như vậy, chuyện này nguyên nhân không chỉ là vì dựa vào sự tài bồi của Tạ Đông Bách, mà trọng yếu hơn là do Vưu Hiên hoàn toàn có phần năng lực kia.

Hơn một năm nay, đối với chuyện đã xảy ra ở Nhật Bản Diệp Khiêm cũng có chú ý, tự nhiên cũng biết Phúc Thanh Bang bị Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã đả kích bi thảm đến cỡ nào, đương nhiên cũng biết Phúc Thanh Bang có thể kiên trì đến bây giờ, có thể dưới sự công kích của hai đại bang phái mà có thể sống sót cho đến bây giờ đều là dựa vào năng lực của Vưu Hiên.

Diệp Khiêm tin tưởng, Tạ Đông Bách có thể lên làm bang chủ Phúc Thanh Bang, ông ấy tự nhiên cũng có năng lực của riêng mình, có lẽ là do ông ấy đã lớn tuổi cho nên những năm nay tốc độ phát triển của Phúc Thanh Bang có chút trì trệ không tiến.

Nếu như đem Phúc Thanh Bang giao cho Vưu Hiên thì Phúc Thanh Bang sẽ phát triển càng thêm lớn mạnh.

Bất quá, cũng may Vưu Hiên đối với Tạ Đông Bách trung thành và tận tâm, Tạ Đông Bách cũng rất nghe theo lời khuyên của Vưu Hiên cho nên Phúc Thanh Bang mới có thể sinh tồn ở Nhật Bản cho đến ngày nay.

Bất kỳ một tổ chức nào có thể tồn tại, đều không chỉ bởi vì người lãnh đạo lợi hại đến cỡ nào, mà phải dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của thủ hạ.

Đệ tử Phúc Thanh Bang đều rất đoàn kết, tuy ngẫu nhiên cũng có ma sát, nhưng lúc đối mặt địch nhân xâm lấn thì sẽ vứt bỏ tư thù, nhất trí đối ngoại.

Trong biệt thự trang bị máy điều hòa, vừa mới tiến vào trong phòng, Diệp Khiêm đã cảm giác được một cổ không khí ấm áp đập vào mặt, cùng bên ngoài gió lạnh như băng quả thật là cách biệt một trời một vực.

Trong phòng ngoài phòng, quả thật là hai thế giới.

Bất quá, theo sự tiến bộ của cổ võ thuật, sức đề kháng đối với nóng và lạnh của Diệp Khiêm đã nâng lên rất cao, cho dù là ở ngoài trời, Diệp Khiêm cũng chỉ tùy ý mặc một cái áo khoác mà thôi.

Huống chi, thành viên Nanh Sói đều trải qua huấn luyện tàn khốc nhất, ví dụ như sống trong sa mạc, hoặc tại Nam Cực, cho nên khả năng chống lại nóng lạnh của thành viên Nanh Sói đều tương đối mạnh.

Bởi vì, bọn họ cũng không biết sẽ ở trong hoàn cảnh gì chấp hành nhiệm vụ, cho nên lúc huấn luyện tuyệt đối không thể có nửa điểm hàm hồ.

Tạ Đông Bách lôi kéo Diệp Khiêm tại trên ghế sa lon ngồi xuống, Vưu Hiên rất khiêm cung đứng ở một bên, Mặc Long cùng Tạ Tử Y thì ngồi ở đối diện.

Đó cũng không phải do Mặc Long lựa chọn, mà là do Tạ Tử Y cưỡng ép hắn ngồi xuống bên cạnh cô, hắn cũng không thể đuổi người ta đi ah.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn Vưu Hiên, nói: "Vưu sư gia, ngồi a, đều là người trong nhà, không cần khách khí như vậy đi a? Ông đứng như vậy, tôi có cảm giác không được tự nhiên."

Diệp Khiêm vừa nói như vậy, Tạ Đông Bách mới kịp phản ứng.

Nhìn thấy Diệp Khiêm thật cao hứng, Tạ Đông Bách cũng có chút bỏ qua Vưu Hiên, tuy Vưu Hiên một mực đều rất tôn kính hắn, luôn hạ thấp tư thái của mình, nhưng Phúc Thanh Bang những năm này may mắn là có Vưu Hiên trợ giúp, nên Tạ Đông Bách đã sớm không có xem hắn là ngoại nhân, cũng không phải quan hệ chủ tớ gì.

"Đúng vậy a, lão Vưu, ông cũng ngồi xuống đi!" Tạ Đông Bách nói, "Đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy."

Vưu Hiên có chút đáp lễ, sau đó liền ngồi xuống ở bên cạnh.

"Diệp lão đệ, lần này tới Nhật Bản sẽ không vội vàng giống lần trước nữa chứ? Nếu giống như lần trước thì tôi có thể sẽ không đáp ứng a, lần này vô luận nói như thế nào thì Diệp lão đệ cũng phải ở lại đây một thời gian ngắn a." Tạ Đông Bách không thể chờ đợi được nói.

Nhìn thì giống như là đang giữ Diệp Khiêm ở lại chơi, kỳ thật là đang hi vọng Diệp Khiêm ở lại trợ giúp hắn đối phó Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã.

Diệp Khiêm đương nhiên nhìn ra, bất quá nhưng vẫn giả bộ giống như không biết, lộ làm ra một bộ dạng kinh ngạc, có chút cười cười, nói: "Tạ bang chủ, ông đã nói như vậy, thì tôi làm sao có thể rời đi sớm được a.

Bất quá, tôi thấy hình như Tạ bang chủ có chuyện gì khó nói ah.

Tạ bang chủ, chúng ta là người trong nhà, có lời gì thì ông cứ nói a, chỉ cần Diệp Khiêm tôi có khả năng giúp đỡ thì nhất định nghĩa bất dung từ."

Diệp Khiêm biết rõ, Tạ Đông Bách đang đợi câu nói này của hắn, cho nên liền cố ý nói ra.

Bất kể nói thế nào, Tạ Đông Bách cũng là bang chủ Phúc Thanh Bang, cũng cần mặt mũi a, nếu như nói thẳng hướng Diệp Khiêm cầu cứu, thì có chút hao tổn mặt mũi Phúc Thanh Bang a.

Thế nhưng mà, nếu như do Diệp Khiêm nói ra, thì lại là chuyện khác.

Đối với biểu hiện của Diệp Khiêm, Tạ Đông Bách âm thầm nhẹ gật đầu.

Dừng một chút, Tạ Đông Bách nói: "Lão Vưu, hay là ông nói đi."

Nhẹ gật đầu, Vưu Hiên nói: "Diệp tiên sinh, chuyện là như thế này.

Ngày ấy..." Lúc Vưu Hiên đang nói thì bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, Vưu Hiên không thể không ngừng lại.

Tạ Đông Bách khẽ chau mày, phẫn nộ quát: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào lại nhao nhao như vậy?" Chuyện này cũng khó trách Tạ Đông Bách hội tức giận, hiện tại đúng là thời khắc mấu chốt, cùng Diệp Khiêm trao đổi chuyện đại sự, lại bị người khác quấy rầy.

"Cha, hay là để con đi ra xem một chút!" Tạ Tử Y nói xong, đứng lên, cất bước đi ra ngoài.

Tạ Đông Bách thở dài, nói: "Diệp lão đệ, chúng ta tiếp tục a, chuyện bên ngoài giao cho Tử Y đi xử lý là tốt rồi."

Âm thanh ồn ào bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, Vưu Hiên ba phen mấy bận muốn há miệng nói chuyện, đều không thể không nuốt xuống lại.

Diệp Khiêm nhưng lại nghe rất rõ ràng, âm thanh ồn ào bên ngoài, bên trong xen lẫn rất âm thanh nhục ma của người Nhật Bản, tuy Diệp Khiêm nghe không hiểu tiếng Nhật, nhưng dùng bờ mông cũng biết lúc cãi nhau sẽ nói ra những lời nói không dễ nghe ah.

"Tạ bang chủ, tôi thấy chúng ta vẫn nên đi ra xem một chút a, hình như là có người đến đây nháo sự nha." Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.

Tạ Đông Bách hơi sững sờ, lập tức phẫn nộ nói: "Hừ, tôi ngược lại muốn nhìn một chút xem ai dám đến nhà tôi nháo sự, quả thật quá không đem Phúc Thanh Bang tôi để vào mắt.

Diệp lão đệ không cần đi ra ngoài, ta đi ra ngoài nhìn một chút, sẽ lập tức trở lại."

"Dù sao tôi cũng đang nhàn rỗi nhàm chán, tôi cũng muốn đi xem xem, coi như là ăn món khai vị a." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.

Tạ Đông Bách có chút không hiểu ý tứ của Diệp Khiêm, không hiểu món ăn khai vị trong lời nói Diệp Khiêm rốt cuộc là có ý gì, bất quá vẫn gật đầu, nói: "Đã Diệp lão đệ có hứng thú, vậy thì cùng đi ra nhìn xem."

Diệp Khiêm mỉm cười, đứng lên, nhìn Mặc Long nhẹ gật đầu, sau đó cùng Tạ Đông Bách sóng vai đi ra ngoài.

Nếu như Diệp Khiêm đoán không có sai thì người tới hẳn là thành viên Yamaguchi Group.

Hắn nghênh ngang đi tới Nhật Bản, nếu như Yamaguchi Group không có nữa điểm phản ứng, thì Diệp Khiêm mới cảm thấy kỳ quái.

Bất quá, Diệp Khiêm ngược lại thật không ngờ lá gan của thành viên Yamaguchi Group đúng là không nhỏ, cũng dám trực tiếp chạy tới địa bàn Phúc Thanh Bang, hơn nữa còn chạy đến nhà Tạ Đông Bách nháo sự.

Tuy Phúc Thanh Bang gần đây có chút bi thảm, nhưng cũng không thể bị người ta đến tận nhà khi dễ a, bởi vì cái gọi là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, dù sao đệ tử Phúc Thanh Bang rất đoàn kết, hơn nữa cùng với những bang phái người Hoa trên thế giới đều có quan hệ không tệ, muốn tiêu diệt Phúc Thanh Bang cũng không phải là chuyện dễ dàng a.

Vưu Hiên tự nhiên cũng đoán được rồi, bất quá lại cũng không có bao nhiêu phản ứng, vừa rồi hắn đã phân phó tăng cường thủ vệ, nơi đây dù sao cũng là địa bàn của Phúc Thanh Bang, tin tưởng thành viên Yamaguchi Group cũng không dám làm xằng bậy.

Mặc dù nói Phúc Thanh Bang còn không có hoàn toàn hồi phục tinh thần từ đả kích lần trước, nhưng nếu như Yamaguchi Group tùy tiện gây xích mích chiến đấu thì Phúc Thanh Bang cũng không biết e ngại là gì a.

Hơn nữa, Vưu Hiên cũng xem rất rõ ràng, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã đối với Yamaguchi Group vẫn luôn dòm ngó dò xét như trước, nếu như Yamaguchi Group tùy tiện đối với Phúc Thanh Bang phát động thế công, thì sẽ cho người khác cơ hội thừa dịp mà vào a.

Đáng tiếc, Vưu Hiên không biết là sau lưng Yamaguchi Group còn có một Hắc Long hội, một tổ chức khống chế toàn bộ thế giới ngầm Nhật Bản, một tổ chức có thể khống chế ba tổ chức lớn Yamaguchi Group, Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã.

Cho dù Yamaguchi Group đối với Phúc Thanh Bang phát động thế công, nhưng bởi vì có sự can thiệp của Hắc Long hội, nên Đạo Điền Hội cùng Cát Xuyên Xã cũng không dám đối với Yamaguchi Group có động tác gì, mà còn có thể vì mệnh lệnh của Hắc Long hội, một lần hành động đem Phúc Thanh Bang tiêu diệt.

Cho nên, muốn đối phó Yamaguchi Group, nhất định phải ly gián quan hệ của bọn họ, hoặc là phải loại bỏ Hắc Long hội trước, như vậy mới có cơ hội.

Bất quá, hiển nhiên biện pháp thứ hai thì độ khó lớn hơn rất nhiều.

Ra cửa, liền trông thấy hơn bốn mươi người đang đứng ở cửa ra vào mắng chửi om xòm.

Thành viên Phúc Thanh Bang thì đang đứng đối diện bọn họ, cùng bọn họ mắng nhau, song phương ai cũng không có động thủ.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nếu như là hắn mà nói, mới chẳng muốn nói nhiều như vậy, trước hung hăng đánh đối phương một trận rồi lại nói sau.

Tạ Tử Y sau khi ngăn bên mình lại, liền nhìn đầu lĩnh bên kia nói: "Nguyên Điền Huy, anh cũng đừng có quá đáng, nơi đây chính là địa bàn Phúc Thanh Bang.

Yamaguchi Group cũng dám chạy đến đây nháo sự, đây rõ ràng là không đem Phúc Thanh Bang để vào mắt.

Thức thời mà nói thì tranh thủ thời gian ly khai, nếu không thì đừng trách tôi không khách khí."

"Không khách khí? Không khách khí thì như thế nào? Hừ, hiện tại Phúc Thanh Bang có dạng gì tôi nghĩ cô so với tôi thì rõ ràng hơn a? Chỉ bằng bộ dạng của Phúc Thanh Bang hiện tại có thể đấu lại Yamaguchi Group sao? Thủ lĩnh chúng ta đã nói, nếu như bên cô không đem Diệp Khiêm giao ra, thì đừng trách chúng ta không cho Phúc Thanh Bang mặt mũi." Nguyên Điền Huy hung hăng càn quấy nói.

Diệp Khiêm có chút cười cười, cũng không có ý tứ nhúng tay vào, chỉ là lẳng lặng nhìn.

Tạ Đông Bách thì lại tức giận không thôi, người ta đã đến tận nhà khi dễ hắn rồi, quả thật là mất mặt ném đến nhà bà ngoại đi ah.

"Diệp lão đệ, để cho đệ chê cười rồi." Tạ Đông Bách nói.

Nhàn nhạt cười, Diệp Khiêm nói: "Không có việc gì, chuyện này không phải còn chưa có chấm dứt sao." Ngụ ý, chính là Tạ Đông Bách có thể bị chê cười hay không, vậy thì phải xem biểu hiện của hắn a.

Hoặc là nói, Diệp Khiêm có thể hợp tác với Phúc Thanh Bang hay không, vậy thì phải xem Tạ Đông Bách có thể cầm ra bản lãnh của mình hay không.

Tạ Đông Bách tự nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, cho dù nghe không hiểu, hắn cũng tuyệt đối không thể để cho Phúc Thanh Bang tại trước mặt Diệp Khiêm ném đi mặt mũi như vậy.

Hừ lạnh một tiếng, Tạ Đông Bách lớn tiếng quát: "Bao vây bọn chúng lại, dám đến chỗ tao nháo sự, tao sẽ để cho bọn mày có đến mà không có về.

Hừ, Yamaguchi Group nếu như muốn khiêu chiến vậy thì cứ phóng ngựa tới.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play