Nếu như Diệp Khiêm không có đoán sai thì người trẻ tuổi trước mặt nhất định là người của Cục Quốc An, bởi vì ngoại trừ lão đầu Hoàng Phủ Kình Thiên có thể làm ra an bài như vậy, thì hắn thật nghĩ không ra còn có người nào khác.

Huống hồ, lúc Diệp Khiêm rời đi hắn cũng không có nói với bất kì a, muốn tìm được hắn cũng không phải là chuyện dễ dàng a, chỉ có người Cục Quốc An trải rộng trên các quốc gia thế giới mới có thể điều tra ra tin tức của hắn nhanh như vậy.

Nhìn thấy mình yên lặng ly khai, người lo lắng nhất chỉ sợ sẽ là Hoàng Phủ Kình Thiên a.

Mặc dù Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không có ý nghĩ muốn đối phó Diệp Khiêm, nhưng lại không dám để Diệp Khiêm thoát khỏi tầm mắt của mình, bởi vì chính phủ Hoa Hạ vẫn một mực chú ý tới Diệp Khiêm, cũng mãnh liệt yêu cầu Hoàng Phủ Kình Thiên phải biết rõ mọi tin tức liên quan đến Diệp Khiêm.

Bất quá Hoàng Phủ Kình Thiên vô cùng rõ ràng tính tình của Diệp Khiêm, cho nên cũng không dám quá phận, chỉ có thể phái người âm thầm theo dõi Diệp Khiêm mà thôi, chỉ cần mỗi ngày đem tin tức của Diệp Khiêm nói cho hắn biết là được, mặc kệ Diệp Khiêm gặp phiền toái hay là trêu chọc người nào, đều không được hiện thân.

Thế nhưng mà, gừng càng già càng cay, Diệp Khiêm cũng miễn cưỡng có thể xem lào lão hồ ly rồi, tùy ý đùa nghịch một thủ đoạn nhỏ đã đem người kia dẫn ra.

Lúc trước Diệp Khiêm cũng không phải rất khẳng định, nhưng trải qua một lần thử dò xét như vậy, liền càng thêm xác định người trẻ tuổi trước mặt chính là người Cục Quốc An.

Những người này đều là đặc công gián điệp, nếu như tiến vào cục cảnh sát Jamaica thì bọn họ cả đời cũng đừng nghĩ có thể đi ra ngoài.

Nghe thấy Diệp Khiêm có chút càn quấy, người trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, nói: "Nghe danh Lang Vương Diệp Khiêm là nam tử hán đại trượng phu, nguyên lai bất quá chỉ là một kẻ tiểu nhân càn quấy mà thôi."

"Lang Vương Diệp Khiêm? Lang Vương là danh hiệu của sư phụ sao? Oa, cool vãi hàng." Tiểu Tiểu có chút sửng sốt, vẻ mặt sùng bái nói.

Diệp Khiêm bĩu môi, nhún vai, nói: "Anh không cần sử dụng biện pháp khích tướng với tôi, vô dụng mà thôi.

Tôi có phải nam tử hán hay không cũng không phải do anh quyết định, chuyện hôm nay rõ ràng là anh không đúng, nếu anh không bồi thường hợp lý thì tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

"Hừ, đã anh đã nói đến phân thượng này, vậy thì chúng ta không cần phải nói tiếp làm gì." Người trẻ tuổi hừ lạnh một tiếng, nói, "Nếu anh có bản lĩnh thì cứ giữ tôi lại, không có bổn sự mà nói thì tôi đây đã có thể đi a."

Nói xong, người trẻ tuổi ngạo mạn nhìn Diệp Khiêm, quay người hướng xe của mình đi đến.

Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ tiểu tử này vậy mà so với hắn còn hung hăng càn quấy hơn.

Bất quá Diệp Khiêm ngược lại rất vui mừng, vốn còn nể tình tiểu tử này là người Cục Quốc An, bất kể nói như thế nào thì hắn cũng phải bán cho Hoàng Phủ Kình Thiên vài phần mặt mũi, hiện tại tiểu tử này đã nói như vậy rồi, Diệp Khiêm đã có thể hoàn toàn không có bất kỳ cố kỵ gì nữa rồi, cho dù sau này Hoàng Phủ Kình Thiên có biết, thì Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không thể nói gì a.

"Tốt, để tôi xem anh có bao nhiêu cân lượng." Diệp Khiêm vừa mới nói xong, thân thể hơi cong, đột nhiên xông tới, một chiêu Bát Cực Quyền Thiếp Sơn Kháo trùng trùng điệp điệp đâm vào người trẻ tuổi.

Bát Cực Quyền Thiếp Sơn Kháo, là một chiêu có uy lực lớn nhất trong Bát Cực Quyền, muốn luyện chiêu thức này thì lúc bắt đầu phải dùng thân thể của mình đi va chạm vào thân cây, thẳng đến khi có thể đụng gẫy trụ xi-măng thì mới xem như tu luyện thành.

Người bình thường nếu như bị Bát Cực Quyền Thiếp Sơn Kháo đụng vào không chết cũng phải trọng thương.

Bất quá, Diệp Khiêm cũng không biết thân thủ của người trẻ tuổi này đến cùng có bao nhiêu lợi hại, nên hắn cũng không có dùng tới khí kình cổ võ, nếu không uy lực sẽ càng thêm khổng lồ.

Sau đó, kết quả lại khiến cho Diệp Khiêm có chút giật mình, người trẻ tuổi nhìn thấy Diệp Khiêm sắp va chạm đến mình, hai tay vừa đở, cả người thuận thế trượt ra ngoài.

Chẳng những một chút cũng không có thương tổn, mà trọng yếu hơn là Diệp Khiêm vậy mà ẩn ẩn cảm thấy có một cổ kình khí xông vào trong cơ thể của mình, toàn thân không khỏi tê rần.

May mắn Diệp Khiêm cũng là người tu luyện cổ võ, hơn nữa trải qua hơn một năm tu luyện, cổ võ của hắn đã tiến bộ rất nhiều, tuy không nói đã đạt đến trình độ đăng phong tạo cực, nhưng do cổ tà khí mà hắn tu luyện không giống với khí của cổ võ, cho nên tốc độ tu luyện nhanh hơn rất nhiều, hơn nữa lực phá hoại cũng rất lớn, không thể khinh thường.

Diệp Khiêm trong đầu bỗng nhiên tinh quang lóe lên, không khỏi nhớ tới giống như bên trong Cục Quốc An còn có một chi đội ngũ toàn là người tu luyện cổ võ, được gọi là Ẩn Long.

Xem ra người trẻ tuổi trước mắt này chính là người ở bên trong Ẩn Long rồi, Diệp Khiêm âm thầm mừng thầm, hắn cố tình nghe ngóng một chút thực lực của Ẩn Long, hiện tại bọn họ lại vừa vặn đưa tới cửa, chuyện này Diệp Khiêm tự nhiên là cầu còn không được.

Nghĩ đến chắc Hoàng Phủ Kình Thiên biết rõ đặc công Cục Quốc An không có khả năng theo dõi Diệp Khiêm mà không bị phát giác, cho nên mới phái ra thành viên Ẩn Long a, chỉ là Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không ngờ rằng, Diệp Khiêm cũng tu luyện cổ võ.

"Ồ?" Người trẻ tuổi có chút sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ rằng Diệp Khiêm có thể chống lại khí kình của mình mà không bị thương chút nào.

Hắn lấy được tư liệu về Diệp Khiêm, bên trong có viết rất rõ ràng là Diệp Khiêm không có tu luyện cổ võ, chỉ là một cao thủ cận chiến bình thường mà thôi, cho nên vừa rồi hắn cũng không dám sử dụng khí kình quá lớn, nhưng cũng đủ để làm cho thân thể một cao thủ cận chiên bình thường tê liệt nửa phút, hôm nay lại nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khiêm không có chút nào chịu ảnh hưởng.

Kỳ thật, hắn nào đâu có biết rằng Diệp Khiêm chẳng những là một người tu luyện cổ võ, hơn nữa còn tu luyện một loại cổ võ khác so với những loại cổ võ khác, tu luyện chính là một loại khí kình rất đặc biệt, tà khí bá đạo, khí kình của người trẻ tuổi kia sau khi tiến vào thân thể của Diệp Khiêm thì rất nhanh liền bị cắn nuốt mất.

Người tu luyện cổ võ Hoa Hạ có một cái quy củ bất thành văn, chính là tuyệt đối không thể đối với người bình thường sử dụng cổ võ, trừ phi là lúc mạng sống của mình bị uy hiếp.

Cũng chỉ có bộ đội Ẩn Long của Cục Quốc An mới không bị hạn chế bởi quy củ này, bởi vì bọn họ đại biểu cho quốc gia, đại biểu quốc gia chấp hành nhiệm vụ, cho nên bọn họ có rất nhiều đặc quyền.

Bất quá, những quy củ này trong mắt Diệp Khiêm quả thực là chó má, Diệp Khiêm căn bản không có để ý tới.

Theo Diệp Khiêm thế giới này là thế giới mạnh được yếu thua, chỉ có thực lực tuyệt đối, không có bất kì quy củ gì, chỉ cần ngươi có thực lực, thì tất cả quy củ đều là chó má.

Bởi vậy, Diệp Khiêm mới không có chút nào cố kỵ đem cổ võ truyền thụ cho tất cả thành viên Nanh Sói, mục đích của hắn là nâng cao sức chiến đấu càu Nanh Sói.

"Sư phụ cố gắng lên, sư phụ cố gắng lên, đánh bại hắn, mau đánh bại hắn a!" Tiểu Tiểu ở một bên hưng phấn kêu lên, cô đâu có nhìn ra một chiêu vừa Diệp Khiêm đã phải chịu thiệt, còn tưởng Diệp Khiêm đang chiếm tiện nghi, hưng phấn kêu to không thôi.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ liếc cô một cái, cũng mặc kệ cô, ánh mắt chuyển hướng sang người trẻ tuổi, Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Là tôi đã xem thường anh rồi, tôi sẽ không khách khí nữa."

"Đồng dạng, tôi cũng sẽ không biết lưu tình là gì." Người trẻ tuổi nói.

Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà.

Bước nhanh đến phía trước, một quyền hướng khuôn mặt người trẻ tuổi đánh tới.

Người trẻ tuổi mặc dù có chút kinh ngạc với biểu hiện của Diệp Khiêm vừa rồi, nhưng cũng không có xem trọng Diệp Khiêm, miệt thị nở nụ cười một chút, tay trái tùy ý đở lấy, nắm đấm tay phải hướng Diệp Khiêm đấm tới.

Cao thủ chiến đấu, chú ý nhất chính là khinh địch.

Khinh địch là một vết thương chí mạng, thường thường có thể đem mình đưa lên tuyệt lộ, người trẻ tuổi chính là như thế, hắn không ngờ rằng công phu của Diệp Khiêm hoàn toàn không hề giống như trước đây, không ngờ Diệp Khiêm cũng biết cổ võ, không ngờ tư liệu mà hắn có được cũng không phải đúng hoàn toàn.

Ngay lúc người trẻ tiểu vươn tay đón đỡ công kích, thì nắm tay của Diệp Khiêm đã dịch chuyển sang một góc độ rất xảo trá hướng lồng ngực của hắn đánh tới.

Người trẻ tuổi không khỏi sững sờ, lúc muốn trốn tránh thì đã không còn kịp nữa rồi, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, nắm đấm của Diệp Khiêm đã hung hăng đập vào ngực của người trẻ tuổi.

Lần này Diệp Khiêm ra tay cũng không có nhẹ như vậy, dùng tới khí kình, vốn cổ tà khí trong cớ thể Diệp Khiêm đã rất bá đạo, mà góc độ của một quyền này lại phi thường xảo trá, lúc đánh vào ngực người trẻ tuổi, cổ tà khí này lập tức giống như búa tạ hung hăng nện vào ngực người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi chỉ cảm thấy ngực của mình bị ép xuống, trong chốc lát mắt nổi đom đóm, ý nghĩ "Ông" một tiếng liền mất đi cảm giác.

Mặc dù chỉ ngắn ngủn hai giây, thế nhưng mà đối với một cao thủ mà nói, hai giây đã có thể làm ra rất nhiều chuyện.

Diệp Khiêm thừa dịp hai giây này, lại một cước đá vào cổ của người trẻ tuổi.

Người trẻ tuổi liền ầm ầm ngã xuống đất.

Toàn bộ quá trình bất quá chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi, căn bản giống như là Diệp Khiêm đang chà đạp đối phương vậy.

Kỳ thật người trẻ tuổi cũng không phải bất lực như thế, nếu như hắn chính thức cùng Diệp Khiêm chiến đấu, tuy không đến mức có thể chiến thắng được Diệp Khiêm, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không có bại thảm như vậy.

Hắn bại là do hắn quá khinh địch, bại là do hắn lơ là sơ suất.

Tuy hắn đã biết rõ, nhưng hiện tại đã vô dụng, hắn đã thua, không có lý do gì lại mặt dày mày dạn cùng với Diệp Khiêm tái chiến.

Bởi vì hắn biết rõ, một cước vừa rồi nếu như Diệp Khiêm không hạ thủ lưu tình, thì hắn đã mất mạng rồi.

Tuy hắn rất ngạo khí, nhưng thua cũng phải thua có cốt khí, thua là thua, không cần phải nhiều lý do như vậy.

"A! Sư phụ giỏi quá, sư phụ là No.1!" Tiểu Tiểu hưng phấn kêu to lên.

Diệp Khiêm không khỏi bốc lên một đầu mồ hôi lạnh, cảm giác giống như đã bước lên thuyền giặc, nha đầu kia rõ ràng là cùng một loại người với Thanh Phong, là loại người hận thiên hạ không đại loạn, hắn thật không dám tưởng tượng nha đầu kia nếu cả ngày đều ở bên cạnh hắn thì sẽ chọc ra bao nhiêu họa a.

Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm không khỏi rùng mình một cái, quyết định mau chóng nghĩ ra biện pháp đem nha đầu kia đuổi đi, không thể để cho cô đi theo bên cạnh hắn.

"Tốt rồi, hiện tại tôi đã bắt anh lại rồi, anh muốn làm thế nào." Diệp Khiêm lườm người trẻ tuổi, có chút nhún vai, nói.

"Tôi không có tiền, anh hãy đưa tôi tới cục cảnh sát a." Người trẻ tuổi quật cường nói.

"Đjxmm~, quả thật rất giống bộ dạng của lão đầu tử a, có phải những người mà lão huấn luyện ra đều là loại người muốn tiền không muốn mạng hay không a.

Bà nội nó, lão tử muốn mạng của anh để làm gì, lão tử chỉ thiếu tiền." Diệp Khiêm nói, "Anh không chịu đưa tôi tiền, thì tôi đây cũng chỉ có thể tìm lão đầu tử lấy tiền mà thôi.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play