Không thể không nói, kỹ thuật của hai cô gái rất tốt, cho dù Diệp Khiêm có uy mãnh hơn người, nhưng cũng không thể ngăn cản không nổi hai cô gái luân phiên oanh tạc.

Tiểu tử Nhật Bản chưa đến hai phút thì đã không chịu nổi nữa rồi.

Diệp Khiêm là người thường xuyên rèn luyện thân thể, thân thể cường tráng của hắn không phải là người ngày ngày say đắm ở tửu sắc giống như tiểu tử Nhật Bản kia có thể so sánh.

Hơn nữa Diệp Khiêm tu luyện cổ võ hơn một năm nay đã có tiến bộ rất lớn, cổ tà khí trong cơ thể càng phát ra cường đại.

Hiện nay, một quyền của Diệp Khiêm đánh vào thân cây, tuy biểu hiện ra bên ngoài hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ vết thương gì, thế nhưng mà cổ tà khí này đã đem lõi cây đánh nát bấy.

Có điểm giống như Thất Thương Quyền trong tiểu thuyết võ hiệp, chỉ có điều Diệp Khiêm còn không có đạt tới loại trình độ này, nhưng như vậy cũng đủ để cho người ta sợ hãi rồi.

Kết quả không cần phải nói đó chính là Diệp Khiêm toàn thắng, tiểu tử Nhật Bản sao có thể cùng Diệp Khiêm so sánh.

t*ng trùng của Diệp Khiêm thoáng bắn tới trước mặt Tiểu Tiểu đang ngồi ở phía đối diện, tiểu nha đầu bị hù "Ah" kêu to một tiếng.

Thế nhưng mà đã không còn kịp rồi, mặt mũi của tiểu nha đầu đều là t*ng trùng của Diệp Khiêm.

Tuy Tiểu Tiểu rất điên cuồng, tham dự tụ hội như vậy không ít lần, nhưng cô lại phi thường khôn khéo chưa từng để cho chính mình chịu thiệt hại gì.

Đây là lần đầu tiên cô bị như vậy, có chút luống cuống tinh thần, không biết phải làm sao.

Không đợi cô kịp phản ứng, hai cô gái phụ trách phục vụ cho Diệp Khiêm đã nhào tới, lè lưỡi tại trên khuôn mặt của Tiểu Tiểu liếm t*ng trùng của Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm cảm thấy lần này mình chơi đùa có chút quá điên cuồng rồi, chuyện này nếu rơi vào trong lỗ tai anh em Nanh Sói, còn không biết sẽ bị bọn họ giễu cợt như thế nào nữa.

Nếu như rơi vào trong lỗ tai những nữ nhân của hắn, Diệp Khiêm có chút không biết nên phải ứng phó như thế nào nữa rồi, đến lúc đó chỉ sợ cho dù hắn có biện hộ như thế nào thì các cô cũng sẽ không tin tưởng, đoán chừng hắn sẽ chịu một chút đau khổ a.

"Anh đã thua, mau thực hiện đổ ước a!" Diệp Khiêm lườm tiểu tử Nhật Bản, nói.

"Đjxmm~, mày có biết tao là ai hay không? Mày tranh thủ thời gian cút ngay cho tao, tao có thể xem chuyện này như chưa từng phát sinh, bằng không mà nói thì đừng trách tao đối với mày không khách khí." Tiểu tử Nhật Ban vừa thẹn vừa giận, dùng âm thanh khiển trách nói.

Thôi đi pa ơi..., anh sao có thể như vậy a, nguyện đánh bạc nguyện chịu thua a, anh như vậy quá thật xấu hổ chết người ta rồi a." Những gã thanh niên khác nhao nhao phụ họa cười nhạo nói.

Tiểu tử Nhật Bản cảm giác mình xuống đài không được nữa rồi, tự nhiên đem hết thảy lỗi lầm toàn bộ đỗ lên trên người Diệp Khiêm, hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn cho thống khoái.

"Không tính, thằng này nhất định là uống thuốc gì rồi, lũ heo Hoa Hạ từ trước đến nay đều hèn hạ như vậy." Tiểu tử Nhật Bản nói.

Lông mày Diệp Khiêm nhíu lại, một cổ sát ý từ đáy lòng dâng lên.

Diệp Khiêm đã ẩn cư hơn một năm, sát ý trong lòng Diệp Khiêm đã không còn lăng lệ ác liệt như trước nữa rồi, nhưng không có nghĩa là hắn đã không còn nóng tính, chỉ có điều theo số tuổi lớn lên nên tâm lý cũng thành thục hơn, Diệp Khiêm đã hiểu được cách thu liễm phong mang của mình.

Diệp Khiêm vốn đã rất chán ghét người Nhật Bản, hiện tại tiểu tử này vậy mà còn nói ra lời như vậy, dù cho Diệp Khiêm đã đề cao long nhẫn nại của mình, cũng tuyệt đối không thể tha thứ.

Cũng không nói chuyện, Diệp Khiêm trực tiếp một cước liền đạp tới, lập tức đem tiểu tử Nhật Bản đạp bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt sàn nhà, khuôn mặt của hắn liền trở nên vặn vẹo.

Tên tiểu tử tóc vàng Nhật Bản còn lại nhìn thấy tình hình như vậy, liền cầm lấy băng ghế hướng đầu Diệp Khiêm đập tới.

Đây là chiến tranh dân tộc, căn bản không cần suy nghĩ nhiều, dù sao không thể để cho mình chịu thiệt hại.

Rất nhiều người Hoa Hạ cũng như thế, người trong cùng một tỉnh hơn phân nửa là sẽ hình thành một tổ hội riêng; người ngoài tỉnh hơn phân nửa cùng sẽ hình thành một tổ hội riêng; mà ở nước ngoài, người cùng một quốc gia hơn phân nửa cũng sẽ hình thành một tổ hội riêng của mình.

Đây có thể xem như một loại bảo hộ khu vực, không có người nguyện ý thừa nhận cuộc sống nơi mình đang ở không bằng người khác.

Mà lúc đối mặt cừu thị dân tộc, thì loại hào khí này càng thêm mãnh liệt, mặc kệ tiểu tử tóc vàng Nhật Bản cũng tiểu tử Nhật Bản kia có quan hệ tốt hay không, nhưng khi thấy người Hoa Hạ ra tay đối với tiểu tử Nhật Bản kia thì chẳng khác nào là hướng Nhật Bản tuyên chiến, vô luận như thế nào hắn cũng không thể ngồi yên không để ý tới.

Lực lượng một cước kia của Diệp Khiêm cũng không nhẹ, hơn nữa hắn còn âm thầm dùng tới khí kình cổ võ, lúc đạp trên người tiểu tử Nhật Bản kia rất rõ ràng nghe thấy "Răng rắc" âm thanh xương cốt đứt gãy.

Những người trong phòng không khỏi ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ công phu của Diệp Khiêm cao như thế, nhao nhao ồn ào lấy: "Lý Tiểu Long!" Đặc biệt là Tiểu Tiểu, càng là hưng phấn từ trên ghế salon nhảy dựng lên, không ngừng ồn ào lấy "Đánh chết tiểu quỷ Nhật Bản!"

Nghe được xưng hô "tiểu quỷ" thế này, Diệp Khiêm có chút buồn cười, cách gọi này hình như là cách gọi mà người Hoa Hạ thường gọi người Nhật Bản a, người ngoại quốc sẽ rất ít khi gọi như vậy.

Có lẽ do mẹ của Tiểu Tiểu là người Hoa Hạ, cho nên từ nhỏ đã quán thâu cho Tiểu Tiểu tư tưởng phương diện này a.

Hoặc là mẹ của Tiểu Tiểu đã kẻ cho cô nghe giai đoạn chiến tranh kháng Nhật, không tự giác nói ra cách gọi "tiểu quỷ", bởi vậy Tiểu Tiểu mới có thể nhớ kỹ a.

Nhìn thấy tiểu tử tóc vàng Nhật Bản giơ băng ghế hướng mình nện xuống, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, cũng không tránh né, một quyền nghênh đón tiếp lấy.

"Phanh" một tiếng, chỉ thấy mảnh gỗ vụn bay tung tóe, nắm đấm của Diệp Khiêm hung hăng đập vào ngực của tiểu tử tóc vàng Nhật Bản, đánh cho hắn hắn liên tục lui lại vài bước, "Phù phù" một chút ngã trên mặt sàn nhà, hắn chỉ cảm thấy ngực có chút đau buốt, hô hấp cũng có chút khó khăn.

Mà băng ghế kia thì bị đánh nát bấy.

Một màn này, càng làm cho những người tuổi trẻ kia chạy theo như vịt rồi, không ngừng kêu la lấy.

Thói hư tật xấu của người Nhật Bản vô cùng nghiêm trọng, ngươi đối với bọn họ càng tốt, bọn họ càng không xem trọng ngươi, ngươi đối với bọn hắn càng nghiêm khắc, bọn họ sẽ càng nịnh bợ ngươi.

Cho nên, rất nhiều người trẻ tuổi của rất nhiều quốc gia cũng không phải rất ưa thích người Nhật Bản, ví dụ như những người trước mặt này a, tuy bọn họ nguyện ý cùng hai tên tiểu tử Nhật Bản này chơi đùa, nhưng tất cả chỉ là vì hưởng thụ cảm giác nịnh nọt mà bọn họ mang tới mà thôi, cũng không có xem trọng bọn họ, càng sẽ không xem bọn là bạn bè.

"Đại thúc thật lợi hại ah!" Tiểu Tiểu hưng phấn bổ nhào vào lòng Diệp Khiêm, mặt mũi tràn đầy sùng bái nói.

"Đúng thế, cũng không nhìn một chút anh là ai." Diệp Khiêm bày làm ra một bộ dạng rất đắc ý, nói, "Cho nên, em cũng nên cẩn thận ah, đừng luôn câu dẫn anh, nếu anh làm ra hành động cầm thú gì thì người chịu thiệt hại chỉ có thể là em."

Tiểu Tiểu sững sờ, trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Đại thúc nghĩ ngợi lung tung cái gì đó, em nói là công phu của đại thúc thật lợi hại.

em không ngờ đại thúc thật sự biết công phu ah, còn tưởng rằng đại thúc lừa gạt em nữa chứ.

Đúng rồi, đại thúc có phải là sư đệ của Lý Tiểu Long không? Đại thúc có thể dạy em công phu không? Em cũng muốn giống như đại thúc, một quyền liền đem tiểu quỷ Nhật Bản đánh bay."

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Tuổi của Lý Tiểu Long so với anh thì lớn hơn rất nhiều, sao có thể là sư huynh của anh được? Bất quá anh rất bội phục ông ấy, xem ông ấy giống như một vị anh hùng.

Về phần dạy công phu cho em, chuyện này cũng không phải là không được, bất quá thứ công phu này cũng không phải ai cũng có thể học, anh phải xem em thiên phú hay không nữa, anh cũng không muốn dạy dỗ một người đồ đệ ngu ngốc a."

"Đại thúc mới là người ngu ngốc, người ta rất thông minh." Tiểu Tiểu nói.

"Trước dạy cho em một điểm.

Hoa Hạ chú trọng nhất chính là tôn sư trọng đạo, đối với sư phụ phải biết tôn kính, lời sư phụ nói đều chính xác, tuyệt đối không thể phản kháng." Diệp Khiêm nói.

Diệp Khiêm cố ý nói có chút khuyếch đại, chỉ có điều không nói như vậy, đoán chừng rất khó thu phục nha đầu kia.

"Chúng ta cũng muốn học, chúng ta cũng muốn học!" Những thanh niên nam nữ khác cũng đều nhao nhao xông tới, ngươi một lời ta một câu nói.

"Mọi người đừng có làm rộn được không? Đại thúc là do mình mang đến, đại thúc chỉ có một đồ đệ là đủ rồi, mọi người đều không được thông qua.

Nếu như mọi người thật sự muốn học vậy thì phải bái mình làm thầy a, chờ sau khi mình từ chỗ đại thúc học được công phu, mình sẽ dạy lại cho mọi người." Tiểu Tiểu nói.

Cô nhớ kỹ lời Diệp Khiêm vừa nói, chức càng lớn thì càng có nhiều quyền lợi, đây chính là rất nhiều chỗ tốt ah, về sau có chuyện gì cũng có thể chỉ huy đồ đệ của mình trợ giúp mình làm a.

"Đều đừng nóng vội, trước tiên đem chuyện trước mắt giải quyết đã." Diệp Khiêm nói.

Người ngoại quốc tính cách đều trương dương, chớ nói chi là những thanh niên nam nữa là những đứa con nhà giàu tiêu tiền như nước, nên càng trương dương hơn nữa, Diệp Khiêm cũng không muốn thu nhận một đám phú nhị đại a, đến lúc đó hắn chẳng những không quản được bọn họ, không chừng còn bị những người này cắn ngược một ngụm.

Trong mắt người ngoại quốc, khái niệm sư phụ cũng không phải rất sâu, cũng căn bản không hiểu được thế nào là tôn sư trọng đạo, bọn họ càng chủ trương chính là một loại tính cách trương dương.

Nói xong, Diệp Khiêm cất bước đi tới trước mặt tiểu tử Nhật Bản, từ trong lòng ngực lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, chậm rãi nói: "Tôi vốn rất chán ghét người Nhật Bản rồi, anh lại còn muốn ở trước mặt tôi trang bức, thua không chịu nhận nợ, vậy thì càng không thể tha thứ.

Như thế nào? Tôi cho anh thêm một cơ hội, anh có nguyện ý thực hiện đổ ước hay không, hay là muốn tôi tiếp tục đánh anh cho tới khi anh chịu thực hiện đỗ ước mới thôi?"

"Đjxmm~, mày có ngon thì giết chết tao? Mày có biết tao là ai không? Hôm nay mày dám đánh tao, tao cam đoan mày sống không quá ba ngày." Tên tiểu tử Nhật Bản vẫn còn mạnh miệng, ý đồ uy hiếp Diệp Khiêm.

"Ah? Nói như vậy thế lực của anh rất lớn hả? Tôi đây có chút hứng thú muốn nghe một chút, không biết anh là thiếu gia nhà ai a?" Diệp Khiêm nhàn nhạt vừa cười vừa nói.

"Tao không phải là thiếu gia gì, bất quá đại ca của tao là thành viên Yamaguchi Group.

Đắc tội tao chính là đắc tội đại ca tao, Yamaguchi Group sẽ không bỏ qua cho mày." Tiểu tử Nhật Bản nói.

"Yamaguchi Group? Nghe sợ thật đó nha, vậy làm sao bây giờ?" Diệp Khiêm bày làm ra một bộ dạng giống như rất sợ hãi, nhưng người sáng suốt xem xét liền biết rõ là Diệp Khiêm đang trào phúng hắn.

Thế nhưng mà tiểu tử Nhật Bản lại thật giống như không có nhìn ra, càng thêm hung hăng càn quấy cùng đắc ý, nói: "Mày đã biết sợ rồi hả? Hừ, đừng nói tao chưa cho mày cơ hội, bây giờ mày hãy quỳ xuống hướng tao dập đầu ba cái, sau đó gọi ba tiếng gia gia, trả tiền thuốc men, chuyện này cứ như vậy được rồi.

Nếu không, tao cam đoan mày đừng nghĩ ở trên thế giới này sinh tồn.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play