Gió lạnh lạnh rung, tuyết bay đầy trời, cả tòa thành thị tựa như chìm vào trong màu sắc trắng.

Mùa đông năm thứ hai, một chiếc xe DUESENBERG MODEL J LONG-WHEELBASE COUPE đang chạy nhanh trên đường lớn thành phố Kingston thủ đô Jamaica.

Trong xe, là một gã đàn ông trẻ tuổi đang ngậm một điếu thuốc, nhàn nhã tự tại lái xe, trong miệng thỉnh thoảng phát ra cười nhỏ.

Gã đàn ông trẻ tuổi đang mặc trên người một bộ âu phục không phải rất dầy.

Trên mặt gã đàn ông trẻ tuổi có một vết sẹo không phải rất dài, đặc biệt rõ ràng, bất quá cũng không có khiến cho khuôn mặt của hắn trở nên hốc hác, mà lại khiến cho hắn tăng thêm một phần khí phách.

Người này không phải là ai khác, chính là thủ lĩnh Nanh Sói, Lang Vương Diệp Khiêm.

Ngày ấy sau khi nhìn thấy Tương Minh mang theo Triệu Cương lên máy bay trực thăng rời khỏi công ty bảo an Thiết Huyết, Diệp Khiêm cũng không rên một tiếng rời đi.

Không có cùng bất luận kẻ nào chào hỏi, cho dù là thành viên Nanh Sói, hay là những nữ nhân của hắn.

Hơn nữa, vì phòng ngừa bọn họ tìm được mình, Diệp Khiêm cố ý tắt đi điện thoại di động của mình, hơn nữa còn chọn lựa một nơi không có liên quan đến thế lực của Nanh Sói và tập đoàn Hạo Thiên, hắn đã lựa chọn đất nước Jamaica làm nơi ẩn cư của mình.

Hắn chỉ muốn có thời gian tỉnh táo suy nghĩ một chút, suy nghĩ về nhân sinh của mình một chút, suy nghĩ về con đường sẽ đi trong tương lai, cũng thuận tiện nghỉ ngơi điều chỉnh tâm tình một chút.

Liên tục vài năm căng cứng thân thể cùng đại não, khiến cho Diệp Khiêm có chút chịu không nổi rồi, nếu hắn không thư giãn một tí, thì sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ sụp đổ.

Tuy Diệp Khiêm ẩn cư, nhưng cũng không có nghĩa là hắn đối với ngoại giới xảy ra gì cũng hoàn toàn không biết gì hết, mọi chuyện cần thiết hắn đều yên lặng chú ý.

Hắn cũng thừa dịp cơ hội này tu luyện cổ võ của mình một chút, đợi đến lúc hắn quay lại giang hồ, tất lại sẽ là một hồi phong vân.

Xe đang chậm rãi chạy trên đường, bỗng nhiên một chiếc xe thể thao BMW gào thét từ bên hông xe của hắn vụt qua.

Ngồi trong xe là một tiểu nha đầu tuổi không lớn lắm, xem bộ dạng chỉ mười mấy tuổi mà thôi.

Một đầu tóc vàng, mắt to mũi cao, có thể xem là mỹ nữ.

Nha đầu tựa hồ cũng rất ít khi trông thấy loại xe cổ như vậy, lúc xe của cô chạy ngang xe Diệp Khiêm, cô nghiêng đầu nhìn một chút, trong miệng phát ra "Ồ" một tiếng, bất quá bởi vì cửa sổ đang đóng, nên Diệp Khiêm cũng không có nghe thấy, chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua, cũng không để ý đến.

Sau khi xe thể thao BMW vượt qua chiếc xe cổ của theo Diệp Khiêm, thì liền ngừng lại, đợi khi xe của Diệp Khiêm đuổi tới, nha đầu đem cửa sổ xe hạ xuống, nhìn Diệp Khiêm chu môi huýt sáo một tiếng, nói: "Đại thúc, quá quê mùa ah, kiếm ở đâu ra chiếc xe này a, thật đúng với thân phận của đại thúc luôn nha."

Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, mang theo một chút trào phúng.

Diệp Khiêm quay đầu nhìn nha đầu, nhàn nhạt nở nụ cười một chút, loại người như cô Diệp Khiêm thấy nhiều rồi, đều là loại người có tính cách trương dương, rất ít người hiểu được đạo lý không nên kiêu ngạo.

Bất quá, loại người như vậy thường thường không cần phải để ý tới làm gì, tiểu nha đầu không biết chiếc xe cổ này của Diệp Khiêm so với chiếc xe thể thao BMW của cô thì mắc hơn rất nhiều.

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười một chút, nói: "Cháu gái, có muốn tới đây xem thử không?"

Tiểu nha đầu rõ ràng có chút sửng sốt, không ngờ rằng Diệp Khiêm chẳng những không tức giận, hơn nữa lại còn thuận sườn núi hạ con lừa, vậy mà gọi cô là cháu gái.

"Tốt!" Tiểu nha đầu cũng không sợ hãi, mở cửa xe đi xuống, sau đó chui vào trong xe Diệp Khiêm, ngồi xuống bên cạnh Diệp Khiêm, sau đó nhìn bốn phía đánh giá, nói, "Rất không sai a, chiếc xe con này đại thúc từ nơi nào lấy được?"

"Anh là người rất thích sưu tầm đồ cổ, đây chính là chiếc xe mà anh thật vất vả mới mua được từ chỗ người chuyên sưu tầm xe hơi cổ a." Diệp Khiêm nói.

"Đại thúc chờ một chút, em gọi điện thoại để cho người nhà đem xe của em lái trở về." Tiểu nha đầu nhìn Diệp Khiêm cười cười, sau đó lấy điện thoại di động ra nói vài câu gì đó, sau đó liền cúp điện thoại, nói: "Tự giới thiệu một chút, em tên là Tiểu Tiểu.

Đại thúc thì sao?"

"Tiểu Tiểu?" Diệp Khiêm thì thào niệm một câu, cao thấp đánh giá tiểu nha đầu, nói: "Cái tên này không xứng với em ah." Vừa nói ánh mắt vừa nhìn chăm chú vào bộ ngực của tiểu nha đầu, tuy không đến 20 tuổi, bất quá tiểu nha đầu phát dục cũng rất tốt, đôi "Hung khí" trước ngực có chút khiến cho người ghé mắt.

"Sắc lang, người Nhật Bản đều là như thế này sao?" Tiểu Tiểu nói.

"Người Nhật Bản? Anh nghĩ em nghĩ sai rồi, anh cũng không phải là người Nhật Bản, anh là người Hoa Hạ.

Anh đâu có giống như người Nhật Bản a? Anh đẹp trai và có mị lực như vầy, những người Nhật Bản kia sao có thể so sánh với anh được." Diệp Khiêm nói.

Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn hắn, nói: "Da mặt của đại thúc thật dày a.

Bất quá em rất thích Hoa Hạ, mẹ của em là người Hoa, bà ấy thường xuyên kể cho em nghe chuyện Hoa Hạ, tên của em cũng là mẹ của em đặt.

Đúng rồi, nghe nói người Hoa Hạ ai cũng biết công phu, giống như Lý Tiểu Long, có phải hay không?"

Diệp Khiêm sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, tính cách của tiểu nha đầu tuy thích trương dương, nhưng lại rất đơn thuần, cũng không có tâm kế gì, điểm ấy Diệp Khiêm vẫn rất ưa thích.

"Có rất nhiều người Hoa Hạ học tập võ công, nhưng không phải ai cũng có công phu giống như Lý Tiểu Long.

Bất quá, công phu của anh so với Lý Tiểu Long thì lợi hại hơn rất nhiều." Diệp Khiêm nói.

"Khoác lác!" Tiểu Tiểu rõ ràng không tin, trong mắt người nước ngoài thì Lý Tiểu Long là người có công phu cao nhất Hoa Hạ, tựa hồ không có ai có thể siêu việt Lý Tiểu Long.

Tuy Lý Tiểu Long tiên sinh đã qua đời nhiều năm rồi, thế nhưng mà sức ảnh hưởng của ông ấy ở nước ngoài vẫn còn như cũ, ông ấy có thể xem là người đem công phu Hoa Hạ triệt để chào hàng cho toàn bộ thế giới.

"Đúng rồi, em còn không biết tên của đại thúc? Tên của đại thúc là gì?" Tiểu Tiểu thúc giục hỏi.

"Diệp Khiêm, khiêm của khiêm tốn!" Diệp Khiêm nói.

"Em nhìn thấy đại thúc không phải là người biết khiêm tốn a." Tiểu Tiểu bĩu môi, nói, "Lúc đầu em còn tưởng đại thúc là người Nhật Bản, không nghĩ tới đại thúc lại là người Hoa Hạ."

"Tại sao em lại cho rằng anh là người Nhật Bản?" Diệp Khiêm tò mò hỏi.

"Đoán, nếu như đại thúc là người Nhật Bản, hắc hắc, thì em có ý định giáo huấn đại thúc một trận." Tiểu Tiểu hắc hắc cười cười, một bộ dạng giống như tên trộm, nói.

Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi: "Ah? Em rất chán ghét người Nhật Bản hả? Vì sao lại thế?"

"Lúc em tới Nhật Bản du học, có thể là do học sinh cùng giáo viên ở đó đều có bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, thấy em lớn lên xinh đẹp, muốn cùng em lên giường.

Thảo, lão nương là người dễ dàng bị lừa gạt như vậy sao?" Tiểu Tiểu đắc ý nói, "Bất quá nói thật, em cảm thấy đại thúc so với những người Nhật Bản kia thì đẹp trai hơn rất nhiều, đặc biệt là vết sẹo trên mặt này, rất có hình tượng nha.

Đúng rồi, đại thúc có thể nói cho em biết đại thúc làm cái gì hay không?"

"Anh hả? Làm chút ít sinh ý mà thôi, nhân lúc rãnh rổi, cho nên mới tới Jamaica chơi đùa." Diệp Khiêm tùy ý qua loa nói.

Tuy lời nói của tiểu nha đầu này có chút trương dương, nhưng Diệp Khiêm vẫn rất thích tính cách thẳng thắn của cô, trọng yếu hơn là tiểu nha đầu nói chán ghét người Nhật Bản, điểm ấy Diệp Khiêm phi thường thưởng thức rồi, cảm giác có cùng chủ đề, vì vậy tâm tình cũng tốt lên rất nhiều.

Bất quá, Diệp Khiêm đối với hai tiếng "đại thúc", thủy chung có chút không chịu đựng nổi, hắn cũng không có già đến như vậy a?

Nhìn tiểu nha đầu, Diệp Khiêm không khỏi nhớ tới Diệp Lâm, tính cách của tiểu nha đầu kia cũng rất trương dương, cũng rất làm người khác ưa thích.

Chỉ có điều, nha đầu Diệp Lâm nếu so với Tiểu Tiểu thì nhiều hơn một phần tâm tư.

Rời đi đã hơn một năm rồi, các cô ấy nhất định rất lo lắng cho mình a? Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm không khỏi có chút thở dài.

"Đại thúc sao lại thở dài, không phải là tới thời kỳ mãn kinh rồi chứ?" Tiểu Tiểu nhìn Diệp Khiêm, nói.

Bất đắc dĩ cười cười, Diệp Khiêm nói: "Không có, chỉ là nhìn thấy em, anh nhớ tới rất nhiều chuyện, nên có chút cảm khái mà thôi."

"Nhớ tới con gái của đại thúc sao? Đại thúc sẽ không thật sự có đứa con gái lớn như em vậy chứ? Trời ạ, vậy chắc đại thúc kết hôn sớm lắm ah.

Đại thúc đúng là người không biết hưởng thụ, phải nên thừa dịp tuổi trẻ hảo hảo chơi đùa một chút, sao có thể bước vào phần mộ hôn nhân sớm như vậy a." Tiểu Tiểu nói có bài bản hẳn hoi.

Sau đó vỗ vỗ bả vai Diệp Khiêm, nói: "Hôm nay coi như đại thúc có vận khí, đẻ em mang đại thúc đi một chỗ chơi một chút, cam đoan đại thúc sẽ chơi đùa rất sung sướng, sẽ không còn bất kỳ phiền não nào hết."

"Vậy sao? Còn có địa phương như vậy? Anh đây có lẽ sẽ đi chơi một chút, thuận tiện cảm thụ xem giới trẻ thời nay sinh hoạt như thế nào." Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói.

"Đúng thế, tuổi của đại thúc tuy co chút lớn, nhưng em sẽ hướng dân cách ăn mặc cho đại thúc, cam đoan đại thúc sẽ trẻ ra giống như thanh niên tuổi 20." Tiểu Tiểu nói, "Tiếp tục đi lên phía trước, ngã tư phía trước thì rẽ trái."

Diệp Khiêm dựa theo hướng dẫn của tiểu nha đầu, chậm rãi chạy về phía trước.

Tiểu nha đầu hình như là một chút đề phòng cũng không có, cùng Diệp Khiêm mới vừa quen, lại đem chuyện của mình toàn bộ nói cho Diệp Khiêm nghe.

Kể cả chuyện cô chụp hình quần áo lót của nữ giáo viên, sau đó lấy ra bán đấu giá, còn kể chuyện lúc cô du học ở Nhật Bản, những học sinh và giáo viên theo đuỗi cô cho Diệp Khiêm nghe, khiến cho Diệp Khiêm sững sờ và buồn cười không thôi.

Tiểu Tiểu cũng không ngừng nghe ngóng chuyện của Diệp Khiêm, hận không thể đem 18 đời tổ tông của Diệp Khiêm hỏi rõ rành mạch.

Bất quá, Diệp Khiêm là người từng trải, đâu có thể dễ dàng đem chuyện của mình nói ra như vậy, chỉ tùy ý qua loa mà thôi, ngẫu nhiên cũng kể một ít chuyện không quan trọng.

Diệp Khiêm cũng thật là rỗi rãnh có chút nhàm chán, tiểu nha đầu này lại là người khiến cho người ta yêu thích, ở cùng với cô, Diệp Khiêm tựa hồ có chút quên đi phiền não của mình, nghe bộ dạng lải nhải của cô khiến cho hắn nhịn không được phải bật cười.

Cho nên, Diệp Khiêm cũng không có cự tuyệt cùng tiểu nha đầu này chơi đùa một chút.

"Đã đến đã đến, chính là ở chỗ này, mau dừng xe, dừng xe a!" Tiểu Tiểu liên tục nói.

Diệp Khiêm cuống quít đem xe ngừng lại, ngẩng đầu nhìn một chút, chỉ thấy là một nhà KTV.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, mở cửa xe đi ra ngoài, Tiểu Tiểu ngược lại cũng không có rụt rè, một tay ôm chặt cánh tay Diệp Khiêm, đem đầu tựa ở trên bờ vai của hắn, nói: "Đi thôi!"

"Em đây là đang câu dẫn anh sao, em không sợ anh làm ra hành động cầm thú gì sao?" Diệp Khiêm liếc qua bộ ngực của tiểu nha đầu, nói..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play