Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, lúc có mình ở bên cạnh, Thanh Phong thường không tình nguyện động não, Diệp Khiêm để cho hắn làm như thế nào thì hắn liền làm như thế đó. "Vừa rồi mày không có nghe hắn nói sao? Cha của hắn là ai? Là cục trưởng phòng công an tỉnh Hải Nam Nhâm Xuân Bách. Tiểu tử này đem chuyện này náo càng lớn, có càng nhiều người tới, thì hắn lại càng vô lý. Chúng ta là nhà đầu tư là người mà chính phủ tỉnh đang tôn thờ như Phật sống, nên một khi chuyện này náo lớn, thì cho dù Nhâm Xuân Bách muốn bảo vệ cho con trai của hắn, thì sẽ có chỗ cố kỵ."
Nghe xong lời Diệp Khiêm nói, Lý Tể Thiên âm thầm ngẫm nghĩ một chút, xem ra hắn thật sự không có lựa chọn sai đối tượng hợp tác, Diệp Khiêm chẳng những có năng lực, hơn nữa có trí tuệ. Nói khó nghe chút, là hơi âm hiểm. Bất quá ở trên thương trường, chính là người ăn người, không âm hiểm một chút rất có thể sẽ bị người khác ăn sạch ngay cả xương cốt cũng không còn.
Thanh Phong có chút bĩu môi, nói: "Cũng tốt, vừa mới rồi em còn không có đánh đủ ghiền."
Bất đắc dĩ cười cười, Diệp Khiêm nhìn Lý Tể Thiên cùng An Đức Liệt, nói: "Đi thôi, chúng ta đi vào trong văn phòng ngồi một chút, uống chén trà."
Lý Tể Thiên lên tiếng, rất khách khí mời An Đức Liệt đi đầu. An Đức Liệt sau khi tạ ơn, liền cùng Lý Tể Thiên sóng vai hướng trong văn phòng đi đến. Nói là văn phòng, kỳ thật chỉ là thùng xe container sửa sang lại thành nơi tạm thời xử lý công việc mà thôi, bởi vì Động Mạn Thành chỉ mới bắt đầu thi công, nên không có bất cứ văn phòng gì. Bất quá, tuy nơi đây chỉ là nơi ở tạm thời, nhưng đồ dùng trong sinh hoạt hàng ngày vẫn đầy đủ, điều hòa, máy đun nước, ghế sô pha..... Toàn bộ đầy đủ hết.
"Có hơi chút đơn sơ, mong An Đức Liệt tiên sinh đừng nên trách. Hạ Băng, đi pha vài chén trà đi." Lý Tể Thiên nói.
"Lý tiên sinh khách khí." An Đức Liệt nói, "Đúng rồi, nghe Diệp tiên sinh nói, Lý tiên sinh trước kia đều làm đầu tư hải ngoại, không biết là ở phương diện nào?"
"Ah, đều là đầu tư tài chính và khoáng sản." Lý Tể Thiên nói, "Từ khi hợp tác với Diệp tiên sinh, trên cơ bản đã bắt đầu đem tất cả tài chính bắt đầu chuyển dời về nước, làm đầu tư thực nghiệp. Hiện tại kinh tế Hoa Hạ đang phát triển rất mạnh, nơi đây là một vùng đất tốt đáng để đầu tư."
"Đúng vậy a, kinh tế Hoa Hạ những năm này phát triển rõ như ban ngày, vô luận là địa vị quốc tế hay là phát triển kinh tế, đều có tiến bộ rất lớn. Kỳ thật, tôi cũng muốn đầu tư ở Hoa Hạ, đáng tiếc là tôi lại không có thể tìm được một người hợp tác thích hợp, cho nên, cũng không dám hướng bên này đầu tư." An Đức Liệt nói, "Lý tiên sinh đã là người hợp tác với Diệp tiên sinh thì cũng là huynh đệ của tôi, nếu như Lý tiên sinh đầu tư ở nước ngoài có gặp phải vấn đề gì thì cứ tìm tôi. Tuy tôi không thể giúp được anh những chuyện lớn, nhưng một ít chuyện nhỏ thì vẫn có thể a."
Diệp Khiêm ở bên cạnh cũng không nói lời nào, chỉ ngồi đó uống trà mà thôi. Sau khi nghe được An Đức Liệt nói những lời này, Diệp Khiêm âm thầm hướng Lý Tể Thiên ném cho hắn một ánh mắt. Kỳ thật An Đức Liệt đã nói rất rõ ràng, nói là muốn giúp Lý Tể Thiên một số chuyện, nghe qua thì rất khách khí nhưng là chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, đó là hắn muốn đem thế lực của mình phát triển đến Hoa Hạ, hi vọng Lý Tể Thiên có thể giúp đỡ chút.
Chuyện này Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không cho phép, Hoa Hạ là của Nanh Sói, Diệp Khiêm muốn chế tạo nơi đây thành một thành lũy kiên cố, nếu như để cho Mafia đến Hoa Hạ chộn rộn một cước, thì sao có thể được a. Hơn nữa, Hoa Hạ đối với loại thế lực ngầm này đả kích rất nghiêm trọng, thế lực của An Đức Liệt một khi tới Hoa Hạ, sẽ khiến cho chính phủ Hoa Hạ chú ý, đến lúc đó bản thân Diệp Khiêm cũng sẽ gặp chuyện phiền toái.
Lý Tể Thiên cũng là người lăn lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, là một kẻ lọc lõi rồi, tự nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời nói của An Đức Liệt. Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Khiêm, Lý Tể Thiên liền biết rõ Diệp Khiêm muốn hắn cự tuyệt chuyện này. Có chút cười cười, Lý Tể Thiên nói: "Vậy tôi xin cám ơn An Đức Liệt tiên sinh trước, kỳ thật gần đây tôi đều một mực đang bận rộn đem tài chính rút về, sau này chuẩn bị trường kỳ phát triển tại Hoa Hạ, đầu tư ở nước ngoài sẽ càng ngày càng ít, chắc có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu. Đúng rồi, An Đức Liệt tiên sinh lần này tới Hoa Hạ là vì việc công hay là việc tư? Nếu như là đến du ngoạn thì tôi có thể đề cử cho anh mấy nơi để anh đi tham quan."
Ha ha cười cười, An Đức Liệt nói: "Lần này xem như lấy việc công làm việc tư a, ha ha. Bất quá, hai ngày nữa tôi phải về nước rồi, không có thời gian đi du lịch. Về sau còn có rất nhiều thời gian, đợi sau khi mọi chuyện giải quyết xong hết, nhất định sẽ lại tới bái phỏng Lý tiên sinh." Sau đó lại nhìn Diệp Khiêm ở bên cạnh, nói: "Diệp tiên sinh, đến lúc đó còn cần panh làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi nha."
Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói: "Loại chuyện này anh hãy tìm Thanh Phong, tiểu tử này ưa thích đi bốn phía du đãng, nơi nào có cảnh đẹp, nơi nào có đồ ăn ngon, nơi nào có mỹ nữ, tiểu tử này đều biết rõ. Để cho hắn làm hướng dẫn viên du lịch đó là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu như để cho tôi làm hướng dẫn viên du lịch, đoán chừng anh sẽ cảm thấy buồn chết."
"Ha ha, Diệp tiên sinh thật biết nói giỡn ah." An Đức Liệt nói, "Bất quá anh đã nói như vậy, thì đến lúc đó thật đúng là phải phiền toái Thanh Phong tiên sinh rồi." Vừa nói vừa nhìn về phía Thanh Phong.
Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Chút lòng thành mà thôi, chỉ cần An Đức Liệt tiên sinh ưa thích, tôi cam đoan sẽ để cho anh vui đến quên cả trời đất."
"Ừ?" An Đức Liệt mờ mịt nhìn Diệp Khiêm một chút, hỏi: "Vui đến quên cả trời đất? Là có ý tứ gì?"
"Ách, đây là một điển cố của Hoa Hạ chúng ta, kể về một vị hoàng đế bị mất nước, hắn bị bắt làm tù binh nhưng nhận được đãi ngộ rất tốt, bởi vậy đã quên luôn chuyện bị mất nước." Diệp Khiêm giải thích nói, "Ý tứ chính là, An Đức Liệt tiên sinh tại Hoa Hạ chơi một thời gian ngắn liền không muốn trở lại nước Nga."
An Đức Liệt hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: "Hoàn toàn chính xác, tôi quả thật có chút ít không muốn trở về. Hoa Hạ có bốn mùa đều giống như mùa xuân, cảnh sắc lại xinh đẹp, đâu giống như nước Nga chúng tôi, lúc đi WC thì nước tiểu đều bị đóng thành băng, quá lạnh ah. Bất quá, trọng yếu hơn vẫn là mỹ nữ Hoa Hạ rất nhiều, da thịt mịn màn, đâu có giông như nữ nhân nước Nga chúng tôi, da thịt thô ráp ah."
"Người ta thường nói vật hiếm thường quý a. Nam nhân Hoa Hạ có rất nhiều người ưa thích nữ nhân nước Nga, khách quan mà nói thì nữ nhân nước Nga ở phương diện kia so với nữ nhân Hoa Hạ thì phóng khoáng hơn nhiều." Diệp Khiêm thản nhiên nói. Xem bộ dạng cùng ngữ khí của hắn, cũng không giống như lúc nam nhân nói chuyện phong hoa tuyết nguyệt, mà lại rất bình thản, phảng phất giống như là những nhà xã hội học đang bình luận phong khí xã hội của các quốc gia vậy. Cũng chính bởi vì điểm ấy, bọn người Thanh Phong, Lý Vĩ rất ít khi nguyện ý cùng Diệp Khiêm đi tới những nơi trăng thanh gió mát, bởi vì bọn họ cảm thấy Diệp Khiêm không có tình thú. Kỳ thật cũng không phải Diệp Khiêm không có tình thú, mà là do Diệp Khiêm không thích cùng những nữ nhân không có tình cảm chơi trò xếp hình mà thôi.
Lúc nữ nhân ở cùng nhau rất thích nói về nam nhân, nam nhân khi ở cùng nhau cũng thích thảo luận về nữ nhân, vô luận là quan to hậu duệ quý tộc, hay là người buôn bán nhỏ, tựa hồ cũng không ngoại lệ.
Bất quá, chuyện này lại có thể đem chủ đề của An Đức Liệt dẫn dắt rời đi, để cho hắn không thể nói lại chuyện lúc nãy nữa. Kỳ thật An Đức Liệt cũng không phải là kẻ ngốc, hắn có thể từ nét mặt của Diệp Khiêm nhìn ra, Diệp Khiêm không hy vọng thế lực của hắn xâm lấn đến Hoa Hạ. Bất quá chuyện này đối với hắn mà nói, cũng không trọng yếu, chỉ cần hắn khống chế được gia tộc Khố Lạc Phu Tư, chính thức leo lên vị trí người lãnh đạo gia tộc, thì sẽ kiếm được rất nhiều tiền lợi nhuận, lợi nhuận ở đâu cũng có, cần gì phải đi đến Hoa Hạ. Hơn nữa, dù sao hắn cùng Diệp Khiêm cũng có quan hệ hợp tác, nên hắn hoàn toàn có thể không cần dùng phương thức thế lực xâm lấn, chỉ cần hợp tác với Diệp Khiêm trên phương diện sinh ý, thì hắn cũng có thể lấy được lợi nhuận từ Hoa Hạ.
Chỉ là, theo Diệp Khiêm, An Đức Liệt đây là có chút si tâm vọng tưởng. Bất kể nói như thế nào, Diệp Khiêm tuyệt đối sẽ không cho phép An Đức Liệt phát triển thế lực tại Hoa Hạ, cho dù là phương diện đầu tư kinh tế đều không được. Đối với cái gọi là quan hệ hợp tác, Diệp Khiêm hiểu rất rõ ràng, hiện tại chẳng qua là song phương theo như nhu cầu mà thôi, một khi An Đức Liệt leo lên vị trí lãnh đạo gia tộc Khố Lạc Phu Tư, đợi thế lực của hắn mạnh lên, nói không chừng hắn sẽ trở mặt với mình. Phòng ngừa chu đáo mọi chuyện, đây là tác phong trước sau như một của Diệp Khiêm, Diệp Khiêm đã dám lựa chọn hợp tác với hắn, thì cũng đã dự liệu trước tình cảnh An Đức Liệt cùng mình sẽ có một ngày mỗi người đi một ngả.
Kỳ thật, coi như là Diệp Khiêm không cho Lý Tể Thiên bất luận ám chỉ gì, thì Lý Tể Thiên cũng biết phải làm sao. Hắn trước kia quanh năm ở nước ngoài, Châu Âu, Châu Mỹ, Châu Á, Châu Phi đều có dấu chân của hắn, hơn nữa hắn cũng biết rõ thân phận của An Đức Liệt. Hắn có quan hệ mật thiết với cao tầng trung ương Hoa Hạ, nên hắn vô cùng rõ ràng chuyện Hoa Hạ đối với thế lực ngầm tiến hành chèn ép rất nghiêm khắc. Cho dù là thế lực ngầm ở bên trong Hoa Hạ, chính phủ Hoa Hạ cũng sẽ áp dụng biện pháp ngăn chặn sự phát triển của bọn họ, bởi vậy chính phủ Hoa Hạ làm sao có thể để cho thế lực ngầm nước ngoài xâm nhập được? Nếu hắn trợ giúp cho thế lực của An Đức Liệt tiến vào Hoa Hạ, thì hắn sẽ gặp rắc rối to.
Mà Diệp Khiêm thì lại khác, Lý Tể Thiên lựa chọn hợp tác với Diệp Khiêm, là vì Diệp Khiêm là người Hoa Hạ, mặc dù thế lực của Diệp Khiêm cũng có thể tính là thế lực ngầm, nhưng chính phủ Hoa Hạ cũng không có khả năng đuổi tận giết tuyệt. Đầu tư buôn bán, kỳ thật cùng cần nhờ vào thế lực ngầm, Lý Tể Thiên hiểu rất rõ ràng nếu như muốn tại Hoa Hạ phát triển, chỉ dựa vào quan hệ chính phủ là không đủ, còn cần loại thế lực ngầm giống như của Diệp Khiêm nữa. Sau khi cân nhắc những chuyện này, Lý Tể Thiên mới chọn hợp tác với Diệp Khiêm.
Lúc mọi người đang hàn huyên chuyện nhà, thì bên ngoài vang lên âm thanh tiếng ô tô phanh lại. Một lát sau, liền truyền tới âm thanh tiếng nói cười ầm ĩ. Mọi người quay đầu lại nhìn một chút, toàn là đầu người a, không dưới 100 người. Nhâm Thiểu đứng xen lẫn ở trong đám người, đi theo bên cạnh một gã đàn ông trung niên đầu trọc, nhỏ giọng giống như đang nói gì đó.
Diệp Khiêm có chút cười cười, nói: "Thanh Phong, đám người này đủ cho mày chơi thoải mái rồi." Sau đó nhìn Hạ Băng, nói: "Hạ trợ lý, anh hãy gọi điện thoại cho phòng công an, thông báo cho Nhâm Xuân Bách một tiếng, nói công trường có người đến quấy rối."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT