Lấy điện thoại di động ra nhìn một chút, là số điện thoại của Hoa Kiệt, Diệp Khiêm không khỏi có chút nở nụ cười. Vừa rồi lúc tại câu lạc bộ, Hoa Kiệt xin Diệp Khiêm số điện thoại di động, Diệp Khiêm cũng không thể không đáp ứng, nếu không chẳng phải là rõ ràng cự tuyệt hợp tác với Hoa Kiệt sao, cho nên lúc ấy Diệp Khiêm đã cho hắn số điện thoại di động của mình. Không nghĩ tới là Diệp Khiêm vừa mới rời đi, thì hắn đã gọi điện thoại tới, không phải là Lôi Giang đối với hắn triển khai hành động gì chứ?

Sau khi bắt máy, Diệp Khiêm ha ha vừa cười vừa nói: "Hoa tổng, đã trễ thế như vậy còn gọi điện thoại cho tôi, có phải có việc gì gấp hay không?"

"Thật sự không có ý tứ, Diệp tiên sinh, đã quấy rầy cậu nghỉ ngơi." Hoa Kiệt nói, "Là như thế này, Trần Trung Khải vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói là lúc Lô Ba chuẩn bị mang tiền tới cho cậu thì bỗng nhiên bị người khác cướp mất. Cho nên, hắn hi vọng cậu có thư hắn thư thả vài ngày, để cho hắn có thời gian tìm lại số tiền kia."

Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, ngay sau đó liền sâm lãnh nói: "Hoa tổng, ông không phải là đang nói giỡn với tôi chứ? Hoa tổng cũng là người trên đường, loại lời nói dối này mà ông cũng tin tưởng sao? Hắn đường đường là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, sẽ có kẻ nào không muốn sống mà dám đi cướp tiền của hắn sao."

"Vừa rồi tôi cũng nói y như vậy, còn hung hăng giáo huấn hắn một trận. Bất quá, hắn dù sao cũng là cục trưởng cục công an thành phố Hải Khẩu, tôi ít nhiều gì cũng phải bán cho hắn vài phần mặt mũi, cũng không thể đem hắn bức quá phận, nếu không đối với hắn đối với tôi cũng không tốt. Diệp tiên sinh, cậu thấy thế nào?" Hoa Kiệt nói, "Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ giúp hắn trả tiền cho cậu trước, sau đó chờ khi hắn thu hồi lại số tiền kia thì đem tiền trả lại cho tôi, cậu thấy như vậy được không?."

Hoa Kiệt đương nhiên không có hảo tâm như vậy rồi, Hoa Kiệt cùng Trần Trung Khải cũng không phải là lần đầu tiên liên hệ, hơn 40 vạn đối với Trần Trung Khải mà nói chỉ là con số nhỏ hắn hoàn toàn có thế lấy ra, cho nên Hoa Kiệt cam tâm tình nguyện làm người tốt một lần. Đương nhiên, Hoa Kiệt cũng không sợ Trần Trung Khải quỵt nợ, người nhà của hắn đều ở tại thành phố Hải Khẩu, muốn chạy cũng chạy không thoát ah. Huống chi, Trần Trung Khải có lẽ cũng không vì hơn 400 vạn mà chạy trốn a? Tiền không có thì còn có thể lại kiếm được, chỉ cần hắn còn là cục trưởng cục công an, thì sẽ rất dễ dàng kiếm lại số tiền đã mất.

"Đã Hoa tổng đều nói như vậy rồi, tôi đây không thể không bán Hoa tổng phần mặt mũi này. Chỉ có điều, lại để cho Hoa tổng bỏ tiền, thật sự có chút băn khoăn ah." Diệp Khiêm nói.

"Không có việc gì không có việc gì, Diệp tiên sinh ở trên địa bàn của tôi xảy ra chuyện, những điều này đều là chuyện tôi phải làm." Hoa Kiệt nói, "Diệp tiên sinh, vậy tôi sẽ không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cậu cũng hãy mau chóng nói chuyện với người hợp tác của cậu về chuyện hợp tác giữa hai chúng ta a."

"Tốt, tốt." Diệp Khiêm nói. Nói xong, Diệp Khiêm cúp điện thoại. Đây đã là lần thứ ba Hoa Kiệt cường điệu nói nơi này là địa bàn của hắn rồi, Diệp Khiêm không khỏi lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, để xem Hoa Kiệt còn có thể trương dương tới khi nào a.

Bắt một chiếc xe taxi, Diệp Khiêm hướng tới căn biệt thự mà hắn mới mua chạy tới. Diệp Văn vẫn còn ở trong bệnh viện chiếu cố An Tư, cho nên chưa có trở về. Diệp Khiêm sau khi tắm rửa xong, đến trong phòng khách khoanh chân ngồi xuống, dựa theo bản bí tịch mà An Tư đưa cho hắn bắt đầu tu luyện.

Cổ võ khác với những môn võ thuật bình thường ở chỗ là cổ võ ngoại trừ tu luyện thân thể ra còn phải tu luyện khí. Trong thân thể con người vốn đã có khí, cho nên tu luyện giả đều là dẫn dắt khí trong cơ thể mình vận chuyển, tiếp đó là hấp thu khí ở bên ngoài vào trong cơ thể, sau đó để khí bên ngoài và khí trong cơ thể hợp nhất lại.

Diệp Khiêm thì lại khác, bởi vì trong cơ thể của hắn không chỉ có phần khí nguyên bản thuộc về mình, mà còn có tà khí do Diệp Chính Nhiên cưỡng ép quán thâu vào trong cơ thể hắn, cùng với Hạo Nhiên Chính Khí do Vô Danh lão tăng ở chùa Linh Long truyền vào trong người hắn. Phần khí nguyên bản của Diệp Khiêm căn bản cũng không có bất kỳ địa vị gì, bởi vì nó quá yếu, làm sao có thể chống lại tà khí cùng Hạo Nhiên Chính Khí.

Diệp Khiêm cũng từng có ý đồ dẫn dắt Hạo Nhiên Chính Khí để tu luyện, thế nhưng mà nó giống như căn bản không thèm nhìn Diệp Khiêm vậy, vô luận Diệp Khiêm có cố gắng như thế nào, nó cũng không nhúc nhích vẫn đứng im tại vị trí của mình. Mà khi Diệp Khiêm dẫn dắt tà khí để tu luyện, thì Hạo Nhiên Chính Khí cũng sẽ tự động bắt đầu vận chuyển, gặp mạnh thì càng mạnh, vô luận tà khí có lực lượng mạnh đến cỡ nào thì cũng không có cách nào công phá được phòng tuyến của Hạo Nhiên Chính Khí.

Đối với tu luyện cổ võ, Diệp Khiêm chỉ có thể coi là gà mờ, loại tình huống này hắn cũng không rõ ràng đến cùng là chuyện gì đang xảy ra. Mẹ của hắn đã từng là cao thủ cổ võ, nếu như hắn hỏi bà thì có lẽ bà sẽ biết rõ nguyên nhân, thế nhưng mà hôm nay An Tư bởi vì bị thương, nên công phu đã hoàn toàn biến mất. Tuy bệnh viện đã giúp bà tiến hành giải phẫu nối lại gân mạch, hơn nữa giải phẫu cũng rất thành công, nhưng còn cần phải phẫu thuật thêm mấy lần nữa mới có thể tính toán triệt để thành công. Bất quá, cho dù gân mạch được nối lại, thì An Tư cũng không có cách nào khôi phục lại công lực giống như trước kia rồi, tối đa chỉ có thể so với những cao thủ cận chiến bình thường mà thôi. Hơn nữa Diệp Khiêm cũng không muốn để cho An Tư lo lắng, cho nên cũng không có đem tình huống bên trong thân thể của mình nói cho bà nghe.

Dù sao Diệp Khiêm cũng là một người không đụng tường sẽ không quay đầu lại, can đảm cẩn trọng, rất nhiều chuyện hắn đều muốn tự mình cân nhắc, nếu như hắn thật sự làm không được lúc đó hắn mới đi trưng cầu ý kiến của người khác. Tình huống bên trong thân thể của hắn rất dị thường, hắn thật sự cũng không biết nên thỉnh giáo người nào, cho nên đành phải tự mình thử trước a, dù sao Hạo Nhiên Chính Khí tựa hồ cũng không có ý muốn can thiệp vào việc tu luyện của thiệp Diệp Khiêm.

Sáng ngày thứ hai sau khi rời giường, Diệp Khiêm vẫn đi ra ngoài chạy bộ giống như thường ngày, sau đó hắn đi tới ngọn núi ở phía sau biệt thự tiếp tục tu luyện khí. Diệp Khiêm có điều kiện tiên thiên rất tốt, bất quá hắn đã lãng phí nhiều năm như vậy, dựa theo lời nói của An Tư, thì có rất nhiều người tu luyện cổ võ đều tu luyện từ lúc nhỏ, bởi vì tu luyện khí là cần tích lũy, không phải là chuyện một lần liền có thể hoàn thành. Diệp Khiêm đã lãng phí nhiều năm như vậy, hôm nay hắn chỉ có thể cố gắng tu luyện để bù lại khoảng thời gian đã mất. Cũng may, cha của hắn đã để lại cho hắn tài sản quý giá như vậy, nếu không chỉ sợ Diệp Khiêm dù cho có cố gắng như thế nào cũng không cách nào bù đắp lại khoảng thời gian đã mất kia a.

Sau khi tu luyện xong, Diệp Khiêm trở về nhà tắm một lần nữa. Bên ngoài làn da của hắn có một tầng vết bẩn dày đặc, dựa theo lời nói của An Tư thì người tu luyện cổ võ sẽ thông qua quá trình tu luyện khí đem toàn bộ tạp chất trong cơ thể bài trừ ra bên ngoài. Đợi đến lúc trong cơ thể của mình không còn tạp chất, thì chính thức bước chân vào phạm trù người tu luyện cổ võ.

Nhìn thấy những thứ dơ bẩn trên người mình, Diệp Khiêm không khỏi thở dài, xem ra hắn cần phải cố gắng nhiều hơn, nếu không thì không biết lúc nào hắn mới có thể có công phu giống như Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Hồ Khả a. Ít nhất cũng phải vượt qua Hoàng Phủ Kình Thiên a? Nếu không khi Diệp Khiêm đi tới kinh đô thì chỉ có thể để mặc cho người khác chà đạp mà thôi.

Đương nhiên, loại chuyện này cũng không phải chỉ dựa vào một hắn liền có thể hoàn thành. Cục Quốc An có một tổ chức Ẩn Long, chẳng lẽ Nanh Sói lại không thể có một chi đội cổ võ sao? Bất quá, chuyện này chỉ sợ còn cần một ít thời gian, phương pháp tu luyện của Diệp Khiêm không thích hợp với những người khác, xem ra phải tìm một ít công pháp từ chỗ mẹ của hắn mới được. Thành viên Nanh Sói vốn đã là cao thủ cận chiến, đều trải qua huấn luyện gian khổ, tin tưởng chỉ cần bọn họ cố gắng một chút, nhất định có thể trở thành cổ võ giả.

Tắm rửa xong, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Thanh Phong, để cho hắn tới đón mình.

Không có bao lâu, Thanh Phong liền lái xe hơi tới, lúc nhìn thấy biệt thự của Diệp Khiêm, không khỏi lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc hỏi: "Lão đại, anh mua biệt thự này khi nào?"

"Ah, tao nhờ Lý Tể Thiên mua dùm. Mày cũng biết, tao đã tìm được mẹ và em gái, cho nên tao không thể để cho họ ở lại nơi tồi tàn rách nát kia được a." Diệp Khiêm nói, "Tốt rồi, đừng nhiều lời, đưa tao tới bệnh viện."

"Lão đại, hơn 400 vạn kia thì xử lý như thế nào? Đây là tiền tài ngoài ý muốn ah." Thanh Phong vừa khởi động xe, vừa hắc hắc cười nói.

"Sau khi mày đưa tao tới bệnh viện, thì mày lái xe tới gặp quản lý Ngô, đưa cho hắn 200 vạn, để cho hắn đảm bảo tiến độ công trình khách sạn a. Số tiền còn lại mày muốn tiêu xài như thế nào cũng được." Diệp Khiêm nói, "Bất quá mày phải nhớ kỹ, đừng có quá rêu rao, cũng đừng tiêu sạch tiền vì gái, mày có nghe rõ không?."

Thanh Phong cười hắc hắc, cuống quít nói: "Em biết ngay, đi theo lão đại làm việc chỗ tốt sẽ có rất nhiều a. Lúc ở Đài Loan nào có tốt như vậy, trên người của em còn chưa có khi nào có hơn 200 vạn a, có số tiền này thì em cũng có thể nói chuyện lớn tiếng được rồi."

Diệp Khiêm trợn tròn mắt, nói: "Mịa, số tiền này là cho mày dùng hợp lý, không phải cho mày đi khoe khoang. Còn có, mày hãy đi tới chỗ Hoa Kiệt, tối hôm qua hắn có gọi điện thoại cho tao, hắn nói hắn sẽ thay Trần Trung Khải trả 425 vạn trước, cho nên mày hãy tới nhà hắn lấy tiền. Đúng rồi, nhớ kỹ chớ cùng Hoa Kiệt nhiều lời, hắn là kẻ rất âm hiểm, nếu không cẩn thận thì hắn sẽ âm mày đó."

"Lão đại, anh cứ yên, cho tới bây giờ chỉ có em lừa gạt người khác, làm gì có ai có thể lừa gạt được em ah." Thanh Phong đắc ý nói.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, không nói gì thêm. Điểm ấy Diệp Khiêm vẫn tin tưởng, Thanh Phong mặc dù có chút nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cũng chính bởi vì như vậy, nên không có bao nhiêu người có thể lấy được tin tức hữu dụng gì từ trong miệng của hắn, hơn phân nửa đều là lời nói nhảm. Ngược lại, Thanh Phong có thể thông qua những lời nói nhảm của mình để hỏi thăm ra rất nhiều chuyện của người khác.

Lúc đi ngang qua một quán bán đồ ăn sáng, Diệp Khiêm tùy tiện vào ăn một chút, sau đó thuận tiện mua một chén cháo cùng hai lồng bánh bao hấp, rồi tiếp tục đi ô-tô hướng bệnh viện chạy tới.

Sau khi đưa Diệp Khiêm tời trước cổng bệnh viện, Thanh Phong liền đi ô-tô rời khỏi. Bất quá tại trước khi rời đi, Diệp Khiêm đã lấy ra một hai vạn từ trong vali để sau xe nhét vào trong túi của mình. Tuy Diệp Khiêm là người có tiền, bất quá hắn rất ít khi mang tiền mặt hơn phân nửa đều là thẻ tín dụng cùng chi phiếu. Có đôi khi tiền mặt vẫn dễ dàng sử dụng hơn một chút, không phải cái gì cũng có thể quét thẻ. Ví dụ như ngươi đi WC công cộng, cũng không thể yêu cầu quét thẻ a?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play