Ăn trứng tôm bị dị ứng, hiện ra ban đỏ, thậm chí có thể uy hiếp được mạng sống của mình, đây cũng không phải là một cái nhược điểm nhỏ của Diệp Khiêm rồi. Nhược điểm như vậy Diệp Khiêm đương nhiên sẽ không công nhiên bạo lộ ở trước mặt người khác, bởi vậy, chỉ có vài người biết rõ chuyện hắn bị dị ứng với trứng tôm mà thôi. Nhưng mà, người phụ nữ trung niên trước mặt này lại có thể nói ra nhược điểm ấy, chuyện này khiến cho Diệp Khiêm cũng không thể không tin tưởng lời bà đã nói là sự thật, bà thực sự chính là mẹ của hắn.

Quay đầu nhìn Thanh Phong nhẹ gật đầu, Thanh Phong sau khi kinh ngạc, lập tức có chút cười nói: "Chúc mừng lão đại!" Diệp Khiêm cười khổ một tiếng, có chút không biết nên làm như thế nào. Tuy Diệp Khiêm rất muốn gặp cha mẹ của mình, nhưng tâm trạng lúc nhìn thấy lại khó tránh khỏi có chút khác thường. "Mẹ" cái từ ngữ này, ở trong đầu hắn cơ hồ là không có tồn tại, để cho hắn mở miệng kêu lên từ này quả thật có chút gian nan. Mà giờ khắc này, Diệp Khiêm cũng nhớ tới trước tình cảnh trước kia, nhớ tới quãng thời gian hắn đi lang thang khắp đầu đường xó chợ để xin ăn, bị người ta xem như là con chó xua đuổi chà đạp. Đó là một đoạn quá khứ Diệp Khiêm vĩnh viễn cũng không cách nào quên được, nhớ tới thân hình nhỏ yếu đứng trong gió rét lạnh run của mình, phải chịu đựng ánh mắt chế nhạo cùng khinh thường của người qua đường, nhơ tới chuyện mình phải đi nhặt đồ ăn thừa ở trong thùng rác của những quán cơm để sống qua ngày. Nếu như cha mẹ của mình ở bên cạnh mình, thì mình làm gì phải chịu đựng những chuyện như thế này?

Lúc không biết cha mẹ mình là ai, Diệp Khiêm cả ngày lẫn đêm đều nghĩ đến bọn họ, nhưng khi nhìn thấy bọn họ thì Diệp Khiêm lại không biết nên làm như thế nào. Nếu như nói Diệp Khiêm không có oán hận, thì chính là giả dối. Đặc biệt là vào giây phút nhớ lại hoàn cảnh mà hắn đã trải qua trước kia, thì hận ý trong lòng của hắn càng dâng cao.

Tâm trạng của Diệp Khiêm bây giờ rất mâu thuẫn, tuy hắn rất muốn được cảm nhận sự ôm ấp che chỡ của mẹ, nhưng nỗi oán hận ở trong lòng không cho phép hắn làm như vậy. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm đứng dậy, quay người đi ra ngoài. Cử động của Diệp Khiêm đã rất rõ ràng rồi, Diệp Văn cũng đã nhìn ra, chuyện này cho thấy mẹ của cô cũng không có nhìn lầm, Diệp Khiêm quả thật là anh của cô.

Nhìn thấy Diệp Khiêm đi ra ngoài, Thanh Phong ngẩn người, có chút mờ mịt không biết làm sao. Có chút nhún vai, đặt quà tặng xuống, nhìn mẹ con Diệp Văn cười cười, sau đó bước đi theo.

"Tiểu Khiêm, tiểu Khiêm!" An Tư có chút kinh ngạc trước hành động của Diệp Khiêm, cuống quít kêu lên. Nhưng mà, Diệp Khiêm cũng không có quay đầu trở lại, chuyện này để cho An Tư cảm thấy rất đau lòng, tưởng rằng là do vừa rồi bà đã đánh hắn một bạt tai khiến cho hắn tức giận, cuống quít nói: "Là me sai, mẹ vừa rồi không nên đánh con. Tiểu Khiêm, con đừng đi ah."

Nhưng mà, Diệp Khiêm tựa hồ cũng không có ý muốn ở lại, nước mắt trên khóe mắt của An Tư nhịn không được không ngừng chảy xuống. "Mẹ, đừng như vậy, có thể là do anh ấy nhất thời không tiếp nhận được a, đợi qua một thời gian ngắn thì sẽ tốt hơn, anh ấy nhất định sẽ trở lại." Diệp Văn an ủi nói, ngoại trừ như vậy, cô cũng không biết nên nói cái gì mới tốt nữa.

"Tiểu Văn, con nhanh đi đem anh của con gọi về." An Tư cuống quít nói, vừa nói vừa đẩy Diệp Văn ra bên ngoài.

"Dạ, mẹ, mẹ đừng kích động, con lập tức đi ngay, lập tức đi ngay." Diệp Văn vừa nói vừa đứng lên, cất bước hướng ra bên ngoài đuổi theo.

Đi ra khỏi phòng, Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, thế nhưng mà những suy nghĩ tán loạn trong nội tâm vẫn không thể bình tĩnh trở lại, vẫn đang không ngừng xoắn xuýt như trước, một cảm giác rất bực bội. "Lão đại!" Thanh Phong đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, nhẹ nhàng vỗ bả vai Diệp Khiêm một cái, nói, "Em hiểu rõ tâm trạng của anh bây giờ, anh chớ nên suy nghĩ lung tung a."

Diệp Khiêm cười khổ một tiếng, nói: "Lúc trước tao vẫn luôn muốn gặp cha mẹ của mình, muốn biết hình bóng mơ hồ trong đầu mình rốt cuộc là ai, thậm chí là cả ngày lẫn đêm tao đều nghĩ đến chuyện này. Tao cũng muốn có cha mẹ của mình, tao đã từng mơ ước có thể rúc vào trong lòng ngực của bọn họ cảm nhận được sự che chỡ của bọn họ. Thế nhưng mà, lúc nhìn thấy bọn họ tao lại nhớ tới quãng thời gian mà tao đã trải qua trước kia, nếu như có bọn họ ở bên cạnh thì tao làm sao có thể trải qua những chuyện như vậy a? Tao không biết, tao thật sự không biết nên làm như thế nào nữa."

Thanh Phong âm thầm thở dài, hắn còn chưa từng nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của lão đại như vậy. "Lão đại, chuyện đã qua rồi anh hãy cho nó qua luôn đi, hơn nữa có lẽ là cha mẹ anh có nỗi khổ gì khó nói a? Trong thiên hạ không có cha mẹ nào mà không yêu thương con của mình, ngay cả hổ dữ còn không ăn thịt con thì những người làm cha mẹ như thế nào có thể cam lòng vứt bỏ con của mình a. Lão đại, anh phải nên cảm thấy may mắn, ít nhất, bây giờ anh còn có mẹ, không giống em, cha mẹ đều đã mất sớm, cho nên có đôi khi em muốn kêu một tiếng mẹ cũng không có người để cho em kêu. Em có thể hiểu được tâm trạng của anh bây giờ, kỳ thật hiện tại trong lòng anh rất khát khao nhìn thấy mẹ của mình, không phải sao? Đã như vậy, cần gì phải đi quản những chuyện kia, chuyện đã qua thì cứ để cho nó qua, mà mẹ thì lại chỉ có một mà thôi."

"Không thể tưởng được mày cũng có thể nói ra những đạo lý lớn này." Diệp Khiêm cười khổ nhìn hắn một cái, nói, "Đạo lý này tao đương nhiên hiểu, chỉ là của trong khoảng thời gian ngắn tao thật sự rất khó tiếp nhận chuyện này. Trong trí nhớ của tao, ấn tượng về mẹ cũng đã sớm mơ hồ rồi, hiện tại muốn tao đối với một người chưa từng gặp mặt gọi một tiếng "Mẹ" thật sự có chút khó có thể mở miệng."

"Từ từ sẽ được, máu mủ tình thâm mà, lão đại là người trọng tình trọng nghĩa, làm sao có thể không để ý đến mẹ của mình." Thanh Phong nói.

Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói: "Đừng có tâng bốc tao nữa, cho dù mày không nói thì tao cũng hiểu rõ."

"Anh!" Trong khi hai người đang nói chuyện, Diệp Văn từ trong nhà đi ra, lúc nhìn thấy Diệp Khiêm thì sửng sốt một chút, sau đó liền kêu lên. Gần hai mươi năm không có kêu lên tiếng "Anh" này rồi, Diệp Văn lộ ra có chút xấu hổ.

"Em như thế nào lại đi ra đây?" Diệp Khiêm hỏi.

"Mẹ lo lắng cho anh, cho nên để cho em đi ra xem. Anh, hi vọng anh không nên trách mẹ, vừa rồi mẹ chỉ là nhất thời kích động mà thôi. Những năm gần đây, hầu như ngày nào em cũng nhìn thấy mẹ cầm hình của anh vụng trộm thút thít nỉ non. Thân thể của mẹ vốn đã không tốt, hơn nữa còn cả ngày lẫn đêm đều nhớ về anh, nên thân thể của mẹ càng ngày càng kém." Diệp Văn nói.

"Ba chết như thế nào?" Có lẽ vì ba đã chết, nên hận ý của Diệp Khiêm đối với ông ấy ít đi rất nhiều, cho nên, hắn mới đem đề tài chuyển đến trên người ba của mình.

Diệp Văn mờ mịt nhìn Diệp Khiêm, nói: "Anh, anh thật sự là chuyện gì cũng không nhớ rõ hết sao?"

Diệp Khiêm lắc đầu, nói: "Không nhớ rõ, chuyện này kỳ quái sao?"

"Không có, chỉ là, mới vừa rồi mẹ không có nói sai, khi còn bé anh là người có trí nhớ siêu nhân chỉ cần là thứ anh đã thấy quá thì nhất định sẽ không quên được." Diệp Văn nói, "Khi đó em cũng rất nhỏ, chuyện em biết cũng không quá nhiều. Những năm này em đã từng hỏi mẹ rất nhiều lần, thế nhưng mà mẹ cũng không chịu nói với em. Em biết là mẹ lo lắng cho em, sợ em làm gì xằng bậy."

Khi mình còn bé cũng đâu có trải qua chuyện đại sự gì, ngoài chuyện đi lang thang kiếm sống qua ngày thì cũng chả có chuyện gì để nói, cho nên nếu chuyện đã qua thì nên quên sạch sẽ đi a. Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm hỏi tiếp: "Mộ ba ở nơi nào?"

Diệp Văn có chút sửng sốt, nói: "Bây giờ anh muốn tới đó hả?"

"Ừ, em đem địa chỉ nói cho anh biết là được, tự anh sẽ đi tới đó." Diệp Khiêm nói.

"Anh chờ một chút, em vào nói với mẹ một tiếng, sau đó em sẽ đưa anh tới mộ ba." Diệp Văn nói xong, quay người chạy trở về trong phòng. Không có bao lâu, lại chạy ra. Chuyện thứ nhất Diệp Khiêm làm là đi bái tế ba của mình, chuyện này để cho nội tâm của An Tư thoải mái rất nhiều.

Nếu như Diệp Chính còn sống thì Diệp Khiêm chỉ sợ cũng không muốn nhìn thấy ông ấy. Là một đứa cô nhi, bỗng nhiên biết rõ cha mẹ của mình còn sống, loại tâm trạng này không phải ai cũng có thể lý giải. Trong lòng của bọn họ rất khát vọng nhìn thấy cha mẹ của mình, rồi lại sợ hãi khi phải nhìn thấy cha mẹ, bởi vì bọn họ không biết phải đối mặt với cha mẹ như thế nào, là nên ôm nhau khóc rống hay là oán hận.

Diệp Khiêm sở dĩ lựa chọn đi bái tế Diệp Chính cũng là đạo lý này, hắn muốn dành cho mình một chút thời gian để tỉnh táo lại, để cho hắn phát tiết một phen. Như vậy, sau này khi hắn đối mặt với An Tư sẽ không có nhiều oán hận như vậy nữa.

Trên đường chạy tới nghĩa trang công cộng, ánh mắt của Diệp Khiêm một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút phiêu hốt bất định, lông mày lúc chặt lúc lỏng, hiển nhiên là đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thanh Phong cũng không có quấy rầy Diệp Khiêm, tại thời điểm này có lẽ cần phải cho Diệp Khiêm thời gian để tự hắn cân nhắc a.

Ánh mắt của Diệp Văn một mực cũng không có rời khỏi Diệp Khiêm, hình như là cô muốn nhìn kỹ càng người anh đã thất lạc nhiều năm này, lại hình như là cô muốn đem hình dáng của người thanh niên trước mắt này cùng hình dáng đứa bé thông minh trong trí nhớ của cô liên hệ cùng một chỗ. Bất quá, thời gian quả thật là đã quá lâu, vô luận như thế nào đều không thể liên hệ cùng một chỗ được.

Không có bao lâu, xe ngừng lại tại trước cổng nghĩa trang công cộng. Dưới sự dẫn dắt của Diệp Văn ba người đi lên trên núi, người trước khi chết cũng phân đủ loại, có người ở khu nhà cấp cao, có người ở xóm nghèo; sau khi chết cũng giống như vậy, có tiền thì ở nơi phong thuỷ tốt, lưng núi mặt biển, không có tiền thì chỉ có thể chôn ở những nơi hẻo lánh.

Bên trong nghĩa trang công cộng này, có mai táng một vị đại anh hùng đại hào kiệt, một vị mà vào năm gần 20 tuổi đã trở thành đại nhân vật phong vân một cõi, rồi vào năm 30 tuổi lại oanh oanh liệt liệt chết đi. Hắn chính là cha của Diệp Khiêm, là cha ruột, Diệp Chính.

Tuy ngôi mộ của Diệp Chính nằm ở trong góc, nhưng lại rất sạch sẽ, chắc là do Diệp Văn thường xuyên đến quét dọn. Trên bia mộ, có khắc ngày tháng năm sinh của Diệp Chính cùng với ngày mất của ông ấy. Ảnh chụp trên bia mộ là hình một người đàn ông với nụ cười hiền lành cùng rộng rãi. Nhìn thấy ảnh chụp, nội tâm của Diệp Khiêm bỗng nhiên trở nên rất bình tĩnh, khuôn mặt của ông ấy cùng hắn có rất nhiều chỗ giống nhau, đặc biệt là đôi mắt kia, quả thực giống như là một khuôn mẫu đúc ra. Còn có thần sắc kia, cũng rất giống hắn, chỉ là trên khuôn mặt của Diệp Khiêm có một vết sẹo mờ, cho nên lộ ra có chút phỉ khí.

"Anh, đây là mộ của ba!" Diệp Văn nhìn thấy Diệp Khiêm đang trầm tư, chậm rãi nói.

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm nói: "Hai đứa đi về trước đi, anh muốn ở lại đây một lúc."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play