Mâu thuẫn giữa Diệp Khiêm cùng người Nhật Bản đã chất chứa đã lâu. Bất luận trước kia, hay là từ khi Diệp Khiêm tiến vào Hoa Hạ, hắn đã cùng người Nhật Bãn trải qua rất nhiều lần xung đột. Vốn Diệp Khiêm muốn giải quyết tổ chức sát thủ Ám Dạ Bách Hợp, tuy kết quả cuối cùng có chút ra ngoài ý định, nhưng cũng đã gây náo loạn ở Nhật Bản. Sau đó lại là Yamaguchi Group, rồi lại đến tổ chức lính đánh thuê Bát Kỳ, hiện tại lại liên lụy ra một tổ chức Hắc Long hội. Dù sao, Diệp Khiêm hận không thể lập tức đem những người Nhật Bản kia giết chết hết.
Nếu như không là vì Huyết Lãng, Diệp Khiêm cũng sẽ không đi tới Đông Bắc, cũng sẽ không cùng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sinh ra mâu thuẫn, càng sẽ không liên lụy tới Phổ Hi Kim, sau đó lại có lính đánh thuê Cáo Bắc Cực tham gia vào, cuối cùng còn liên lụy vào tranh đấu trong giới Mafia nước Nga.
Lần này không nghĩ tới vậy mà lại gặp phải người Nhật Bản, quả thật là không phải oan gia không đối đầu a, cho dù Diệp Khiêm đi đến nơi nào, đều không thể thoát khỏi chuyện gây ra mâu thuẫn với người Nhật Bản. Biện pháp tốt nhất, chính là đuổi tận giết tuyệt, trảm thảo trừ căn, có như vậy mới có thể triệt để đoạn tuyệt hậu hoạn.
Bất quá cũng tốt, hiện tại Diệp Khiêm cũng đang cảm thấy nhàm chán, đã lâu rồi hắn không có ra tay, vừa vặn xem những người Nhật Bản này là bữa ăn ngon, có thể xem bọn họ là món ăn khai vị a.
"Có biết rõ lại lịch của bọn họ không?" Diệp Khiêm hỏi.
"Thời gian quá ngắn, chúng tôi chưa có tra ra lai lịch của bọn họ." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu yếu ớt nói. Đối với một gia tộc lớn như thế này, mà thậm chí ngay cả địch nhân mời tới ngoại viện là ai cũng không biết, chuyện này làm cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút cảm giác xấu hổ.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, tuy hắn để cho Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu chờ đợi, để cho hắn ẩn nhẫn, nhưng cũng không có để cho hắn chuyện gì cũng không làm ah. Bảo hắn nhường nhịn cũng chỉ là một loại kế hoãn binh mà thôi, cũng không phải là trốn tránh không xuất đầu, chuyện gì cũng không làm, tối thiểu cũng phải tiến hành điều tra cùng phân tích thế lực của đối phương a? Bất quá, chuyện này cũng không thể trách Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu, dù sao tình hình thời gian gần đây quá mức phiền toái, chỉ sợ cũng ngoài dự liệu của hắn a, hắn có chút bối rối cũng là chuyện có thể hiểu được.
"Biết bọn họ hiện tại đang ở nơi nào không?" Diệp Khiêm lại hỏi.
Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút sửng sốt, lập tức hỏi: "Cậu Diệp có phải có ý muốn ra tay phải không? Tốt tốt, tôi sẽ để cho các anh em chuẩn bị, những ngày này bọn họ nín nhịn có chút không thể chịu nổi nữa rồi." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu hoàn toàn quên mất chuyện Diệp Khiêm vừa rồi để cho hắn tiếp tục nhượng bộ rồi, còn tưởng rằng Diệp Khiêm lúc nghe nói có người Nhật Bản tham gia liền cảm thấy uy hiếp, nên chuẩn bị hành động.
"Không phải, tôi chỉ muốn nhìn xem có phải là bằng hữu cũ của tôi hay không mà thôi." Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói.
"Nha." Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu có chút thất vọng lên tiếng, lập tức nói: "Tạm thời còn không biết, tôi lập tức phái người đi điều tra, tối nay tôi sẽ cho cậu biết, có thể chứ?"
"Được rồi, tôi chờ điện thoại của ông." Diệp Khiêm nói xong, liền cúp điện thoại.
"Như thế nào? Có người Nhật Bản đến hả?" Lâm Phong kinh ngạc hỏi.
"Ừ, bất quá còn không biết là người nào." Diệp Khiêm nói, "Anh Lâm, đêm nay cùng đi vui vẻ chứ?"
Lâm Phong hơi sững sờ, lập tức ha ha nở nụ cười, nói: "Cam tâm tình nguyện phụng bồi." Lâm Phong nơi nào không hiểu ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, nhất định là hắn đã nín nhịn quá lâu rồi, nên muốn đi tìm chuyện kích thích. Cũng không biết vì cái gì, Lâm Phong vẫn cảm thấy trước kia hắn là người có thể chịu được tịch mịch, thế nhưng mà từ khi tiếp xúc với Diệp Khiêm, máu của hắn cũng bắt đầu sôi trào lên, mỗi ngày hắn đều cảm thấy xương cốt đau nhức, nếu như không tìm chút chuyện để làm thì toàn thân không được tự nhiên.
"Đi thôi, tôi mời anh ăn cơm. Muốn ăn cái gì thì cứ việc nói, muốn chim trên bầu trời hay động vật trên mặt đất, đều được." Diệp Khiêm vỗ vỗ bộ ngực của mình, nói.
"Con mịa nó, anh thật ác độc." Diệp Khiêm hung hăng liếc mắt nhìn hắn, nói, "Thật không rõ, cứt cá thì có gì ngon để ắn a."
"Cái gì mà cứt cá, đó là trứng cá." Lâm Phong trừng Diệp Khiêm, nói.
"Cũng giống nhau thôi, đều là màu đen sẫm." Diệp Khiêm nhún vai, nói.
Hai người sau khi mặc xong quần áo, cùng nhau đi ra khỏi phòng massage. Cũng may đây là nước Nga, mọi người đối với đồng tính luyến ái cũng không có quá lớn hiếu kỳ, nếu như là ở Hoa Hạ, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong như vậy, không chừng sẽ bị người khác ở sau lưng nói thành cái gì. Bất quá coi như là như vậy thì đoán chừng với loại người mặt dày giống như Diệp Khiêm cũng sẽ không chút nào chú ý, tính cách của hắn từ trước đến nay đều là lợn chết không sợ nước sôi, nơi nào sẽ quan tâm đến những lời nói của người khác.
Sau khi ra khỏi tiệm massage, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi tới nhà hàng nỏi tiếng nhất tại thành phố Murmansk, đương nhiên, Diệp Khiêm bị Lâm Phong hung hăng làm thịt một mảng lớn. Trứng cá muối vốn rất quý giá, hơn nữa lại là món ăn không đủ để ăn no, nhiều lắm cũng chỉ có thể xem nó là món điểm tâm nhỏ mà thôi, thế nhưng mà Lâm Phong lại hoàn toàn đem món trứng cá muối trở thành món ăn chính a, từng muỗng từng muỗng nhét vào trong miệng.
Lâm Phong mỗi lần nhét một muỗng trứng cá muối vào trong miệng, thì tim của Diệp Khiêm liền đau một chút. Con mịa nó, đây quả thực là đang cắt thịt ah.
Nhìn thấy biểu hiện của Diệp Khiêm, Lâm Phong hắc hắc cười cười, nói: "Đừng nhỏ mọn như vậy, tôi không ăn nhiều một chút, sao có thể đem số tiền mà tôi giảm giá cho anh lấy lại được a."
Diệp Khiêm liếc mắt nhìn hắn, vùi đầu gặm món bò bít-tết khô cằn của hắn.
Trứng cá muối vốn rất đắt đỏ, nhà hàng cũng không có bao nhiêu, kết quả bị Lâm Phong ăn sạch, chuyện này để cho quản lí nhà hàng hưng phấn dị thường, hắn tự mình ở bên cạnh hầu hạ bọn họ.
Lúc trên đường tới nhà hàng, Diệp Khiêm đã nhận được điện thoại của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu gọi tới, đã tra ra địa điểm những người Nhật Bản đêm nay hoạt động, ở bên trong một hội sở ở gần nơi đây. Hội sở kia vốn là sản nghiệp của người Nhật Bản, tuy mặt ngoài la hội sở, nhưng trên thực tế lại là cứ điểm của Yamaguchi Group tại thành phố Murmansk.
Lại là Yamaguchi Group, Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, trước sau tính toán ra, Diệp Khiêm đã giải quyết bốn lão đại của Yamaguchi Group rồi, thế nhưng mà Yamaguchi Group vẫn hung hăng càn quấy ah. Xem ra, muốn chính thức giải quyết Yamaguchi Group, nhất định phải giải quyết Hắc Long hội trước, sau đó mới có thể đem Yamaguchi Group nhổ tận gốc.
Bất quá, cũng may hiện tại chính phủ Nhật Bản đã khác với dĩ vãng, bọn họ đối với xã hội đen tiến hành đã kích rất lớn, tuy không thể trị tận gốc, nhưng tối thiểu có thể tạo được một chút tác dụng uy hiếp. Bất quá, Yamaguchi Group dù sao cũng là thế lực khổng lồ tại Nhật Bản, hơn nữa nó phía sau lưng nó còn có tổ chức Hắc Long hội, Diệp Khiêm muốn thu thập bọn họ cũng không phải là chuyện một hay hai ngày a. Tuy Diệp Khiêm có thể phá một hai địa bạn của bọn họ, nhưng muốn động đến căn cơ của Yamaguchi Group, thì cần phải thận trọng hơn rất nhiều.
Trả xong hóa đơn, Diệp Khiêm cùng Lâm Phong đi ra khỏi nhà hàng, gã quản lý cung kính tiễn đưa bọn họ rời đi, trong miệng còn không ngừng kêu gọi bọn họ thường xuyên đến nơi đây.
"Đến con mẹ mày a, lại đến mấy lần, thì lão tử ngay cả quần đều không có để mặc." Diệp Khiêm âm thầm thầm nghĩ. Bất quá lại giả bộ ra vẻ rất rộng rãi, Diệp Khiêm cũng sẽ không ngốc đến nổi đem lời này nói ra. Hắc hắc cười cười đối với quản lý nói: "Không có vấn đề, thái độ phục vụ của nhà hàng ông rất tốt, món ăn cũng rất hợp khẩu vị của tôi, về sau tôi sẽ thường đến chỗ nào. Ah, đúng rồi, ngày mai tôi sẽ ở chỗ này chiêu đãi khách nhân, ông hãy an bài cho tôi a."
"Không có vấn đề, không có vấn đề. Ngài cứ việc yên tâm, tôi nhất định xử lý thỏa đáng." Quản lý vội vàng hấp tấp vui tươi hớn hở nói.
"Tốt, hi vọng đến lúc đó đừng để cho chúng tôi mất hứng." Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai quản lý, nói.
Nhìn thấy Diệp Khiêm cùng Lâm Phong rời đi, quản lý cuống quít xông vào trong nhà hàng, lập tức phân phó nhân viên mua sắm, nói: "Tranh thủ thời gian đi chuẩn bị, ngày mai tôi muốn hai trăm kg trứng cá muối."
"Hai trăm kg? Quản lý, có thể bán nhiều như vậy sao?" Nhân viên mua sắm kinh ngạc hỏi. Giá của trứng cá muối mỗi 30 khắc là 1200 NDT, hai trăm kg là hơn 800 vạn, đây cũng không phải là chuyện có thể nói giỡn a. Một khi bán không được, sẽ thua lỗ rất lớn ah.
"Anh biết cái gì. Hôm nay anh không nhìn thấy vị khách hàng kia sao? Ngày mai vị khách hàng đó muốn ở tại nhà hàng chúng ta đãi khách, điểm danh muốn món trứng cá muối, anh nói có thể không hảo hảo chuẩn bị sao? Tranh thủ thời gian đi mua đi, đừng nói dong dài nữa, cứ theo lời tôi nói đi làm là được." Quản lý hưng phấn nói.
"Thế nhưng mà, quản lý, vạn nhất vị khách hàng đó lừa gạt ông thì sao? Tôi cảm thấy vị khách hàng Hoa Hạ kia rất không đáng tin cậy." Nhân viên mua sắm nói.
"Người ta không đáng tin cậy, vậy anh đáng tin cậy sao? Tranh thủ thời gian đi mua đi, xảy ra chuyện gì tôi chịu trách nhiệm." Quản lý kiên quyết nói.
Nhân viên mua sắm bất đắc dĩ lắc đầu, cất bước đi ra ngoài. Quản lý đã quyết định, thì hắn có thể có biện pháp nào a, hơn nữa, xảy ra vấn đề gì cũng không cần hắn gánh trách nhiệm, nên hắn cũng chẳng muốn đi quản. Bất quá, hắn nói rất đúng, Diệp Khiêm không đáng tin cậy. Đãi khách, đãi khách cái rắm a, Diệp Khiêm chỉ trêu chọc gã quản lý kia thôi. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có nghĩ đến chuyện gã quản lý này vậy mà lại tin lời hắn nói.
Lâm Phong biết rõ đức hạnh của Diệp Khiêm, đương nhiên sẽ xem lời hắn nói vừa rồi là thật. Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lâm Phong bất đắc dĩ cười cười, nói: "Anh Diệp lại đang hố người khác nữa rồi, nếu như tôi không có đoán sai, thì gã quản lý kia nhất định sẽ rất mua rất nhiều trứng cá muối, nói không chừng gã sẽ bị khai trừ vì chuyện này."
"Cái gì? Tôi cũng không có lừa gạt hắn a, không phải là đãi khách sao, yên tâm, tôi nói được thì làm được. Nói như thế nào thì tôi cũng là lãnh đạo của Nanh Sói có phải không? Sao có thể nói lời mà không giữ lời ah." Diệp Khiêm vỗ bộ ngực của mình, nói.
Lâm Phong có chút nhún vai, ngược lại hỏi: "Như thế nào rồi? Vừa rồi Hoắc Đức Mễ Nhĩ gọi điện thoại tới? Có tra ra vị trí của đám người Nhật Bản không?"
"Ở gần đây, ở trong một hội sở có tên gọi là... Ai nha, danh tự quá dài, tôi cũng không nhớ rõ." Diệp Khiêm cảm thấy nhức đầu vì tên của hội sở quá dài.
"A, chính là hội sở này, đúng là hội sở này rồi." Đang khi nói chuyện, hai người đã đi tới cửa ra vào của một hội sở, chỉ thấy bảng hiệu trên cửa hội sở viết những kí tự kỳ quái, Diệp Khiêm nhìn xem không hiểu. Bất quá, dựa theo vẻ ngoài, cùng với miêu tả của Hoắc Đức Mễ Nhĩ Phu thì có lẽ chính là chỗ này.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT