"Hỗn đãn" Triệu Nhã quát to một tiếng, lại hướng Diệp Khiêm đánh tới, xem tư thế của nàng hận không thể đem Diệp Khiêm ăn tươi nuốt sống vậy. Diệp Khiêm lại không ngốc, hắn cũng không muốn trên cánh tay của mình nhiều hơn một đạo dấu răng, không đợi Triệu Nhã nổi bão hắn đã sớm nhanh như chớp chạy đi.

Diệp Khiêm trở lại Hoa Hạ, đương nhiên không chỉ vì tìm lại một phần trí nhớ đã mất, hay là chán ghét kiếp sống lính đánh thuê. Cho tới nay, Nanh Sói đều không có hướng Hoa Hạ khuếch trương, một trong những nguyên nhân Diệp Khiêm là người Hoa Hạ, có chủ nghĩa yêu nước, đương nhiên cũng có nguyên nhân khác. Hoa Hạ không giống với những quốc gia khác, sẽ không thừa nhận lính đánh thuê tồn tại. Tuy lính đánh thuê cũng không thuộc về tổ chức hắc đạo, nhưng cũng là lấy tiền bán mạng sống, tại trong mắt chính phủ Hoa Hạ, bọn họ tuyệt đối không cho phép.

Bất quá, tuy chính phủ Hoa Hạ không thừa nhận sự tồn tại của lính đánh thuê, nhưng lại cùng Nanh Sói hợp tác rất nhiều lần.

Diệp Khiêm là loại người không cam lòng sống bình thản, theo hắn, nam nhân nên có lòng tham muốn chiếm hữu cùng dục vọng chinh phục. Tuy trở lại Hoa Hạ không có bao nhiêu ngày, nhưng cũng làm cho Diệp Khiêm hiểu rỏ, tại Hoa Hạ cũng không phải chuyện gì ngươi nghĩ nó đúng thì là đúng, mà phải xem phương thức cùng thủ đoạn của ngươi. Diệp Khiêm hít thật sâu một hơi, lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, nói. "Đến Hoa Hạ thành phố Thượng Hải!" Nói xong, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại.

Sau khi đi một đoạn đường, Diệp Khiêm mới giật mình thầm nghĩ, hắn còn chưa ăn cơm, hơn nữa buổi sáng đi vội vàng, quên mang cơm hộp theo. Có nên quay lại tìm Triệu Nhã? Ngẫm lại Diệp Khiêm cảm thấy không nên, nha đầu kia hiện tại đang tại nổi nóng, hay là trước tránh một chút sẽ tốt hơn.

Đang lúc Diệp Khiêm do dự có nên đi tìm Triệu Nhã ăn cơm, điện thoại vang lên, Diệp Khiêm móc ra nhìn thoáng qua, thì ra là Lâm Nhu Nhu gọi tới."Lão bà, nhớ ta không?" Bắt máy Diệp Khiêm liền nói.

Lâm Nhu Nhu hiển nhiên còn không quen cách xưng hô của Diệp Khiêm, có chút sửng sốt, nói: "Diệp Khiêm, lão tía hôm nay ra viện, anh có đến đón lão tía không?"

"Tốt, lúc nào?" Diệp Khiêm thu lại biểu lộ vui đùa, nói. Lão tía trong lòng hắn địa vị không có người nào có thể thay thế, lão tía ra viện, hắn đương nhiên không thể không đi. Mấy ngày nay tuy đều là Hàn Tuyết chiếu cố lão tía, nhưng Diệp Khiêm mỗi ngày đều là đi qua ở cùng lão tía mấy giờ, ngày hôm qua bởi vì có chuyện bận, cho nên không có đi, hôm nay lão tía ra viện hắn tự nhiên không thể không đi.

"Thủ tục xuất viện em đã giúp lão tía làm tốt rồi, chờ anh đến là có thể xuất viện." Lâm Nhu Nhu nói.

"Tốt, anh lập tức đi qua." Diệp Khiêm nói xong liền cúp điện thoại. Chạy tới gặp Tần Nguyệt xin nghĩ, giống như Tần Nguyệt đã nói, hiện tại hắn đang ở địa bàn của nàng, vậy thì theo quy củ của nàng làm việc, xin phép nghỉ cũng không có gì. Tần Nguyệt cũng không phải loại người không thông tình đạt lý, biết Diệp Khiêm muốn đón cha của hắn ra viện, không do dự liền phê chuẩn, thuận tiện hỏi Diệp Khiêm nếu như đêm nay không rãnh, vậy thì hôm nào lại đi ăn cơm. Diệp Khiêm đương nhiên là không đáp ứng, cái này thịt mỡ đến miệng mèo sao có thể cứ như vậy bỏ qua. Liên tục nói cho dù trời sập xuống cũng sẽ đến đúng giờ.

Từ trong văn phòng của Tần Nguyệt đi ra, Diệp Khiêm ngựa không dừng vó gọi xe về nhà, sau đó lái chiếc xe Honda của Lý Đông chạy tới bệnh viện. Diệp Khiêm tuy không rõ Lý Đông vì cái gì đến bây giờ còn chưa chuộc xe của hắn, nhưng nếu Lý Đông đã không vội, chính mình đương nhiên cũng không nóng nảy. Dù sao hiện tại đang cần một chiếc xe thay đi bộ, Lý Đông không đến chuộc đồ thì Diệp Khiêm ngu sao không lấy chạy.

Triệu Nhã bây giờ còn đang trường học, chắc có lẽ không có vấn đề gì, coi như là đối thủ của Triệu Thiên Hào muốn đối phó nàng, đoán chừng cũng sẽ không xông vô trường học, dù sao nếu như đem sự tình náo quá lớn, đối với bọn họ cũng không tốt. Diệp Khiêm cũng chính bởi vì cân nhắc đến điểm ấy, cho nên mới yên tâm đi bệnh viện.

Đem xe dừng lại trước cửa bệnh viện, Diệp Khiêm trực tiếp hướng phòng của lão tía đi đến. Mới vừa vào cửa, liền trông thấy Lâm Nhu Nhu cùng Hàn Tuyết đang thu thập hành lý. Nhìn thấy Diệp Khiêm bước vào, lão tía nói: "Tiểu nhị, ngươi đi làm không có vài ngày liền xin nghỉ như vậy có được không?"

"Không có việc gì, lãnh đạo công ty rất tốt, biết rỏ ta đi đón ngài ra viện cho nên đặc biệt phê cho ta nghĩ." Diệp Khiêm nói.

Lão tía nhẹ gật đầu, nói ra: "Tiểu nhị, hiện tại đã có công việc thì phải cố gắng chăm chỉ làm, ta không cầu người có thế làm chức lớn, chỉ cần ngươi có công việc ổn định, biết không?"

Diệp Khiêm trịnh trọng gật đầu, lão tía đã lớn tuổi rồi mà còn lo lắng cho hắn, Diệp Khiêm trong nội tâm thật sự cảm thấy có chút khó chịu. Bất quá, Diệp Khiêm không muốn cho lão tía biết rỏ chuyện của hắn trước kia, cũng không muốn cho lão biết hắn rốt cuộc làm cái gì, bằng không mà nói lão nhất định sẽ càng thêm lo lắng, cho nên tạm thời chỉ có thể dối gạt lão, đợi qua một thời nữa có lẽ lão tía cũng dễ dàng tiếp nhận hơn."Lão tía, ngươi yên tâm đi, không cần lo lắng cho ta." Diệp Khiêm nói.

Lão tía nhẹ gật đầu không nói gì thêm, hắn biết Diệp Khiêm là người làm việc gì cũng có chừng mựci, chuyện năm đó cũng chỉ là nhất thời xúc động mà thôi. Hơn nữa, Diệp Khiêm hiện tại cũng lớn hơn, hiểu được phân biệt thị phi đúng sai, mình cũng không cần phải chuyện gì cũng xen vào.

Đi đến bên cạnh Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm hai tay ôn nhu đở lấy bờ vai của nàng, nói: "Nhu Nhu, cám ơn em đã giúp anh chiếu cố lão tía."

Lâm Nhu Nhu cùng Diệp Khiêm quan hệ, còn không có chính thức nói cho người khác biết, cho nên lão tía cùng Hàn Tuyết đều còn không biết. Hiện tại thấy bọn họ dáng thân mật như vậy, lão tía có chút sửng sốt, nhưng trong tâm lại là bộ dáng tươi cười, nghĩ thầm, tiểu tử này, còn hại ta lo lắng lâu như vậy.

Thấy khuôn mặt cười ha hả của Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu càng xấu hổ khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể tìm cái lỗ chui vào, bất quá trong nội tâm xác thực tràn đầy cảm giác hạnh phúc."Đi thôi, thủ tục xuất viện đã làm xong rồi, chẳng lẽ anh muốn ở lại chỗ này mừng lễ năm mới à?" Lâm Nhu Nhu ôn nhu nhìn Diệp Khiêm nó.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Tốt tốt." Nói xong, nhắc hành lý của lão tía lên, một đoàn người hướng cửa bệnh viện đi ra ngoài.

Bởi vì lâm Nhu Nhu còn phải đi làm, cho nên không thể tiễn đưa lão tía về nhà, lúc đến bên cạnh xe Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu đưa qua một cái túi nhựa, nói: "Trong lúc này là thuốc của lão tía, anh nhớ dặn dò lão tía uống thuốc đúng giờ, biết không?"

Diệp Khiêm tiếp nhận túi nhựa, tay vuốt nhẹ lên cái mũi tinh xảo của Lâm Nhu Nhu một cái, nói: "Em biết bây giờ em giống ai hem?"

Lâm Nhu Nhu kinh ngạc hỏi: "Giống ai?"

"Cực kỳ giống một cô vợ bé ngoan hiền." Diệp Khiêm mỉm cười, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play