Đêm đó, lão tăng viên tịch, trên mặt lão treo một nụ cười hiền lành và tường hòa, toàn bộ chùa Linh Long vang lên âm thanh tiếng chuông ngân cùng tiếng Phật kệ. Lão tăng năm nay đã hơn một trăm hai mươi tuổi, dựa theo lời lão tăng đã nói, thì lúc 100 tuổi có lẽ lão nên viên tịch rồi, nhưng vì lão còn có một đoạn trần duyên cùng với Diệp Khiêm, cho nên lão mới cố gắng chịu đựng cho tới ngày hôm nay.

Đối với thân phận của lão tăng, Diệp Khiêm cũng không rõ ràng lắm, hai người chỉ có gặp mặt một lần, cũng chỉ có nói với nhau vài câu mà thôi; nhưng mà, lão tăng lại khiến cho Diệp Khiêm rung động chi sâu, trong nội tâm của hắn phảng phất có cảm giác lão giống như là thân nhân của hắn. Cũng chính lần gặp này khiến cho Diệp Khiêm ngày sau được ích lợi không nhỏ, chuyện này nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Sau khi rời khỏi chùa Linh Long, Diệp Khiêm liền đi tới đỉnh núi Erlong ngồi xuống. Chuyện xảy ra tại chùa Linh Long vừa rồi đã có chút vượt qua phạm vi lý giải của hắn rồi, sự rung động trong lòng hắn đến bây giờ vẫn chưa thể dừng lại. Một lão tăng từ lúc hắn sinh ra đã biết rõ hắn nhất định sẽ đến chùa Linh Long, hơn nữa còn một mực ở chỗ này chờ đợi hắn, loại cảm giác huyền diệu này không phải dùng ngôn ngữ là có thể nói thành lời.

Có lẽ, trên thế giới này thật sự có rất nhiều chuyện mà hắn không biết a; có lẽ, trên thế giới này tồn tại những câu chuyện huyền huyễn, những món đồ vật khó hiểu.

Lần này đến Đông Bắc tuy Diệp Khiêm đã gặp rất nhiều chuyện phiền toái, nhưng tiền lời hắn lấy được từ những chuyện đó cũng không ít, ít nhất hắn cũng đã biết rõ thái đô của cao tầng Hoa Hạ đối với hắn, hắn sẽ không ngốc mà đi làm con cờ của bọn họ mặc cho bọn họ bài bố. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, chỉ có khi hiểu rõ mọi chuyện thì hắn mới biết rõ bản thân nên sắm vai nhân vật gì là tốt nhất, hắn phải có thái độ như thế nào đối với bọn họ, phải làm thế nào để bày tỏ thái độ chính đáng của bản thân ra trước mặt bọn họ.

Bất quá, Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không phải là người đơn giản, ngày hôm qua Diệp Khiêm cùng hắn nói chuyện, chỉ sợ hắn cũng đã dự cảm được chuyện gì rồi. Cho nên, chuyện quan trọng nhất hiện giờ của Diệp Khiêm là giả bộ hồ đồ, làm như chuyện gì cũng không biết, sau đó cố gắng lặng yên phát triển thế lực của hắn. Nếu như một ngày nào đó, hắn có chết, thì cũng sẽ lưu danh hậu thế, không phải sao?

Ngồi ở trên đỉnh núi Erlong, Diệp Khiêm nhìn những đám mây ở phía xa, từng cơn gió nhẹ thổi tóc của hắn bay lất phất. Diệp Khiêm chưa bao giờ có cảm giác thanh bình như thế, thế sự lạnh nhạt, có lẽ đây chính là lực lượng của Phật a?

Hít thật sâu một hơi, Diệp Khiêm đứng dậy chuẩn bị đi xuống núi, bỗng nhiên nhìn thấy Hoàng Phủ Kình Thiên hướng hắn đi tới. Phía sau lưng của Hoàng Phủ Kình Thiên là hai thanh viên cục Quốc An quen biết đã lâu Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển, lúc nhìn thấy hắn, Nam Cung Tử Tuấn có chút cười cười nhìn hắn nhẹ gật đầu, xem như chào hỏi. Còn Tây Môn Tiểu Uyển, thì vẫn xem hắn giống như là cừu nhân, tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó nghiêng đầu sang một bên.

Tây Môn Tiểu Uyển cảm thấy rất kỳ quái, mỗi lần có chuyện gì phiền phức thì đều có quan hệ với Diệp Khiêm. Từ khi Diệp Khiêm về nước cho tới bây giờ, mỗi lần Tây Môn Tiểu Uyển nhìn thấy Diệp Khiêm, thì thường sẽ không có chuyện gì tốt, hơn nữa cô có cảm giác đã biến thành người chuyên môn chùi đít cho những chuyện hắn làm.

Hoàng Phủ Kình Thiên cảm thấy Diệp Khiêm hiện tại cùng trước kia đã có chút không giống, sát khí thô bạo trên người hắn tựa hồ đã biến mất, thay vào đó là một loại khí tức từ thiện phổ độ chúng sinh. Hoàng Phủ Kình Thiên có chút ngạc nhiên, không rõ trên người Diệp Khiêm đã xảy ra chuyện gì, như thế nào lại biến thành như bây giờ. Sau khi có chút sửng sốt, Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười cười, đi đến nói: "Cậu thật đúng là rỗi rãnh a, chạy đi leo núi, hại tôi tìm không dễ ah."

"Tôi lại có cảm giác giống như mình trốn ở đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của ông. Ông nói, có phải kiếp trước tôi thiếu nợ ông phải không?" Diệp Khiêm bất đắc dĩ cười cười, nói.

"Không đúng, phải là kiếp trước tôi thiếu nợ cậu, cho nên đời này phải trả nợ cho cậu." Hoàng Phủ Kình Thiên vừa cười vừa nói. Dừng một chút, Hoàng Phủ Kình Thiên nói tiếp: "Như thế nào lại leo lên đây? Một mình cậu ngồi ở chỗ này có cảm giác gì?"

"Ông nói xem, con người sống bất quá chỉ trăm năm, nhưng bọn họ lại vì danh vọng địa vị mà chém giết lẫn nhau, đến cuối cùng thì chỉ còn lại một nắm đất vàng, vậy vì cái gì bọn họ lại tranh giành nhau như thế?" Diệp Khiêm có chút cảm xúc nói.

Hoàng Phủ Kình Thiên không khỏi sững sờ, ngạc nhiên nói: "Như thế nào mà cậu bỗng nhiên trở nên đa sầu đa cảm như vậy, chuyện này không giống với tính cách của cậu nha."

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Tôi không thể ngẫu nhiên có chút cảm xúc sao? Tốt rồi, nói chính sự đi, ông vội vả chạy đến tìm tôi để làm cái gì? Không phải là muốn hỏi tôi ở chỗ này có cảm giác gì chứ?"

Hoàng Phủ Kình Thiên quay đầu nhìn Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển, hai người hiểu ý, liền di chuyển đi nơi khác. Lập tức, Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười cười, lôi kéo Diệp Khiêm ngồi xuống trên một tảng đá, hắn đâu có một chút nào giống như cục trưởng cục Quốc An, mà lại giống như những bác nông dân khi mệt mỏi thì ngồi bệt trên mặt đất. "Nghe nói cậu cùng Phổ Hi Kim đã bắt tay hợp tác?" Hoàng Phủ Kình Thiên hỏi.

"Ông nghe ai nói?" Diệp Khiêm hỏi, biểu lộ của hắn rất lạnh nhạt giống như cũng không có khát vọng phải biết rõ đáp án. Kỳ thật, cho dù Hoàng Phủ Kình Thiên không nói, Diệp Khiêm cũng có thể đoán ra, ngoại trừ Hắc Quả Phụ Cơ Văn, thì còn có ai có thể biết rõ tình cảnh lúc ấy? Trước khi Hoàng Phủ Kình Thiên đến gặp hắn thì chắc đã cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn gặp mặt a.

Ngượng ngùng cười cười, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "Cậu cũng đừng quản là ai nói, cậu hãy nói cho tôi biết, có phải có chuyện như vậy như vậy không?"

"Đúng thì thế nào? Mà không đúng thì thế nào?" Diệp Khiêm cũng không có nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, tùy ý ngắt một cọng cỏ ngậm ở trong miệng của mình, ánh mắt thì nhìn về phía xa xăm.

"Cậu không thể nghiêm túc cùng tôi nói chuyện sao? Nói như thế nào tôi cũng là trưởng bối của cậu a, ít ra cậu cũng phải cho tôi chút mặt mũi, có biết không?" Hoàng Phủ Kình Thiên bất đắc dĩ cười cười, nói.

"Đúng vậy, Phổ Hi Kim rất biết làm người, hắn đã thanh Huyết Lãng cho tôi, tôi đương nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện cùng hắn hợp tác. Hơn nữa, hắn chỉ là thương nhân, hợp tác với hắn cũng là chuyện rất bình thường. Ông đừng có nói với tôi, là chuyện hợp tác giữa tôi với hắn là trái với pháp luật quốc gia ah." Diệp Khiêm một bộ dạng cà lơ phất phơ, nói. Hắn đã biết rõ kế hoạch của Phổ Hi Kim, tự nhiên đối với suy nghĩ của Hoàng Phủ Kình Thiên rất rõ ràng, bất quá hắn nói như vậy, là vì muốn nhìn xem Hoàng Phủ Kình Thiên đến cùng là muốn nói cái gì.

Ngượng ngùng cười cười, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "Diệp Khiêm a, cậu là người một nhà, tôi cũng không dối gạt cậu làm gì. Phổ Hi Kim không phải chỉ là thương nhân như cậu thấy đâu, hắn là thủ hạ của Tác Lạc Duy Ước Phu ông trùm dầu mỏ nước Nga, hơn nữa còn có quan hệ mật thiết với Mafia nước Nga cùng với chính phủ nước Nga. Hắn lần này tới Hoa Hạ là vì ăn cắp tài nguyên dầu mỏ Hoa Hạ. Cục Quốc An đã giám sát hắn lâu rồi, gần đây đang chuẩn bị đối phó hắn, nếu như cậu hợp tác với hắn thì rất có thể sẽ bị liên lụy vào a."

Dừng một chút, Hoàng Phủ Kình Thiên nói tiếp: "Tôi cũng vì muốn tốt cho cậu mà thôi, nếu cậu hợp tác với hắn thì sẽ không có bất kì chỗ tốt gì."

"Như vậy, chuyện này chẳng phải là muốn tôi thất tín với hắn sao." Diệp Khiêm nói, "Có chút khó làm a."

"Khó làm cũng phải làm, nếu như cậu hợp tác với hắn nhất định sẽ khiến cho phía trên bất mãn, đến lúc đó cho dù cho tôi có đứng ra giúp cậu nói chuyện, thì cậu cũng sẽ tạo ấn tượng không tốt đối với phía trên." Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Cậu tự mình châm chước, chuyện này nói lớn có thể lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ a."

"Nói cách khác, nếu như tôi cùng Phổ Hi Kim hợp tác, sẽ có người vì chuyện này mà đối phó tôi? Có đúng không?" Diệp Khiêm nói.

"Cũng không thể xác định 100%, nhưng chuyện này đối với tiền đồ của cậu sẽ không tốt." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

"Tiền đồ? Tiền đồ gì? Chẳng lẽ bọn họ có ý nghĩ muốn cho tôi một chức quan?" Diệp Khiêm lườm lườm miệng, nói.

"Không phải đã cho cậu rồi sao? Quân hàm Thiếu Tướng, đây đâu phải là chức quan nhỏ a." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

"Thiếu Tướng? Có ai biết a, không có một chút tác dụng nào." Diệp Khiêm nói, "Ông tìm tôi là vì việc này? Nhìn dáng vẻ của ông là chuẩn bị ra tay với Phổ Hi Kim a, có phải hay không?"

"Ừ!" Gật gật đầu, Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "Ngày hôm qua tôi đã đi gặp Hắc Quả Phụ Cơ Văn rồi, tin tưởng hôm nay cô ta đã cùng Phổ Hi Kim đàm phán thành công, nếu như không ngoài sở liệu của tôi thì Phổ Hi Kim sẽ rất nhanh áp dụng kế hoạch của hắn, đến lúc đó cục Quốc An sẽ lấy được tang chứng vật chứng. Vốn chuyện này, tùy tiện giao cho người phía dưới đi làm là được rồi, bất quá tôi sợ cậu làm ẩu, cho nên đặc biệt chạy tới đây thông báo cho cậu một tiếng."

"Muốn tôi hỗ trợ sao?" Diệp Khiêm quay đầu nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, hỏi.

Hoàng Phủ Kình Thiên hắc hắc cười cười, nói: "Hiện tại Phổ Hi Kim đã thuê lính đánh thuê Cáo Bắc Cực đến bảo vệ mỏ dầu, mà người cục Quốc An có chút không đủ, nếu như cậu chịu hỗ trợ thì làm chơi ăn thật."

Diệp Khiêm lườm lườm miệng, nói: "Nói cho ông biết, tôi cũng chỉ có một người, mà thành viên Cáo Bắc Cực đều là người hung hãn không sợ chết, nên tôi cũng không có ý nghĩ xen vào chuyện này a."

"Đcm~, lại cùng tôi giả trang cái gì hả." Hoàng Phủ Kình Thiên nhịn không được liền nói tục, nói, "Chuyện Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, cậu đừng cho là tôi không biết, ở chỗ đó không phải cũng có thành viên Cáo Bắc Cực sao, thế nhưng mà còn không phải bị cậu giải quyết hết hả."

Diệp Khiêm không khỏi có chút sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên, trong nội tâm không khỏi cảm thấy có chút kinh ngạc, chẳng lẽ cục Quốc An không biết tổ chức Thất Sát ở ngay tại Đông Bắc Hoa Hạ? Nhìn biểu hiện của Hoàng Phủ Kình Thiên thì tựa hồ thật đúng là như vậy a. Diệp Khiêm cũng không khỏi âm thầm bội phục, xem ra công tác giữ bí mật của Lâm Phong làm không chê vào đâu được, Thất Sát, tổ chức sát thủ thần bí nhất thế giới quả nhiên không giống bình thường, ngay cả cục Quốc An Hoa Hạ cũng không biết Thất Sát đang ở trong địa bàn của họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play