Mặc kệ Vân Lão cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn nói chuyện gì, cũng không quản bọn họ làm trò gì, có phải bọn họ muốn lợi dụng hắn để đối phó Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi hay không, Diệp Khiêm đều phải đến gặp người đã từng là ông trùm của giới giang hồ Đông Bắc. Ít nhất, phải cảnh cáo lão một lần, hắn không phải là người mà người khác có thể tùy tiện trêu đùa.

Về phần Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, Diệp Khiêm cùng hắn đã kết xuống mối thù rồi, chẳng qua nếu như Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đem Đường Duy Hiên giao cho hắn, thì hắn sẽ không truy cứu chuyện này nữa. Dù sao, Diệp Khiêm cũng không muốn tham dự vào tranh đấu giữa Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, cũng không muốn đi vào vũng nước đục này.

Một lát sau, liền thấy Vân Lão tự mình từ trong biệt thự đi ra. Tuy lão không biết Diệp Khiêm đến đây để làm gì, nhưng Diệp Khiêm cũng có thể xem là ông trùm trong giới giang hồ cho nên lão vẫn không thể lãnh đạm. Nếu như có thể tao mối quan hệ cùng Diệp Khiêm, thì sẽ có trợ giúp rất lớn đối với sự phát triển của Hắc Quả Phụ Cơ Văn. Một người có thể thống nhất thành phố Thượng Hải, Vân Lão tin tưởng năng lượng của hắn cũng không phải bình thường. Nói không chừng chỉ cần nhẹ vung tay lên, thì thế cục của Đông Bắc sẽ thay đổi hoàn toàn.

Đây là lần đầu tiên Vân Loan nhìn thấy Diệp Khiêm, người trẻ tuổi này cùng người trong tưởng tượng của lão có chút khác biệt. Trong tưởng tượng của lão, Diệp Khiêm hẳn là một người đàn ông trung niên trên mặt tràn đầy sát khí, lại không nghĩ tới hắn lại trẻ tuổi đến vậy, hơn nữa trên khuôn mặt của hắn không có chút sát khí nào chỉ có nụ cười có chút ôn hòa. Nếu như không phải trên mặt của Diệp Khiêm có vết sẹo mờ, thì người trẻ tuổi này càng giống như một chàng sinh viên hơn.

Chuyện này chỉ có thể trách Hắc Quả Phụ Cơ Văn không có nói rõ với lão, ngày đó sau khi Diệp Khiêm đi tìm Hắc Quả Phụ Cơ Văn nhờ cô tìm kiếm Đường Duy Hiên, cô đối với thân phận của Diệp Khiêm sinh ra một tia hoài nghi, cho nên đã nhờ Vân Loan tìm kiếm tin tức của Diệp Khiêm. Cô chỉ nói với Vân Loan, Diệp Khiêm đến từ thành phố Thượng Hải, là người có quan hệ thâm hậu với Vương Hổ.

Tuy Vân Loan đã gần 70 tuổi, nhưng thân thể lão vẫn rất mạnh khỏe. Tóc của lão trắng xoá, mặt mày hồng hào. Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, Vân Loan ha ha nở nụ cười, bước nhanh tới chào đón, vươn tay, nói: "Cậu Diệp đại giá quang lâm, làm vẻ vang cho kẻ hèn này a, hoan nghênh, hoan nghênh."

Nhìn thấy thái độ của lão, Diệp Khiêm đã biết rõ lão đã biết rõ thân phận của mình rồi, trong nội tâm âm thầm mắng một tiếng, chết tiệt Hoàng Phủ Kình Thiên. Sau đó giơ tay cùng Vân Loan nắm một chút, nói: "Quấy rầy rồi!" Ngôn ngữ rất ngắn, ngữ khí cũng rất lạnh lùng, hiển nhiên là Diệp Khiêm muốn cho lão già này một hạ mã uy. Nếu như thái độ của hắn không cứng rắn một chút, chỉ sợ lão già này còn cho là hắn là một người dễ bị bắt nạt, một người mà lão có thể dễ dàng đùa bỡn. Nếu đã quyết định muốn tới xao sơn chấn hổ, thì Diệp Khiêm cũng không cần phải che giấu, nói lời khách sáo làm gì.

Vân Loan rõ ràng ngẩn người, trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ: "Là một người trẻ tuổi bá đạo ah." Bất quá vì không biết rõ mục đích của Diệp Khiêm, cho nên Vân Loan cũng không cùng Diệp Khiêm ngạnh kháng, nếu không sẽ đưa tới phiền toái thì sẽ không đáng. Hơn nữa, tuổi của lão gần 70 rồi, dạng mưa gió gì mà lão chưa từng gặp qua, trong nội tâm của lão đã sớm bình thản rồi, cũng không có táo bạo cuồng vọng giống như lúc còn trẻ, mà nhiều hơn một phần rộng rãi.

"Cậu Diệp, mời vào bên trong!" Vân Loan rất khách khí nói.

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Xin mời Vân Lão đi trước!" Dù sao, lão già này cũng là người vì Hoa Hạ lập rất nhiều công lao, tuy lão không có chính thức gia nhập quân đội chống Nhật lúc đó, nhưng lão vẫn tham gia vào những trận chiến chống Nhật cứu nước. Dựa vào điểm này, Diệp Khiêm vẫn rất kính nể lão. Hơn nữa, lão già này đã từng là ông trùm trong giới giang hồ Đông Bắc, cũng được xem một đời cự kiêu phong rồi, lão là một người đáng giá để tôn kính. Cho dù là đối thủ, đó cũng là một đối thủ đáng giá để tôn kính.

Sau khi đi đến trong phòng khách ngồi xuống, Vân Lão phân phó người hầu rót trà cho Diệp Khiêm cùng Chu Nguyên. Diệp Khiêm nhàn nhạt cám ơn một tiếng, nơi đây tự nhiên là không có phần cho Chu Nguyên nói chuyện, hắn cũng chỉ ngoan ngoãn đứng ở một bên. Tuy Vân Lão rất khách khí kêu Chu Nguyên ngồi xuống, nhưng không có sự cho phép của Diệp Khiêm, thì làm sao Chu Nguyên dám ngồi xuống.

Diệp Khiêm cũng hiểu được, hiện tại không cần phải nói lời khách sáo làm gì, trực tiếp đi vào chính đề, nói: "Vân Lão, tôi tin tưởng ông biết rõ lần này tôi đến Đông Bắc để làm gì a?"

"A, cũng biết một chút. Nghe tiểu Văn nói, cậu Diệp muốn tìm một người tên là Đường Duy Hiên." Vân Loan nói, "Đáng tiếc chính là, tôi cũng lực bất tòng tâm ah." Tiểu Văn trong lời nói của lão là chỉ Hắc Quả Phụ Cơ Văn. Lão đang nói bóng nói gió thử thăm dò Diệp Khiêm, muốn thử xem Diệp Khiêm đến tìm lão là bởi vì nhìn trúng phân lượng của lão ở Đông Bắc, cho nên muốn để cho lão xuất mã.

"Ah? Tôi nghe người ta nói Vân Lão là ông trùm trong giới giang hồ Đông Bắc, ông chỉ cần dậm chân một phát thì những lão đại ở ba tỉnh Đông Bắc đều phải run rẩy, ngay cả chuyện nhỏ như vậy mà ông cũng không thể hỗ trợ sao?" Diệp Khiêm nói. Hắn đương nhiên không phải thật sự muốn tìm Vân Loan hỗ trợ, nếu như ngay cả Cơ Văn cũng không thể cướp người từ tay Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, thì để cho lão xuất mã cũng sẽ có kết quả giống như vậy thôi. Hắn bất quá chỉ muốn nhìn xem Vân Loan sẽ trả lời câu hỏi của hắn như thế nào mà thôi, từ trong câu trả lời của lão sẽ biết được lão xem hắn là loại người gì? Là loại người lão có chút kiêng kị nên không muốn trêu chọc, hay là trăm phương ngàn kế muốn lợi dụng hắn để đối phó Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi.

"Ai, cậu Diệp có chỗ không biết rõ ah." Vân Loan thở dài, từ trong lòng ngực móc ra một gói thuốc, rút ra một điếu thuốc, dùng bật lửa nhen nhóm, hút một hơi, nói tiếp: "Nếu như là mấy năm trước, thì lời nói của tôi có lẽ còn có chút phân lượng, thế nhưng mà hôm nay, lời tôi nói chỉ sợ những người kia đều cho là đang đánh rắm. Thực không dám giấu giếm, sai lầm lớn nhất của đời tôi chính là bồi dưỡng Loan Hùng, hắn là một bạch nhãn lang, lại để cho hắn cắn ngược lại tôi một phát. Hôm nay, con của hắn là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, được sự ủng hộ của người Nga nên càng không có để tôi vào trong mắt. Những năm này nếu như không có Dương Thiên cùng tiểu Văn bảo vệ, chỉ sợ bọn họ đã sớm giết chết tôi rồi. Tôi cũng nghe tiểu Văn nói về Đường Duy Hiên, hắn đã bị Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi giấu đi, tôi cũng lực bất tòng tâm a."

Những chuyện này, kỳ thật Diệp Khiêm cũng hiểu rõ, đây cũng không phải là bí mật gì, giới giang hồ Đông Bắc hầu như ai cũng biết chuyện này. Bất quá, Diệp Khiêm chỉ muốn biết thành ý từ trong câu trả lời của Vân Loan, lão thật sự hữu tâm vô lực, hay là cố ý muốn lợi dụng hắn.

Bất quá, Diệp Khiêm hiển nhiên là không có nhìn ra bất cứ thứ gì từ trong ánh mắt của Vân Loan. Diệp Khiêm cũng không phải là thần tiên, chuyện gì đều có thể nhìn thấu, cái gọi là lòng người khó dò, nào có thể dễ dàng nhìn rõ ràng nội tâm của một người. "Vậy không biết Vân Lão có biện pháp nào để xử lý chuyện này hay không? Đường Duy Hiên đối với tôi thật sự rất quan trọng, vô luận như thế nào tôi cũng phải có được hắn." Diệp Khiêm nói tiếp.

"Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi là người rất bá đạo, người một khi đã ở trong tay hắn, chỉ sợ rất khó để cho hắn giao ra." Vân Loan nói, "Mạo muội hỏi một câu, cậu Diệp tìm Đường Duy Hiên để làm gì vậy?"

"Ah, cũng không phải chuyện quan trọng gì, Đường Duy Hiên lấy của tôi một món đồ vật, nên tôi muốn tìm hắn để lấy lại." Diệp Khiêm hời hợt nói.

Gừng càng già càng cay a, Vân Loan tự nhiên nhìn ra, món đồ kia đối với Diệp Khiêm rất quan trọng, nếu không hắn cũng sẽ không đuổi tới Đông Bắc này để làm gì. "Cậu Diệp, nếu như cậu thật sự muốn Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi giao người thì phải tranh thủ thời gian a. Hắn là người tâm ngoan thủ lạt, nếu như món đồ của cậu Diệp mà là bảo bối thì Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi nhất định sẽ chiếm làm của riêng. Nếu như cậu Diệp không nhanh thì chỉ sợ chỉ có thể nhìn thấy thi thể của Đường Duy Hiên mà thôi." Vân Loan nói.

"Ý của Vân Lão là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi sẽ giết người diệt khẩu?" Trong nội tâm của Diệp Khiêm mát lạnh, hỏi. Nếu như Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi biết Đường Duy Hiên có Huyết Lãng thì chỉ sợ hắn sẽ làm ra chuyện giết người diệt khẩu a.

"Tôi cũng chỉ suy đoán mà thôi, về phần nên làm như thế nào, vẫn cần cậu Diệp tự mình châm chước. Nếu có chuyện gì cần tôi trợ giúp, thì cậu Diệp cứ nói, tuy tôi không có thực lực gì, nhưng giúp cậu những chuyện nhỏ thì vẫn có thể." Vân Loan rất chân thành nói.

Thật sự thì lão muốn lợi dụng Diệp Khiêm để đối phó với Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, nhưng cũng thật tâm muốn giúp Diệp Khiêm, chỉ khi nào có thể cùng Diệp Khiêm tạo mối quan hệ, thì địa vị của Cơ Văn mới có thể ổn định. Có lẽ, Diệp Khiêm thậm chí có thể trợ giúp Cơ Văn xưng bá Đông Bắc.

"Ha ha!" Diệp Khiêm nở nụ cười, thân thể chậm rãi hướng về sau tựa vào trên ghế sa lon, biểu hiện trên mặt hắn làm cho Vân Loan có chút kinh ngạc."Như thế nào? Cậu Diệp cảm thấy lời tôi nói có chỗ nào không đúng sao?" Vân Loan cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Tôi hiểu rõ ý tứ của Vân Lão, ý của ông là, bất luận như thế nào thì Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng sẽ không đem Đường Duy Hiên giao cho tôi, cho nên tôi nếu như muốn tìm Đường Duy Hiên thì nhất định phải cùng Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đánh một trận, có phải vậy không?" Diệp Khiêm chậm rãi nói.

"A, nếu như cậu Diệp có phương pháp khác để xử lý chuyện này, thì sẽ tốt hơn nhiều." Vân Loan có chút không rõ ý tứ của Diệp Khiêm nói.

"Vân Lão, ông là tiền bối, tôi rất tôn kính ông. Tôi không biết cảm giác của mình có đúng hay không, nhưng tôi vẫn phải nói ta. Tôi có cảm giác Vân Lão đang muốn lợi dụng tôi để đối phó Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, không biết có đúng không nữa?" Diệp Khiêm nói.

Toàn thân của Vân Loan run lên, ngượng ngùng nói: "Chuyện này... Chuyện này... Cậu Diệp, xin cậu đừng có hiểu lầm, tôi không có ý tứ này."

"Tôi cũng hi vọng Vân Lão không có ý tứ này, còn có, phiền toái Vân Lão chuyển lời cho bà chủ Cơ, để cô ấy bỏ ý niệm này đi. Nếu không, đến lúc đó đừng trách tôi không nể mặt." Diệp Khiêm nói, "Toi biết rõ Vân Lão cùng Hoàng Phủ Kình Thiên có quan hệ, lão già kia tự tiện đem chuyện của tôi nói cho người khác biết, tôi về sau sẽ tìm lão tính sổ."

Vân Loan kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, trong nội tâm âm thầm thầm nghĩ: "Người trẻ tuổi thật cuồng vọng a, so với Dương Thiên năm đó thì cuồng vọng hơn nhiều ah."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play