Tổ tiên của Đường Duy Hiên là trộm mộ, vào thời kì dân quốc đã trộm không biết bao nhiêu ngôi mộ của người giàu có, cho nên đối với đồ cổ cũng có nghiên cứu. Một người là kẻ trộm đồ cổ, một người thì là chuyên giám định đồ cổ, cho nên khi cha của Đường Duy Hiên còn sống vẫn thường xuyên cùng Mẫn Duy Văn tiếp xúc, cũng có thẻ xem là một người bạn tốt. Nhờ mối quan hệ này nên Mẫn Duy Văn cũng nhận biết Đường Duy Hiên.
Đường Duy Hiên lần này tới thành phố Thượng Hải với mục đích đi du lịch mà thôi, thuận đường đến thăm hỏi Mẫn Duy Văn luôn. Thế nhưng mà, sau khi nhìn thấy Huyết Lãng ở nhà Mẫn Duy Văn, lập tức nổi lòng tham. Hắn sinh ra trong gia đình có truyền thống trộm mộ, đối với đồ cổ cũng có nghiên cứu, lúc vừa nhìn thấy Huyết Lãng hắn đã biết, đây chính là thanh Thất Tuyệt đao có ghi trong lịch sử. Giá trị của Huyết Lãng hắn rất rõ ràng, nếu như đem đi bán đấu giá tối thiểu cũng có thể bán với giá 100 triệu NDT.
Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, hắn sinh ra trong gia đình có truyền thống trộm mộ nên tất cả mọi thứ trong mắt hắn chỉ có tiền, hắn cũng không quan tâm Huyết Lãng có giá trị về mặt tinh thần hay là về mặt lịch sử hay không. Đối với hắn mà nói, tiền mới là chí cao vô thượng. Bởi vậy, hắn đã giết chết Mẫn Duy Văn cùng bảo mẫu của lão.
Chỉ là, chuyện này xảy ra quá vội vàng, hắn cũng không có đoán được chuyện này sẽ xảy ra như vậy, cho nên hắn cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào. Hắn cũng không có biết Mẫn Duy Văn từ nơi nào có được Huyết Lãng, cũng không có quan tâm đến camera xung quanh nhà.
Đường Duy Hiên đón xe trở về Đông Bắc ngay trong đêm.
Nhìn xem hình ảnh trong màn hình giám sát và nhìn tấm hình mà Jack đưa cho, sau khi đối chiếu một hồi liền biết được kẻ cướp Huyết Lãng chính là Đường Duy Hiên. Sau đó, từ trong cục cảnh sát tìm kiếm hồ sơ của Đường Duy Hiên.
"Nhị ca, chuyện này hay là anh giao cho chúng em giải quyết đi, em cam đoan sẽ đem Huyết Lãng trở về." Lí Hạo nói. Hắn sợ Diệp Khiêm thật sự đem chuyện này náo quá lớn, đến lúc đó sẽ không tốt thu thập. Nói thật, Lí Hạo đối với thân phận của Diệp Khiêm cũng không biết nhiều, hắn biết Diệp Khiêm tại thành phố Thượng Hải có thế lực khổng lồ, thế nhưng mà bên Đông Bắc thì không nhất định a. Hắn dù sao cũng là người của chính phủ, nhiều khi hắn tự mình ra mặt thì sẽ dễ dàng hơn một chút, cho dù những thế lực này có hung hăng càn quấy thế nào, cũng không dám chống đối lại chính phủ a.
"Không cần, Huyết Lãng anh sẽ tự mình tìm trở về." Diệp Khiêm nói, "Tam đệ, đã làm phiền em nhiều rồi." Nói xong, Diệp Khiêm cất bước đi ra khỏi cục cảnh sát.
Sau khi Đường Duy Hiên trở lại Đông Bắc, cũng không dám đi về nhà, hắn thuê một phòng trọ và ở trong đó suốt. Dù sao, Mẫn Duy Văn tại Hoa Hạ có danh tiếng rất lớn, học trò của lão cũng rất nhiều, hơn nữa còn có rất nhiều người giữ chức vụ cao trong cơ quan nhà nước. Cho nên, hiện tại Đường Duy Hiên cũng không dám đi ra ngoài.
Bất quá, bởi vì Diệp Khiêm đã lên tiếng, không muốn Lí Hạo nhúng tay vào chuyện này, cho nên hắn cũng chỉ có thể làm bộ như không có bất kỳ manh mối nào. Nếu không, dưới áp lực lớn như vậy, chỉ sợ Đường Duy Hiên sẽ chó cùng rứt giậu, đến lúc đó mang theo Huyết Lãng chạy đến quốc gia khác, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Sau khi Diệp Khiêm ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, liền đem Diệp Lâm đưa về bên nhà tía, gọi Chu Nguyên, hai người liền ngồi máy bay bay tới thành phố Cáp Nhĩ Tân tỉnh Hắc Long Giang.
Diệp Khiêm có thể nói là hoàn toàn không quen cuộc sống nơi đây, cũng không biết bất cứ kẻ nào ở đây. Đều nói Đông Bắc là nơi ngọa hổ tàng long, người ta thường nói không phải mãnh long thì không sang sông, Diệp Khiêm có phải là mãnh long hay không thì không ai biết được.
Bên Đông Bắc có hai thế lực lớn nhất, một là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, người còn lại là Hắc Quả Phụ Cơ Văn. Hai người kia cơ hồ nắm giữ sáu thành thế lực giang hồ ở Đông Bắc. Tại Đông Bắc, nhắc tới Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn thì có ai mà không kính sợ ba phần ah.
Nếu như muốn ở Đông Bắc tìm người, Diệp Khiêm hoặc là mượn nhờ lực lượng của cảnh sát, hoặc là mượn nhờ lực ảnh hưởng của hai vị kia. Bất quá, Diệp Khiêm vẫn không muốn cùng cảnh sát có quan hệ, vì vậy liền đem mục tiêu đặt ở trên người hai vị kia.
Nói thật, Diệp Khiêm tại thành phố Thượng Hải mặc dù náo rất lớn, thế nhưng mà danh tiếng của hắn trên giới giang hồ cũng không có vang dội. Hiện tại những đại ca giang hồ ở Hoa Hạ, chỉ sợ hơn phân nửa đều biết rõ Vương hổ, nhưng lại không biết đến Diệp Khiêm. Bất quá, chuyện này đối với Diệp Khiêm mà nói lại là chuyện tốt, hắn cũng không muốn quá lộ liễu.
Tên nhóc Chu Nguyên này lại lộ ra vẻ sợ hãi không thôi, có chút kích động, không nghĩ tới Diệp Khiêm thật sự nói được thì làm được, đem hắn điều đến bên cạnh Diệp Khiêm. Bất quá, Chu Nguyên vô cùng rõ ràng, lần này đến Đông Bắc, nếu như Diệp Khiêm không gây sự thì coi như an toàn, bằng không mà nói nhất định sẽ khó khăn trùng trùng điệp điệp a, không chừng ngay cả mạng nhỏ của hắn cũng không còn. Thế nhưng mà làm người khó có được vài lần đánh bạc, thắng thì sẽ trở thành người trên vạn người. Thua cao lắm thì mất mạng mà thôi, nếu như ngay cả dũng khí đánh bạc cũng không có, thì đó mới là chuyện đáng buồn nhất.
Sau khi xuống máy bay, Diệp Khiêm cùng Chu Nguyên tìm một khách sạn nghỉ ngơi một ngày. Thuận tiện Diệp Khiêm cũng liên hệ với nhân viên tình báo Nanh Sói mà Jack đã sớm an bài, từ chỗ bọn họ lấy ra không ít tin tức. Không thể không nói, Jack có tầm nhìn rất xa, từ sau khi cơ quan tình báo của Nanh Sói thành lập tại Hoa Hạ, liền đem nhân viên tình báo phái đi khắp nơi Hoa Hạ.
Vô luận là chiến tranh lớn hay nhỏ, thì tình báo đều là chuyện quan trọng nhất. Tuy cơ quan tình báo thành lập không lâu, nhưng lại cho hiệu quả khá lớn, mỗi ngày Jack đều nhận được tin tức quan trọng từ các nơi gửi về. Nhân viên tình báo dù sao cũng là nhân viên tình báo, bọn họ cần phải có một thân phận hợp pháp để ẩn nấp, cho nên Diệp Khiêm cũng không có ý định để cho bọn họ tham dự lần hành động này. Sau khi từ chỗ bọn họ lấy được tư liệu của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, Diệp Khiêm liền để cho bọn họ rời đi.
Diệp Khiêm tin tưởng, Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn muốn tìm một người tại Đông Bắc, có lẽ cũng không khó khăn gì. Chỉ có điều, Diệp Khiêm vẫn phải cẩn thận phân tích ít tư liệu của bọn họ, chọn một đối tác tốt nhất. Dù sao, Diệp Khiêm cũng không rõ cách làm người của bọn họ như thế nào. Nơi này lại là địa bàn của bọn họ, nếu hắn không cẩn thận, có thể sẽ mất cả mạng nhỏ. Diệp Khiêm có thân thủ cao, hắn có thể đánh thắng được 100 người, nhưng nếu đụng phải 1000 người thì hắn có thể đánh thắng được sao?
Buổi tối, Diệp Khiêm trực tiếp đem tư liệu ném cho Chu Nguyên, kêu hắn xem cẩn thận, sau đó phân tích tình hình của hai vị kia. Kết quả, phân tích của Chu Nguyên làm cho Diệp Khiêm rất hài lòng, Chu Nguyên tuy phân tích không được chu đáo, nhưng cũng đã nói được trọng điểm rồi.
Tổ tiên của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi vào thời điểm kháng chiến là thổ phỉ, có thể nói là lão đại có uy tín lâu năm tại Đông Bắc. Mà Hắc Quả Phụ Cơ Văn mới phất lên mấy năm gần đây, bất quá dựa vào thủ đoạn mạnh mẽ cô đã đánh ra một mảnh giang sơn, thế lực cũng không kém Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi bao nhiêu.
Trước kia tại Đông Bắc, có thể nói là Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi một người độc đại, mà hôm nay lại đột nhiên lại xuất hiện một Hắc Quả Phụ Cơ Văn, vì vậy hai phe liền trở thành kẻ thù của nhau. Chuyện này kỳ thật cũng trách không được người khác, nếu như không phải Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi quá cuồng vọng tự đại, thì Hắc Quả Phụ Cơ Văn làm sao có cơ hội phất lên được.
Chuyện xảy ra giữa hai người bọn họ, người biết rõ cũng không nhiều, cho nên vì chuyện gì mà hai người liền trở thành kẻ thù thì không ai biết rõ. Hơn nữa, bởi vì cơ quan tình báo của Nanh Sói mới thành lập, cho nên tư liệu thu thập được cũng có hạn. Bất quá, phân tích của Chu Nguyên cùng Diệp Khiêm không mưu mà hợp, đều cảm thấy Hắc Quả Phụ Cơ Văn so với Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi thì đáng tin hơn nhiều. Tuy cô có danh hiệu Hắc Quả Phụ rất dọa người, nhưng thông qua ảnh chụp trong tư liệu, thì cô lại là một cô gái xinh đẹp.
Diệp Khiêm đương nhiên cũng an bài cho mình một thân phận, là một người chuyên đi thu mua đồ cổ. Tuy không có năng dùng thân phận này này lâu dài, nhưng sử dụng trong khoảng thời gian ngắn thỉ không có vấn đề gì. Huống hồ, Diệp Khiêm cũng không muốn xen vào tranh đấu giữa Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cùng Hắc Quả Phụ Cơ Văn, căn bản không có cái kia tất yếu, mục đích của hắn lần này là tìm Huyết Lãng về mà thôi, cũng không có tính toán phát triển thế lực đến bên này.
Đông Bắc tiếp giáp nước Nga, cho nên người bên này có sức chiến đấu rất cường hãn, không phải là người mà những anh chị giang hồ ở mấy thành phố khác có thể so sánh. Ví dụ như Vương Hổ, hắn mặc dù có chút thân thủ, nhưng nếu phóng qua bên này, đoán chừng cũng chịu không được mấy hiệp. Bất quá, có một điểm vẫn để cho Diệp Khiêm bội phục, chính là dưới sự không chế của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi, thế lực nước Nga không cách nào thẩm thấu vào được.
Bất quá, bởi vì Hắc Quả Phụ Cơ Văn nổi lên, sách lược của Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi đã xảy ra cải biến, bắt đầu mượn nhờ thế lực nước Nga đả kích cô, cho nên đã làm cho những thế lực nước Nga nhân cơ hội này đã thẩm thấu vào. Điểm ấy để cho Diệp Khiêm cảm giác có chút đáng tiếc, cũng có chút buồn vô cớ.
Theo Diệp Khiêm, mặc kệ bên trong nước tranh đấu như thế nào, cũng tuyệt đối không thể để cho bất kỳ thế lực nước ngoài nào tiến đến. Cái gọi là mời quỷ thì dễ tiễn đưa quỷ khó, chỉ sợ hiện tại ngay cả Hổ Đông Bắc Loan Băng Lợi cũng khó khống chế nổi tình hình này đi a. Bất quá, cũng may có chính phủ Hoa Hạ chèn ép, những thế lực nước Nga cũng không dám quá kiêu ngạo, không thể không kiêng nể gì giống như khi bọn họ ở trong lãnh thổ nước Nga.
Diệp Khiêm cũng không cần biết rõ chuyện này, hắn cũng không có tính toán đem thế lực Nanh Sói phát triển tới nơi này. Hiện tại Nanh Sói phát triển có chút hơi nhanh, hơn nữa về phương diện con người thì có chút chưa đủ nên muốn phát triến đến nơi đây là chuyện rất khó khăn. Tranh đấu giành thiên hạ thì dễ nhưng muốn thủ vững giang sơn thì rất khó, điểm ấy Diệp Khiêm rất rõ ràng. Cho nên, mọi chuyện cần phải đi từng bước một mới được.
Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, Diệp Khiêm chuẩn bị lễ vật, cùng với Chu Nguyên chạy tới nơi ở của Hắc Quả Phụ Cơ Văn. Đó là một biệt thự có kiến trúc giống như hoàng cung nước Nga, dựa vào bờ sông Tùng Hoa, phong cảnh rất là mỹ lệ. Từ rất xa, Diệp Khiêm đã trông thấy bên ngoài biệt thự toàn là người đang đứng canh gác, bọn họ là bảo tiêu của Hắc Quả Phụ Cơ Văn. Hiện tại thế cục của Đông Bắc có chút khẩn trương, song phương đang trong trạng thái giương cung bạt kiếm, chỉ cần có một mồi lửa nhỏ, thì chiến tranh sẽ xảy ra.
Xe còn cách biệt thự mấy trăm mét, liền bị người ngăn lại. Diệp Khiêm cùng Chu Nguyên từ trong xe đi xuống, nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt, Diệp Khiêm nói: "Xin chào, phiền toái ông hãy thông báo cho bà chủ Cơ, nói là có Diệp Khiêm đến thăm hỏi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT