Kỳ thật Diệp Khiêm cũng không ngờ sẽ có kết quả như vậy, kế hoạch của hắn là sau khi đi theo bên cạnh Phùng Quốc Phú tới Quảng Đông, rồi mới bắt tay vào làm mọi chuyện. Thế nhưng mà, Phùng Quốc Phú hình như có chút gấp gáp không thể chờ nổi rồi, muốn dùng âm mưu quỷ kế để hãm hại Diệp Khiêm, nhằm mục đích đạt được Lâm Nhu Nhu. Không có biện pháp, Diệp Khiêm đành phải gặp chiêu phá chiêu, cũng không thể để Phùng Quốc Phú ném hắn vào trong hố a? Huống hồ, Diệp Khiêm cần gì phải làm như vậy?

Phùng Quốc Phú với tư cách là ông trùm trong giới ăn uống ở Hoa Hạ, đây cũng không phải là hư danh nói chơi a, có thể ở trong ngành nghề ăn uống phát triển lớn như vậy, thì cho thấy hắn cũng có chút bản lĩnh thật sự. Cho dù là người trong hai giới hắc bạch, hắn đều có quen biết. Hắn cũng không phải đang khoác lác, bằng địa vị của hắn bây giờ, muốn làm cho một người chết, thật đúng là không khó. Chỉ có điều, hắn đã nhìn lầm Diệp Khiêm rồi, Diệp Khiêm cũng không phải là một "ông chủ quán cơm nho nhỏ" như hắn có thể đối phó.

Sự thật chính là như vậy, mặc dù Phùng Quốc Phú là ông trùm trong giới ăn uống ở Hoa Hạ, thế nhưng mà ở trong mắt Diệp Khiêm, hắn bất quá chỉ là một ông chủ của quán cơm hơi lớn một chút mà thôi.

Nhìn thấy bộ dạng tức giận của Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Ông chủ Phùng, theo như tôi được biết thì ông cũng có sản nghiệp tại thành phố Thượng Hải? Ông vậy mà không đi nghe ngóng một chút, hai chữ "Diệp Khiêm" tại thành Phố thượng Hải vang dội như thế nào?"

Phùng Quốc Phú có chút sửng sốt, nhướng mày, bắt đầu suy tư. Diệp Khiêm nói rất rõ ràng, tên của hắn rất nổi danh tại thành phố Thượng Hải, toàn thân Phùng Quốc Phú bỗng nhiên chấn động, thình lình nghĩ tới, tên của ông trùm thành phố Thượng Hải hình như là Diệp Khiêm. Ông chủ của tập đoàn Hạo Thiên, Diệp Khiêm!

"Cậu... Cậu là ông chủ của tập đoàn Hạo Thiên?" Phùng Quốc Phú kinh ngạc nói.

"Ông cứ nói đi?" Diệp Khiêm hiện lên bộ dáng tươi cười, nói, "Nói ông đần ông còn chưa tin, ai cũng biết quỹ ngân sách Tương Lai là sản nghiệp của tập đoàn Hạo Thiên, ông lại có ý nghĩ muốn cua bạn gái của tôi, ông muốn tìm cái chết sao?"

Toàn thân của Phùng Quốc Phú nhịn không được run rẩy lên, tuy hắn là ông trùm trong giới ăn uống Hoa Hạ, nhưng nếu thật sự cùng tập đoàn Hạo Thiên so sánh, thì ngay cả cái rắm cũng không bằng. Huống chi, người sáng suốt đều hiểu rõ ràng, lúc trước tập đoàn Thanh Vân, tập đoàn Phi Tường đều thua dưới tay Diệp Khiêm, chuyện này cũng đủ để nói rõ, Diệp Khiêm không phải chỉ là một ông chủ của một tập đoàn đơn giản như vậy. Vậy mà ở trước mặt người này, hắn lại vẫn khoa trương nói muốn mạng của người ta, chuyện này chẳng phải là quá chê cười sao? Đoán chừng người ta chỉ dùng một đầu ngón tay liền có thể dí chết hắn đi à?

Phù phù một tiếng, hai chân của Phùng Quốc Phú mềm nhũn, quỳ xuống, cầu khẩn nói: "Tôi có mắt như mù, mong cậu Diệp không nên trách cứ, tha cho tôi mạng nhỏ a."

Diệp Khiêm chậm rì rì đi đến trước giường ngồi xuống, nhìn thoáng qua màn hình giám sát, sau đó tắt đi. Có chút cười cười, nói: "Ông chủ Phùng, ông chuẩn bị cái hố lớn như vậy để cho tôi rơi vào, nếu như không phải tôi có chút thủ đoạn thì đã rơi vào rồi. Chuyện này làm cho tinh thần của tôi tổn thất cũng không nhỏ ah."

Trong nội tâm của Phùng Quốc Phú âm thầm mắng một tiếng, mịa, từ ban đầu cho đến bây giờ đều là Diệp Khiêm xếp đặt thiết kế hắn, bây giờ lại nói hắn hại Diệp Khiêm. Bất quá, lời này cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng, không thể nói ra ngoài, Phùng Quốc Phú không dám có bất kỳ phản kháng nào. Cho dù muốn phản kháng, thì hắn cũng sẽ không ngốc mà đi phản kháng ngay bây giờ, đây không phải là muốn chết sao? Cười cười xấu hổ, Phùng Quốc Phú nói: "Vậy... Cậu Diệp muốn tôi bồi thườn như thế nào, mời nói, tôi nhất định không chút do dự."

"Thật là hào phóng a. Nếu như tôi muốn tất cả tài sản của ông thì sao?" Diệp Khiêm nói.

Toàn thân của Phùng Quốc Phú, chuyện này cũng quá đen a? Đây không phải rõ ràng là ăn cướp sao."Chuyện này... Chuyện này..." Phùng Quốc Phú ấp úng nói không ra lời. Có người nào không sợ chết hay không? Đương nhiên là có, nhưng tuyệt đối không phải là Phùng Quốc Phú, loại người như hắn làm sao cam lòng chết, hắn còn có rất nhiều thời gian để hưởng thụ mà.

Diệp Khiêm đương nhiên cũng sẽ không hung ác như vậy, Phùng Quốc Phú tuy rất chán ghét, bất quá còn không có làm ra bao nhiêu chuyện gây tổn hại lợi ích của hắn. Diệp Khiêm từ trên người lấy ra một tập tài liệu, nói: "Đây là văn bản chuyển nhượng tài sản, ông ký đi. Tôi cũng không làm chuyện tuyệt tình như vậy, tôi chỉ muốn mấy mảnh đất ở thành phố Thâm Quyến là được rồi."

Mục đích của Diệp Khiêm ngay từ đầu là muốn lợi dụng Phùng Quốc Phú đem thế lực của Nanh Sói mở rộng đến Quảng Đông, vì vậy đã tiến hành điều tra đối với Phùng Quốc Phú. Đối với sản nghiệp ăn uống của Phùng Quốc Phú, Diệp Khiêm không có hứng thú, bất quá đối với mấy mảnh đất tại thành phố Thâm Quyến thì có hứng thú rất nhiều a. Chỉ cần có mấy mảnh đất kia, hắn muốn làm điều gì, cũng hoàn toàn có thể dùng thân phận thương nhân để đi qua đó a.

Toàn thân của Phùng Quốc Phú run rẩy, mấy mảnh đất hắn đã mua tại thành phố Thâm Quyến có giá trị vài ngàn vạn a, lúc trước có biết bao nhiêu người muốn lại từ trong tay của hắn, hắn đều không có đồng ý, hôm nay lại không công đưa cho Diệp Khiêm, thật sự không cam lòng ah. Thế nhưng mà, so sánh chuyện này với mạng nhỏ của hắn mà nói, thì mấy ngàn vạn quả thật là không đáng giá nhắc tới, chỉ cần hắn còn sống, thì vẫn có thể kiếm tiền trở về. Hơn nữa, hắn chủ yếu kinh doanh quán ăn nên cũng không cần phải kinh doanh bất động sản nữa, số tiền hiện tại của hắn cũng đủ để hắn ăn uống không lo cả đời.

"Không nên nghĩ là tôi đang xảo trá ông, tôi tin tưởng ông là người thông minh, biết rõ nên lựa chọn như thế nào. Tiền không có thì có thể kiếm lại, thế nhưng mà nếu như ngay cả mạng cũng không có, thì có nhiều tiền hơn nữa cũng vô dụng, ông thấy tôi nói có đúng không?" Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, "Nếu như trong nội tâm ông không phục thì sau khi rời khỏi nơi đây, có thể tới tìm tôi trả thù. Bất quá, tôi nhắc nhớ ông trước, ông phải suy nghĩ tốt năng lực của mình. Nếu như ông là người thông minh thì chúng ta còn có cơ hội hợp tác, dù sao ông lập nghiệp tại tỉnh Quảng Đông, tôi còn phải nhờ sự hỗ trợ của ông nữa mà, mọi người có thể cùng nhau phát tài nha."

Phát tài, Diệp Khiêm không phải chỉ vì tiền, tiền của hắn hiện tại đã đầy đủ để hắn tiêu xài mấy đời rồi. Hắn làm như vậy là vì Nanh Sói, là vì làm chắc trụ cột của Nanh Sói. Cho dù, đến lúc cùng những người lãnh đạo Hoa Hạ trở mặt thành thù, hắn cũng có thể có thẻ đánh bạc để đàm phán.

"Cậu Diệp, nếu như sau này có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói, tôi nhất định sẽ làm tận tâm tận lực." Phùng Quốc Phú nói xong, không chút do dự ký tên lên văn bản chuyển nhượng tài sản. Có thể có địa vị như ngày hôm nay, Phùng Quốc Phú cũng không có dựa vào may mắn, mà là dựa vào thủ đoạn cùng với hùng tâm can đảm dám đánh bạc. Hắn biết rõ, mấy ngàn vạn là chuyện nhỏ, thế nhưng mà nếu như qua chuyện này có thể cùng Diệp Khiêm kéo lên quan hệ, đừng nói là mấy ngàn vạn, cho dù là vài tỷ cũng có thể lấy lợi nhuận trở về.

Có can đảm đánh bạc, đây thường thường cũng là mấu chốt thành công của một người đàn ông.

Đối với Diệp Khiêm mà nói, ngoại trừ anh em cùng người thân của hắn, thì hắn chưa bao giờ tin tưởng bất luận kẻ nào, mà ngay cả Lý Tể Thiên cũng không ngoại lệ. Diệp Khiêm tin tưởng vững chắc, trên đời này không có cái gọi là chân thành hay không chân thành, sở dĩ chân thành, chính là lợi ích để phản bội không đủ mà thôi. Một người muốn thành công, phải biết can đảm dùng người quân tử, cũng phải có can đảm dùng kẻ tiểu nhân. Quân tử có công dụng của quân tử, tiểu nhân có tác dụng của tiểu nhân, tam giáo cửu lưu, bất luận kẻ nào chỉ cần có thể lợi dụng thỏa đáng, đều có thể phát huy tác dụng cực lớn.

Cho nên, Diệp Khiêm căn bản không lo lắng Phùng Quốc Phú có phải là bạn hay không, nói toạc ra, chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi. Chỉ có điều, Diệp Khiêm đang nắm thế thượng phong, có thể gắt gao nắm bắt Phùng Quốc Phú. Đương nhiên, bây giờ còn chưa được, Diệp Khiêm nếu như lựa chọn Phùng Quốc Phúc làm tay chân của mình, thì tự nhiên sẽ dùng tất cả biện pháp quản chặt hắn.

"Cảm ơn ông chủ Phùng hợp tác, tin tưởng từ hôm nay về sau, quan hệ của chúng ta sẽ càng thêm tiến xa." Diệp Khiêm thu hồi hợp đồng, có chút cười nói, "Còn có, tôi không hy vọng chuyện xảy ra ngày hôm nay truyền ra ngoài, cũng không hy vọng nghe được bất luận kẻ nào đàm luận chuyện xảy ra giữa ông cùng tôi, nếu không... Ông chủ Phùng biết rõ sẽ có chuyện gì xảy ra a, tôi cũng không muốn nói nhiều."

"Tôi biết rõ, biết rõ!" Phùng Quốc Phú liên tục đáp, "Câu Diệp cứ yên tâm, nếu như chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, thì tôi sẽ mang cái đầu này đến gặp cậu."

Nhẹ gật đầu, Diệp Khiêm cất bước đi ra ngoài.

Hoàng đế Càn Long vì cái gì có thể thành công như vậy? Đó chính là bởi vì hắn có thể sử dụng quân tử, cũng có thể dùng tiểu nhân. Nhưng lúc về già vì sao lại thất bại như vậy? Bởi vì hắn đã không còn cách nào khống chế những kẻ tiểu nhân kia nữa. Diệp Khiêm có thể sử dụng quân tử cũng có thể dùng tiểu nhân, nhưng hắn sẽ không học hoàng đế Càn Long, đến cuối cùng không thể khống chế nổi đám tiểu nhân.

Ở Hoa Hạ, vấn đề kỳ thị khu vực là một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, nổi bật nhất không ai qua được tỉnh Quảng Đông. Thời cổ đại, tỉnh Quảng Đông là nơi binh sĩ lưu vong, cho nên người nơi đây rất lộn xộn; lại tăng thêm việc cải cách, người từ các nơi khác nhao nhao đến nơi này, làm cho bên trong tỉnh Quảng Đông loại người nào cũng có. Càng nghiêm trọng hơn chính là, quan viên chính phủ nơi đây có tư tưởng phương Tây rất nghiêm trọng, cho nên sự quản chế đối với rất nhiều địa phương rất thấp, đa số toàn sử dụng luật rừng.

Nếu như nói Hoa Hạ có ba nơi nguy hiểm nhất thì tỉnh Quảng Đông cũng nằm trong ba nơi đó. Tiếp theo là kinh đô cùng Đông Bắc, ba nơi này không phải là người nào đều có thể nhấc lên phong vân, có rất nhiều anh chị trong giới giang hồ đến ba nơi này đều trở nên rất thê thảm. Chuyện này cũng không phải nói là người ở ba nơi này dã man cỡ nào, mà là nói ở ba nơi này là nơi tàng long ngọa hổ, có đôi khi tùy tiện một kẻ ăn mặc vô cùng bình thường không chừng cũng là lão đại một phương hoặc là quan lớn, tuyệt đối không thể coi thường.

Bất quá, bởi vì cái gọi là không phải mãnh long không sang sông, Diệp Khiêm đã quyết định đi qua, thì chắc chắn phải nhấc lên một phen mưa gió.

Lúc đến cửa ra vào phòng bên cạnh, Diệp Khiêm dùng sức đạp hai cái, kêu lên: "Đi thôi, mịa, còn muốn ở bên trong qua đêm hả."

Một lát sau, Chu Nguyên ăn mặc chỉnh tề mở cửa đi ra, hot girl hoa hậu giảng đường lại không buông tha hắn, ôm lấy hắn nói: "Đừng có đi? Đêm nay ở lại với em đi!"

"Xéo đi, không nghe thấy nhị thiếu gia đang gọi hả!" Chu Nguyên kéo cánh tay của hot girl hoa hậu giảng đường ra, đi ra ngoài kêu lên: "Nhị thiếu gia, mọi chuyện đã xong rồi sao?" Rất hiển nhiên, tên nhóc này vẫn có chút tiểu thông minh, biết rõ Diệp Khiêm không phải an bài hắn đến nơi này chơi gái đơn giản như vậy, nhất định là có chuyện gì khác.

Người thông minh, Diệp Khiêm rất thích!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play