Khổng Hạo là một người tự cho mình là đại sư trong giới làm giả đồ cổ, thì một câu nói của Mặc Long đã chỉ ra thật giả, đối với hắn mà nói quả thực chính là một sự đả kích vô cùng lớn. Ngẩn người, Khổng Hạo hỏi: "Ngươi là nhìn ra được, hay là đoán được?"
Điểm ấy rất trọng yếu, nếu như Mặc Long là đoán được, thì căn bản là nói không được cái gì. Thế nhưng mà nếu như là nhìn ra được, thì đã nói lên lão đã thất bại, quả thực là bôi nhọ danh tiếng của mình ah.
"Cảm giác!" Mặc Long nói rất chân thành, "Ở trên thân đao Hỏa Vẫn thật sẽ tản mát ra một tia khí tức lạnh như băng, có cảm giác giống như quỷ hút máu chuyên đi hút máu người trong phim ảnh thường chiếu. Mà thanh đao giả thì không có loại khí tức này."
Chuyện này làm cho Diệp Khiêm ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn Mặc Long, hỏi: "Trước kia đã nhìn thấy Hỏa Vẫn?"
Yên lặng nhẹ gật đầu, Mặc Long không nói gì, ánh mắt không tự giác mà nhìn về phía xa xa, phảng phất như đang suy nghĩ cái gì đó. Hồi lâu, Mặc Long chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn thoáng qua Khổng Hạo, nói: "Khổng lão tiên sinh cũng không cần để ý, tôi sở dĩ có thể phân biệt được thật giả là vì khi tôi còn bé đã nhìn thấy nó, hơn nữa còn thường xuyên tiếp xúc loại khí tức kia. Thanh đao Hỏa Vẫn giả của Khổng lão tiên sinh có thể dùng để đánh tráo rồi, nếu như không phải người thường xuyên tiếp xúc với Hỏa Vẫn, căn bản sẽ không phát hiện ra được."
Nghe xong những lời nói của Mặc Long, nội tâm của Khổng Hạo cũng thoải mái một ít. Hoàn toàn chính xác, đồ lão làm dù gì cũng chỉ là đồ giả, nếu như là thứ mà người ta thường xuyên tiếp xúc thì sẽ có thể cảm giác được thật giả. Huống chi Mặc Long nói loại khí tức kia vốn là thứ huyền diệu khó giải thích, chỉ có thể là một loại cảm giác.
Nhưng mà, Diệp Khiêm lại có chút chấn kinh rồi, cảm giác được Mặc Long còn có chuyện gì không có nói ra. Bất quá, vào lúc này, Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không đi hỏi, dù sao còn có người ngoài đang ở đây.
Sau khi đem hai thanh Hỏa Vẫn bỏ vào hộp gấm cất kỹ, Diệp Khiêm từ trong túi tiền móc ra một tờ chi phiếu đưa tới, nói: "Khổng lão tiên sinh, tôi biết rõ làm như vậy có chút tục khí, nhưng vẫn mong Khổng lão tiên sinh nhận lấy. Chuyện này tôi thật sự rất cám ơn Khổng lão tiên sinh, nếu như về sau có cơ hội hi vọng Khổng lão tiên sinh có thể giúp tôi lần nữa."
Khổng Hạo lắc đầu, đem chi phiếu đẩy trở về, nói: "Tôi đáp ứng giúp cậu cũng không phải là vì tiền, nếu chỉ vì tiền thì tôi cũng sẽ sống không giống như ngày hôm nay. Nói thiệt cho cậu biết, tôi chỉ là vì muốn tìm một loại cảm giác thành tựu mà thôi. Cậu hãy thu tiền lại đi, về sau chúng ta còn có thể làm bạn, bằng không mà nói, chuyện của chúng ta đến đây là kết thúc."
Hơi sững sờ, Diệp Khiêm gật gật đầu, đem chi phiếu thu trở về, nói: "Nếu như sau này Khổng lão tiên sinh có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ việc nói ra, chỉ cần là chuyện tôi có khả năng làm được, nhất định nghĩa bất dung từ."
"Cậu nếu quả thật muốn cảm ơn tôi thì hãy mời tôi ăn một chén mì thịt bò, bất quá tôi muốn ăn chính là mì thịt bò chính tông a." Khổng Hạo ha ha vừa cười vừa nói.
"Không có vấn đề, một chén làm sao đủ, ít nhất cũng phải ăn ba chén a!" Diệp Khiêm ha ha cười nói.
"Bất quá hôm nay không ăn được rồi, tôi muốn tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, dưỡng đủ tinh thần mới có sức ăn a." Khổng Hạo nói.
"Nên như thế." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói, "Chúng tôi không quấy rầy Khổng lão tiên sinh nghỉ ngơi nữa, chúng tôi xin đi trước."
Khổng Hạo cũng đã ba ngày ba đêm không có chợp mắt, nên có chút mệt nhọc, bất quá mắt thấy tác phẩm của mình cũng được xem như là thành công, công sức bỏ ra cũng có giá trị.
Sau khi rời khỏi nhà Khổng Hạo, Diệp Khiêm lái ô-tô hướng tủ bảo hiểm nơi diễn ra đấu giá chạy tới. Đêm nay phải đem thanh Hỏa Vẫn giả bỏ vào trong tủ bảo hiểm, như vậy sáng sớm ngày mai khi đấu giá hội mới không bị người khác phát hiện. Bất quá, Diệp Khiêm lại đang suy nghĩ, rốt cuộc là nên để cho người nào mua lại thanh Hỏa Vẫn giả? Suy nghĩ thật lâu, Diệp Khiêm cảm thấy phải tìm một kẻ không có danh tiếng gì là tốt nhất, tùy tiện chọn một thủ hạ của Vương Hổ là được. Đến lúc đó cho hắn ăn mặc có khí chất một chút, giống bộ dạng thương nhân thành công là OK, đợi đến lúc hắn bỏ đi lớp quần áo hào nhoáng, biến thành một tiểu lưu manh, sẽ không có bao nhiêu người biết rõ lai lịch của hắn đi a.
Nghĩ tới đây, Diệp Khiêm gọi điện thoại cho Vương Hổ, đem ý nghĩ của mình nói một lần, để cho hắn phụ trách an bài một chút, chọn một người có đầu óc linh hoạt một chút, tốt nhất là có chút ít thông minh. Vương Hổ tự nhiên là không chút do dự đáp ứng, hắn còn nói là dưới trướng của mình toàn là những kẻ giỏi về chơi chút ít tiểu thông minh, hơn nữa còn có thể giả bộ trang bức.
Diệp Khiêm cười cười, để chuyện này cho Vương Hổ phụ trách an bài, sau đó liền cúp điện thoại.
Nhìn Mặc Long, Diệp Khiêm đem thanh đa Hỏa Vẫn thật đưa tới, nói: "Mày giữ nó đi, vừa rồi tao thấy mày nhìn nó rất kích động, có phải ở trong đó còn có chuyện gì hay không?"
Sau nửa ngày, Mặc Long có chút nhẹ gật đầu, nói: "Haiz. Tao nhớ lúc tao còn rất nhỏ, Hỏa Vẫn chính là một món đồ vật gia truyền trong nhà tao. Căn cứ theo ghi chép của tổ tiên truyền lại, thì vào thời vua Khang Hi nhà Thanh, một thầy tu Châu Âu đi tới Hoa Hạ, nói là muốn hiến vật quý cho hoàng đế Đại Thanh. Bảo vật kia chính là thanh đao Hỏa Vẫn đã thất truyền tại Châu Âu. Tôn chỉ của Mặc Gia là bác ái, dùng chiến để dừng chiến, dùng bạo lực khu trục bạo lực, tinh lọc nhân tâm. Vào thời nhà Thanh, Mặc Gia đã biến thành một loại lực lượng phản Thanh, vì vậy sau khi biết rõ chuyện này, tổ tiên của tao đã dẫn theo thành viên Mặc Gia giết chết thầy tu cùng toàn bộ binh sĩ hộ tống, sau đó cướp lấy Hỏa Vẫn. Sau này, thanh đao Hỏa Vẫn kia đã trở thành vật gia truyền của Mặc Gia."
Diệp Khiêm dừng một lúc, nói: "Nói cách khác, chỉ cần tìm được người lấy Hỏa Vẫn ra đấu giá lần này, thì có thể biết rõ nhà của mày trước kia rốt cuộc đã xãy ra chuyện gì đúng không? Có lẽ, nói không chừng hắn cũng là người Mặc Gia."
"Có thể xem như vậy, nhưng cũng đã hơn hai mươi năm rồi, ai biết ở trong đó có xảy ra chuyện gì khác hay không, có lẽ hắn chỉ là trong lúc vô tình đạt được thanh đao Hỏa Vẫn mà thôi." Mặc Long có chút sa sút tinh thần nói. Biểu hiện như vậy cũng không phải là phong cách của Mặc Long, có thể là bởi vì trông thấy Hỏa Vẫn nên hắn nhớ tới chuyện cũ a.
Vỗ vỗ bả vai Mặc Long, Diệp Khiêm nói: "Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, chúng ta trước tiên đem người kia tìm ra rồi nói sau, tối thiểu, đây cũng là một cơ hội nha."
"Ừ!" Mặc Long nhẹ gật đầu, mở hộp gấm ra, cầm Hỏa Vẫn lên, lật qua lật lại nhìn xem, phảng phất như là đang nhìn một món đồ chơi thuở nhỏ.
"Mặc Long, thanh đao Hỏa Vẫn này phải chăng thật sự giống như trong truyền thuyết, là một thanh ma đao chuyên hút máu người khác, hơn nữa vết thương do nó gây ra sẽ chảy máu đến chết?" Diệp Khiêm tò mò hỏi.
"Ừ!" Mặc Long nhẹ gật đầu, nói: "Đúng là giống như trong truyền thuyết, vết thương do Hỏa Vẫn gây ra sẽ làm số lượng tiểu cầu trong máu giảm bớt, khiến cho máu không cách nào đông lại. Tổ tiên của tao từng làm thí nghiệm với nó, tuy nhiên lại căn bản không cách nào tra ra nguyên nhân trong đó. Muốn đem Hỏa Vẫn mang ở bên người mà không bị nó hút sạch máu của mình thì chỉ có duy nhất một biện pháp chính là mỗi ngày đúng giờ cho nó uống máu, hơn nữa còn phải là máu của mình. Bất quá cũng không cần cho quá nhiều, mỗi ngày năm giọt là được rồi. Không thể quá nhiều, cũng không có thể quá ít. Quá nhiều sẽ dưỡng nó thành kẻ tham ăn, về sau nó sẽ đòi hỏi càng ngày càng nhiều; quá ít thì nó sẽ ăn không đủ no, như vậy nó sẽ hút máu trong cơ thể mày."
Chuyện này làm cho Diệp Khiêm kinh ngạc không thôi, đây đâu phải là một thanh đao bình thường a, mà là một thanh đao đã có tánh mạng nha. Xem ra thanh đao Hỏa Vẫn này thật sự là một món bảo bối, cũng may có Mặc Long hiểu rõ về nó, nếu không những người khác nếu như đem Hỏa Vẫn mang bên người, chỉ sợ sẽ bị nó hút sạch máu của mình, biến thành thây khô.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện rất huyền bí, căn bản không thể dùng phương pháp khoa học để đi giải thích. Cũng giống như Hỏa Vẫn, khi vạch phá làn da người liền làm cho số lượng tiểu cầu trong máu giảm bớt, khiến cho máu không thể đông lại, dẫn đến chết vì mất máu quá nhiều. Diệp Khiêm không rõ rốt cuộc vì cái gì mà nó có thể làm cho số lượng tiểu cầu giảm bớt, cũng không muốn hiểu rõ, chỉ cần biết rằng Hỏa Vẫn lực sát thương thật lớn là được rồi.
Mặc Long cắn nát ngón tay của mình, sau đó nhỏ năm giọt máu lên trên thân đao Hỏa Vẫn, lập tức, toàn thân Hỏa Vẫn phát ra ánh hào quang, phảng phất như đang biểu lộ sự vui sướng khi được cho ăn. Ánh hào quang đột nhiên xuất hiện, làm cho Diệp Khiêm sợ tới mức phải cuống quít bước lùi lại. Rất nhanh, năm giọt máu của Mặc Long đã bị Hỏa Vẫn hấp thu sạch sẽ, ánh hào quang cũng dần dần biến mất.
"Món đồ chơi này thật sự quá mãnh liệt a, không biết nếu như cầm nó cùng Huyết Lãng của tao đụng một chút sẽ có hiệu quả gì." Diệp Khiêm nói. Hắn đã nghe Mẫn Duy Văn nói, Huyết Lãng được đại sư đúc kiếm thời Đại Tần mấy ngàn năm trước tạo thành, chắc có lẽ không kém hơn thanh đao Hỏa Vẫn do nông dân Châu Âu thế kỷ 17 tao ra a? Diệp Khiêm vẫn cảm thấy, kỹ thuật đúc kiếm thời Xuân Thu Chiến quốc thời tuyệt đối là đỉnh cao của thế giới, cho dù là kỹ thuật rèn đúc hiện tại chỉ sợ cũng không thể so sánh bằng.
Mặc Long nở nụ cười, nói: "Tao thấy vẫn không nên thử, nếu chẳng may làm cho cả hai bị tổn thương, thì thật không đáng ah. Không nói đến giá trị của Huyết Lãng cùng Hỏa Vẫn, chỉ về mặt ý nghĩa, tao cũng không hy vọng chúng có bất kỳ tổn hại nào."
"Tao chỉ đùa một chút mà thôi." Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nổ máy xe.
Hai người vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến nơi diễn ra hội đấu giá. Dưới sự dẫn dắt của nhân viên bảo an công ty bảo an Thiết Huyết, Diệp Khiêm đem thanh đao Hỏa Vẫn giả do Khổng Hạo làm ra bỏ vào trong tủ bảo hiểm, sau đó cùng nhân viên của công ty bảo an Thiết Huyết trò chuyện vài câu, nói vài câu kiểu như "các anh đã vất vả" các loại, làm cho đám nhân viên mừng rỡ cảm động không thôi. Kỳ thật, bản tính con người có đôi khi đơn giản như vậy, cũng không phải nhất định phải cho hắn tiền tài hay ban thưởng gì, có đôi khi chỉ vài câu nói có thể làm cho người ta vì mình mà bán mạng. Chyện này được gọi là, kẻ sĩ chết vì người tri kỷ.
Sau khi rời khỏi, Diệp Khiêm lại cùng Mặc Long lái ô-tô chạy tới công ty bảo an Thiết Huyết. Jack bình thường sẽ ở bên trong công ty, cũng không có đi ra ngoài sống riêng, đây cũng là cái gọi là đồng cam cộng khổ, chuyện này cũng trợ giúp Jack trong việc tạo mối quan hệ tốt cùng các thành viên công ty bảo an Thiết Huyết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT