Diệp Khiêm có chút ngẩn người, xem ra nha đầu này cũng không phải là người đơn giản, ít nhất rất biết nói chuyện. Tin tưởng về sau nàng sẽ là người có thể trợ giúp tốt cho Ngô Hoán Phong, ít nhất sẽ là một thê tử biết chăm sóc chồng của mình.

Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Anh cùng Hoán Phong quen biết nhau đã nhiều năm, nhưng cho tới bây giờ anh vẫn chưa thấy đệ ấy đối với một nữ nhân lại khẩn trương như vậy. Hoán Phong là một người trọng tình trọng nghĩa, cánh tay của đệ ấy là vì anh mà đoạn, anh vẫn luôn cảm thấy thiếu nợ đệ ấy. Mấy năm nay, đệ ấy một mực yên lặng trợ giúp anh, cho tới bây giờ đều không có suy nghĩ bản thân, bây giờ có thể chứng kiến đệ ấy hạnh phúc như vậy, anh rất vui mừng, hi vọng em có thể một mực bất ly bất khí cùng đệ ấy."

"Lão đại..." Ngô Hoán Phong có chút nghẹn ngào kêu một tiếng. Ngô Hoán Phong cùng Diệp Khiêm đều người không biết biểu đạt tình cảm, đặc biệt là loại tình cảm giữa huynh đệ, bọn hắn đều cho rằng đã là huynh đệ thì không cần phải biểu đạt ra ngoài vì như vậy trông buồn nôn, Diệp Khiêm cũng chưa từng có nói với Ngô Hoán Phong những lời nói như vậy. Tình cảm giữa nam nhân, có đôi khi thật sự rất kỳ diệu.

Cho nên, sau khi nghe Diệp Khiêm nói xong, Ngô Hoán Phong biểu hiện có chút kích động. Diệp Khiêm có chút cười cười, vỗ vỗ bả vai Ngô Hoán Phong, cũng không nói gì, hết thảy đều không cần phải nói.

"Ừ, anh là đại ca của Phong ca, vây em cũng gọi anh là đại ca." Tần Thần Hi nói, "Đại ca, anh yên tâm đi, em sẽ yêu Phong ca cả đời, bất ly bất khí. Ở trong lòng của em, Phong ca chính là một nam nhân đích thực, đáng giá để em theo anh ấy cả đời."

Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, từ trong ánh mắt của Tần Thần Hi, Diệp Khiêm nhìn ra, nàng nói rất chân thành. Mặc kệ tương lai như thế nào, ít nhất bây giờ Tần Thần Hi nói vô cùng chân thành. Chuyện tương lai, ai cũng không nắm chắc được. "Lần thứ nhất gặp mặt, anh cũng không có quà gặp mặt gì, tấm thẻ cho em, xem như là lễ gặp mặt." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, từ trong lòng ngực móc ra một tấm thẻ ngân hàng đưa tới, nói, "Mật mã là 6 số 1!"

Tần Thần Hi thoáng cái mộng, nàng chưa từng thấy qua có người lễ gặp mặt lại là thẻ ngân hàng, vậy cũng quá khoa trương đi? Rất rõ ràng, bên trong khẳng định không chỉ mấy ngàn NDT, bằng không ai rãnh mà đi làm thẻ ngân hàng. "Không... Đại ca, em không thể nhận, cái này..." Tần Thần Hi cuống quít nói.

"Lão đại cho, thì em cứ nhận đi, dù sao lão đại có rất nhiều tiền, ngu sao không cầm." Ngô Hoán Phong nói.

Diệp Khiêm có chút ngẩn người, tiểu tử này rốt cục cũng biết nói vài câu dí dỏm rồi nha. "Đúng vậy a, cầm đi, chỉ là lễ gặp mặt mà thôi, cũng không phải rất nhiều, cứ nhận lấy!" Diệp Khiêm nói.

"Vậy em xin cám ơn đại ca!" Tần Thần Hi đem thẻ ngân hàng nhận lấy, nói. Về sau, Tần Thần Hi đi ngân hàng tra xét một chút, lúc ấy lại càng thêm hoảng sợ, bên trong thẻ ngân hàng có 100 vạn NDT. Trong lúc nhất thời, nghẹn họng nhìn trân trối, Diệp Khiêm cũng quá có tiền đi a? Chẳng qua là một cái lễ gặp mặt mà thôi, dĩ nhiên lại là 100 vạn NDT. Nàng cho dù vừa tốt nghiệp đại học, có thể tìm được một công việc tốt, tiền lương tối đa cũng chỉ một vạn? 100 vạn NDT, cho dù nàng không ăn không uống, cũng phải tốn 100 năm ah.

Diệp Khiêm có rất nhiều thẻ ngân hàng như vậy, 100 vạn, 50 vạn, 30 vạn. Đây đều là chuyện tốt do tiểu tử Lý Vĩ làm, bởi vì hắn coi trọng một thiếu phụ đang làm ở ngân hàng, vì muốn cùng người ta tiếp xúc, nên mới làm nhiều thẻ ngân hàng như vậy. Kết quả làm cho thiếu phụ sững sờ, bất quá Lý Vĩ cũng cuối cùng đã được như nguyện, buổi tối hẹn thiếu phụ ăn cơm, sau đó tự nhiên là đi nhà khách thuê phòng.

Diệp Khiêm cũng không phải là loại người "Không thức thời vụ", đã gặp được Tần Thần Hi rồi, như thế nào còn có thể lưu lại ở chỗ này làm bóng đèn. Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm cùng Ngô Hoán Phong nói một tiếng rồi rời đi.

Rời khỏi đại học y dược, Diệp Khiêm gọi một chiếc xe taxi hướng biệt thự Tống Nhiên chạy tới. Vừa xuống máy bay, còn không có nghỉ ngơi, thật có chút mỏi mệt.

Lúc xe chay qua cửa ra vào của hội quán Kim Sắc Huy Hoàng, Diệp Khiêm bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Lâm Nhu Nhu đang đứng ở nơi đó. Trước mặt nàng là một lão đầu hói có bộ dạng hèn mọn bỉ ổi, đôi mắt nhỏ tràn đầy mê đắm, nịnh nọt, cười nói với Lâm Nhu Nhu cái gì đó.

"Dừng xe!" Diệp Khiêm cuống quít kêu một tiếng, lái xe cuống quít đạp phanh lại, Diệp Khiêm tiện tay ném cho hắn một tờ 100 NDT, từ trên xe đi xuống. Trên khuôn mặt của Lâm Nhu Nhu biểu lộ rõ ràng mang theo một tia phiền chán, bất quá lại cũng không nói gì thêm. Diệp Khiêm giật mình nhớ tới, Lâm Nhu Nhu vì quỹ ngân sách Tương Lai đi bốn phía tìm kiếm tài trợ, chẳng lẽ lão đầu hói có bộ dạng hèn mọn bỉ ổi là đối tượng nàng đang tìm kiếm tài trợ sao? Bất quá Diệp Khiêm thấy lão đầu hói có bộ dạng hèn mọn bỉ ổi này không phải là người tốt, ánh mắt mê đắm, rõ ràng cũng không phải là muốn quyên tiền, rõ ràng là muốn mượn cớ quyên tiền để làm quen với Lâm Nhu Nhu.

Đi đến bên cạnh Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Thật là đúng dịp a, như vậy cũng có thể gặp được em, thật sự là duyên phận nha."

Không đợi Lâm Nhu Nhu nói chuyện, lão đầu hói có bộ dạng hèn mọn bỉ ổi ở đối diện liền lườm Diệp Khiêm, ngạo mạn nói: "Ngươi là ai? Không thấy hai chúng ta đang trò chuyện sao?."

Diệp Khiêm khóe miệng có chút hiện ra nụ cười tà, giơ tay ôm lấy Lâm Nhu Nhu, nói: "Ta là nam nhân của nàng, ngươi nói ta là ai?"

Lâm Nhu Nhu trợn nhìn Diệp Khiêm, trên mặt hiện lên một nụ cười hạnh phúc, rất tự nhiên dúi đầu vào trong lòng ngực Diệp Khiêm, sau đó nói: "Phùng tổng, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là bạn trai của ta, Diệp Khiêm!" Sau đó nhìn Diệp Khiêm, nói ra: "Vị này chính là tổng giám đốc tập đoàn Quốc Tín, Phùng Quốc Phú tiên sinh!"

Phùng Quốc Phú lườm Diệp Khiêm, sắc mặt cũng không có bởi vì Diệp Khiêm xuất hiện mà thu liễm ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của hắn, theo hắn, hắn dù sao cũng là đại lão bản tiền nhiều vô số, muốn đoạt một nữ nhân từ tay một tên tiểu tử còn không phải là chuyện đơn giản sao. Cho nên, ánh mắt của Phùng Quốc Phú nhìn về phía Diệp Khiêm tràn đầy khinh thường cùng xem thường, cũng đầy vẻ coi rẻ cùng khinh miệt.

Diệp Khiêm trên mặt vẫn treo tiêu chí nụ cười tà, vươn tay, nói: "Nguyên lai là Phùng tổng a, cửu ngưỡng đại danh a, không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội nhìn thấy tôn nhan, hạnh ngộ hạnh ngộ."

Dù cho Phùng Quốc Phú có xem thường Diệp Khiêm thế nào, thì ở trước mặt Lâm Nhu Nhu vẫn không thể không giả trang ra một bộ dáng thân sĩ, tuy nhiên thân hình mập mạp cùng bộ dạng hèn mọn bỉ ổi làm cho hắn vô luận giả bộ thế nào cũng không xuất ra vị đạo thân sĩ, nhưng lại không thể không lễ phép giơ tay cùng Diệp Khiêm bắt tay, bất quá là theo trong lỗ mũi phát ra một tiếng "Ừ", tựa hồ cũng không muốn cùng Diệp Khiêm nói quá nhiều lời.

Muốn làm thế nào mới có thể đoạt bạn gái từ trong tay người khác? Căn cứ theo kinh nghiệm của Phùng Quốc Phú, vậy thì phải tại trước mặt bạn gái của hắn, hung hăng nhục nhã hắn, không có nữ nhân nào không yêu tiền, ở trước mặt tiền, thì tình yêu chỉ là phù vân.

Chỉ là, hắn lại không để ý đến một điểm rất trọng yếu, chính là Diệp Khiêm so với hắn càng hèn mọn bỉ ổi hơn. Lúc Phùng Quốc Phú muốn rút tay trở về, lại phát hiện tay của hắn bị Diệp Khiêm nắm thật chặc, căn bản rút không nổi. Hơn nữa, nắm tay của Diệp Khiêm càng ngày càng siết chặt, một cổ cảm giác đau đớn theo thời gian dần trôi truyền tới khu thần kinh của hắn. Sắc mặt của Phùng Quốc Phú trở nên dị thường khó coi, tuy nhiên lại không dám lên tiếng, sửng sốt nghẹn đầu đầy mồ hôi.

Thông minh như Lâm Nhu Nhu như thế nào lại nhìn không thấy điểm ấy, có chút cười cười, quay đầu trợn nhìn Diệp Khiêm. Bất kể nói thế nào, Phùng Quốc Phú hiện tại cũng là khách hàng của nàng, tuy Lâm Nhu Nhu vô cùng rõ ràng lão nhân này có chút hạ lưu, nhưng nàng cũng không rãnh để mà để ý tới, xem tại phương diện hắn ủng hộ tiền cho quỹ ngân sách Tương Lai, cũng không thể làm cho hắn quá khó nhìn. Hơn nữa, Lâm Nhu Nhu vô cùng rõ ràng, Phùng Quốc Phú chính là một kẻ tiểu nhân có thù tất báo, Diệp Khiêm tại chỗ này để cho hắn ném đi mặt mũi, hắn nhất định sẽ dùng tất cả biện pháp trả thù. Tuy Diệp Khiêm cũng không sợ hãi, nhưng Lâm Nhu Nhu lại không muốn vô duyên vô cớ tạo phiền toái cho hắn.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Nhu Nhu, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, buông tay của hắn ra, nói: "Phùng tổng, gặp lại không bằng vô tình gặp được, không bằng cùng ngồi một chỗ ăn bữa cơm rau dưa a. Nghe nói Kim Sắc Huy Hoàng ở bên trong có đầu bếp đỉnh cấp ở các nơi, muốn ăn món gì cũng đều có, ta đã sớm muốn đến nơi này, đáng tiếc... Ha ha!" Nói tới chỗ này, Diệp Khiêm cố ý cười cười, dừng lại một chút, lúc này Phùng Quốc Phú đã nhìn ra, ý tứ tựu rất rõ ràng rồi, là không có tiền chứ sao.

Phùng Quốc Phú tức giận "Hừ" một tiếng, bởi vì chuyện vừa rồi đối với Diệp Khiêm hận mà không nói được a, thế nhưng mà nể mặt Lâm Nhu Nhu, Phùng Quốc Phú vẫn đáp ứng. Nói sau, hắn cũng muốn mượn cơ hội này hảo hảo nhục nhã Diệp Khiêm một chút, cũng để cho Lâm Nhu Nhu minh bạch, ai mới là kẻ có tiền, ai mới xứng với nàng.

Trên đời luôn có một ít người như vậy, cho là có tiền có thể mua được hết thảy, nếu như Lâm Nhu Nhu ham tiền tài thì lúc trước cũng không lựa chọn Diệp Khiêm với thân phận làm bảo an.

Lâm Nhu Nhu còn không hiểu Diệp Khiêm sao, tiểu tử này nhất định là đang ghen tị, đang suy nghĩ gì ý đồ xấu để đối phó Phùng Quốc Phú. Bất quá, Lâm Nhu Nhu cũng không có tức giận, ngược lại là nội tâm vui vẻ không thôi. Dù sao, Diệp Khiêm ghen, cho thấy hắn quan tâm nàng, yêu thương nàng.

Nam nhân đều có một loại tham muốn chiếm hữu, vĩnh viễn chỉ hy vọng nữ nhân của mình chỉ dành riêng cho mình. Trông thấy nàng cùng nam nhân khác nói chuyện, tự nhiên sẽ ghen. Đương nhiên, tham muốn chiếm hữu là một sự việc, lý giải cùng tín nhiệm lại là một chuyện khác. Ghen là vì yêu, lý giải cùng tín nhiệm cũng là bởi vì yêu. Bất đồng chính là có nam nhân sẽ không thuận theo không buông tha, không tin một nửa khác của mình, cũng không tin bản thân; có nam nhân tuy ghen, nhưng lại có lý giải cùng tín nhiệm, dù sao xã giao bình thường đó là chuyện không thể thiếu nha.

Diệp Khiêm còn không đến mức biến thái không cho phép bạn gái của mình có xã giao bình thường, nếu là vậy hắn lúc trước làm sao có thể để cho Lâm Nhu Nhu đi quản lý quỹ ngân sách Tương Lai?

Sau khi đi vào Kim Sắc Huy Hoàng, Thượng Quan Phi Vân trông thấy Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, tranh thủ thời gian muốn đi lên chào hỏi. Bất quá Diệp Khiêm vụng trộm ném cho hắn một ánh mắt, Thượng Quan Phi Vân kịp phản ứng, mới dừng bước lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play