Lời nói của Triệu Nhã đã đem Tô Vi chấn trụ tại chỗ. Những năm gần đây, người theo đuổi Tô Vi cũng không ít, đa số đều là vì tướng mạo vóc dáng của nàng, còn không thì là vì sự giàu có của nàng, người thật lòng thì một người cũng không có, đây cũng là nguyên nhân Tô Vi không có một người bạn nào. Người như nàng, thường bị nữ nhân cùng lứa ghen ghét vì sắc dẹp và sự giàu có của nàng nên không muốn cùng nàng làm bằng hữu. Duy chỉ có Diệp Khiêm, biểu hiện có chút lưu manh, nhưng không giả dối, cũng không vì nàng đẹp và giàu có mà làm quen với nàng, đây cũng là nguyên nhân Tô Vi đối với Diệp Khiêm rất có hảo cảm.

May mắn Diệp Khiêm bây giờ không có ở đây, nếu không nghe thấy lời Triệu Nhã nói, đoán chừng sẽ phun máu ra ngoài, giống với lúc trước Tần Nguyệt trêu chọc Vương Vũ. Nữ nhân chiến tranh, tựa hồ rất ưa thích lấy đồ vật kia ra so sánh.

Dừng một chút, Tô Vi hếch lồng ngực lên, nói: "Ngươi đây là ghen ghét a? Giả hay thật, Diệp Khiêm sờ qua sẽ biết, không cần phải giải thích với ngươi. Nhìn sân bay của ngươi, đoán chừng có thể để vài khung máy bay cất cánh a." Lúc này Tô Vi cũng hồn nhiên quên thân phận của Triệu Nhã là tổng giám đốc khu Châu Á của tập đoàn Moore, cũng căn bản không có cân nhắc khi đắc tội Triệu Nhã, sẽ mang đến phiền toái cho tập đoàn Tứ Hải, nàng chỉ đơn thuần đứng tại góc độ của một nữ nhân, đi đối phó tình địch của mình.

"Stop!" Triệu Nhã khinh thường nói: "Ngươi biết cái gì, cái này gọi là săn chắc, sờ tới sờ lui có xúc cảm. Còn của ngươi thì nhão nhoẹt, sờ không có cảm giác, ta nghĩ Diệp Khiêm mua khối thịt heo trở về nắm còn hơn sờ ngực của ngươi."

"Ngươi rõ ràng là ganh ghét trắng trợn, ít nhất bô ngực của ta có thể làm nhiều trò hơn so với ngươi? Bộ ngực của ngươi lép như vậy có thể kẹp cái đó ở giữa sao? Đừng để lúc Diệp Khiêm sờ lên rồi, còn tưởng rằng đang sờ lưng của ngươi, ngươi là người trước sau như một." Tô Vi không chút nào yếu thế, trả lời lại một cách mỉa mai.

"Hừ, vậy bây giờ chúng ta hãy đi tìm Diệp Khiêm hỏi một chút, hắn ưa thích bộ ngực nhão nhoẹt của ngươi, hay là bộ ngực săn chắc của ta." Triệu Nhã nói.

"Đi thì đi, ta sợ ngươi a, bộ ngực sân bay của ngươi, làm sao có thể so sánh với bộ ngực bánh bao to tròn của ta." Tô Vi chớp chớp mắt, nói.

Nói xong, hai nữ liếc nhau, hừ một tiếng, tức giận chui vào trong xe. Tô Vi cũng không có cự tuyệt chuyện Triệu Nhã leo lên xe, bởi vì đã nói là đi gặp Diệp Khiêm, hỏi cho ra kết quả.

Diệp Khiêm nếu như biết chuyện này sẽ diễn ra như vậy, thì đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không trở về, đáng tiếc là hắn cũng không biết, hắn nào biết hai nữ nhân này vậy mà công việc không làm, lại muốn tới hỏi hắn câu hỏi nhàm chán như vậy? Là ưa thích bộ ngực nhão nhoẹt hay là bộ ngực săn chắc, kỳ thật nói thật, Diệp Khiêm cả hai đều ưa thích, mỗi cái đều có tác dụng khác nhau nha.

Sau khi để cho lái xe đưa hắn trở về, Diệp Khiêm cố ý cho lái xe 200 NDT, xem như trả thù lao chuyện hắn đã giúp Diệp Khiêm thoát khỏi nơi đó. Sau khi trở lại nhà trọ, Diệp Khiêm liền đến quán bar ở lầu hai tìm Hồng tỷ, để nàng pha cho hắn một chén rượu, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm. Hồng tỷ kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, tò mò hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn dáng vẻ của ngươi giống như bị kinh hãi, ngươi gặp quỷ hả?"

Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Đừng nói nữa, dù sao cũng là một chuyện phiền toái. Cho ta thêm một ly nữa!" Vừa nói vừa đưa ly tới.

"Nói ra ta nghe xem, để xem Hồng tỷ có thể giúp ngươi hay không." Hồng tỷ nói, "Hồng tỷ tuy không có bổn sự gì lớn, nhưng ở trong xã hội vẫn có chút nhân mạch. Nói đi, có phiền toái gì, Hồng tỷ giúp ngươi giải quyết."

"Chuyện này ngươi thật đúng là không giúp được gì." Diệp Khiêm thở dài, nói.

"Chuyện tình cảm?" Hồng tỷ suy đoán nói.

"Ừ!" Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Hồng tỷ đúng là Hồng tỷ, thoáng cái liền đoán ra rồi, còn không phải sao, nếu hôm nay ta biết đến tập đoàn Tứ Hải lại gặp bạn gái trước kia của ta, thì đánh chết ta, ta cũng không đi ah."

Hồng tỷ dừng một chút, nhớ tới cô bé Tô Vi từng đến nơi đây, phảng phất ý thức được cái gì, nói: "Có phải cô nàng có dáng người nóng bỏng cùng bạn gái trước kia của ngươi gặp nhau?"

"Ừ, ai nói không phải. Nàng nửa năm trước đi ra nước ngoài, ai ngờ bây giờ nàng lại đến Đài Loan, bắt gặp ta đi cùng với Tô Vi. Nên đại chiến liền xảy ra, ta thiếu chút nữa là chết ngay tại chỗ." Diệp Khiêm thở dài, nói.

Hồng tỷ nhịn không được liền bật cười, nói: "Đã như vậy, ngươi vụng trộm chạy về hả, ngươi không sợ các nàng đánh nhau?"

"Chắc có lẽ không a?" Hồng tỷ vừa nói như vậy, Diệp Khiêm cũng không khỏi lo lắng, nói không chừng các nàng hiện tại thật đúng là đang đánh nhau ah. Bất quá nghĩ nghĩ, nói: "Các nàng đều là người có thân phận, chắc có lẽ không ở trên đường cái đánh nhau a?" Bất quá tuy nói như vậy, nhưng trong nội tâm Diệp Khiêm vẫn có chút chột dạ.

"Như thế nào lại không, nữ nhân lúc ăn giấm chua, chuyện gì cũng đều có thế làm được. Ta đã từng nhìn thấy hai nữ nhân vì một người nam nhân đánh nhau, hơn nữa còn kéo theo một đám người giúp đỡ." Hồng tỷ nói.

Diệp Khiêm không khỏi lộp bộp một chút, nghĩ thầm, nếu thật là như vậy, đoán chừng Tô Vi sẽ nguy hiểm, Triệu Nhã nếu như gọi người, hơn phân nửa sẽ gọi thành viên Nanh Sói. Mịa, thành viên Nanh Sói mà ra tay, thì Tô Vi làm sao chống lại được?

Chứng kiến biểu lộ của Diệp Khiêm trở nên nghiêm túc, Hồng tỷ kinh ngạc hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không được, ta phải gọi điện thoại mới được." Vừa nói Diệp Khiêm cuống quít lấy điện thoại ra, lúc đang chuẩn bị gọi điện thoại, thì trông thấy Tô Vi cùng Triệu Nhã từ cửa ra vào đi đến, hắn bị hù run rẩy, điện thoại trên tay thiếu chút nữa là rớt xuống đất.

Hồng tỷ cũng chú ý tới Triệu Nhã cùng Tô Vi, trông thấy Diệp Khiêm bị hù thành bộ dạng như vậy, nhịn không được "PHỤT" một tiếng bật cười. Diệp Khiêm giãy dụa bò lên, một lần nữa ngồi xuống, cười cười xấu hổ, nói: "Hai em sao lại tới đây? Không đi làm sao?"

Hai nàng đi tới trước mặt Diệp Khiêm, đều tức giận hừ một tiếng, sau đó Triệu Nhã nói: "Khó trách anh vội vã trở về như vậy, thì ra nơi này cũng có một mỹ nữ nha." Nói xong, khiêu khích nhìn về phía Hồng tỷ.

Diệp Khiêm không khỏi cười khổ, lại đem Hồng tỷ kéo vào, hắn hiện tại cũng không nghĩ ra cách gì, chỉ muốn tìm một cái hang để lập tức chui vào. Hồng tỷ dù sao cũng là người từng trải, nơi nào sẽ cùng Triệu Nhã cùng Tô Vi so đo, ha ha nở nụ cười, nói: "Các ngươi đừng hiểu lầm, ta cùng Diệp Khiêm cũng không có quan hệ gì, đừng có kéo ta vào, các ngươi tự giải quyết đi a."

Ngượng ngùng nở nụ cười, Diệp Khiêm có chút không biết phải làm sao, ấp úng cả buổi, mới lên tiếng: "A, Chuyện kia... Chuyện kia, hai em có muốn uống chút gì không? Anh mời, không cần khách khí!"

"Không cần, để ta mời!" Hồng tỷ nói, "Lại đây ngồi đi, "Tình cừu " hiện tại rất thích hợp cho hai người các ngươi uống, đây là đặc sắc của quán bar ta, ngoại trừ nơi đây, nơi khác các ngươi sẽ không tìm được đâu."

Châm ngòi thổi gió, Diệp Khiêm chỉ cảm thấy Hồng tỷ đang châm ngòi thổi gió, nàng chẳng lẽ còn ngại hắn không đủ phiền toái hay sao? Bất đắc dĩ trừng Hồng tỷ, Hồng tỷ lại giả vờ giống như cái gì cũng không có trông thấy, nhìn Triệu Nhã cùng Tô Vi nói: "Uống xong "Tình cừu " các ngươi muốn nói cái gì thì hãy nói cái đấy, tận lực phát tiết bất mãn ở trong lòng mình ra."

Triệu Nhã cùng Tô Vi liếc nhau một cái, hừ một tiếng."Ngươi hỏi hay là ta hỏi?" Tô Vi nói.

"Tùy tiện, ta không sao cả!" Triệu Nhã nói.

Diệp Khiêm mờ mịt nhìn các nàng, kinh ngạc hỏi: "Hỏi cái gì? Các em cũng đừng hỏi anh, nếu như hai em rơi vào trong nước, anh sẽ cứu ai nha."

"Đúng a, chúng ta tại sao lại không nhớ tới câu hỏi này nha." Triệu Nhã bừng tỉnh đại ngộ, nói.

Choáng váng, Diệp Khiêm triệt để choáng váng, hắn hận không thể tát chết chính mình. Đây không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao.

"Đúng vậy a, nếu như em cùng nàng cùng rơi vào trong nước, anh sẽ cứu ai trước?" Tô Vi hỏi, "Không được nói là cứu cả hai, chỉ có thể cứu một người."

"Ah... Chuyện này... Chuyện này..." Diệp Khiêm ấp úng nói, "Anh hi vọng hai em không có ai rơi vào trong nước, bởi vì anh không biết bơi, đến lúc đó chỉ sợ anh sẽ chết trước khi các em chết, cho nên hai em không cần phiền não." Nói xong, Diệp Khiêm âm thầm nhẹ nhàng thở ra, hắn đối với câu trả lời của mình phi thường hài lòng. Không biết bơi? Nói giỡn, Diệp Khiêm lúc còn nhỏ thường xuyên chạy tới đập chứa nước bơi lội, làm sao có thể không biết bơi lội.

Hai nàng đối với câu trả lời của hắn hiển nhiên không thoả mãn, bất quá cũng không có hỏi tiếp. Diệp Khiêm đều nói hắn không biết bơi lội rồi, vấn đề này làm sao hỏi tiếp a, nếu không chẳng phải là cố tình gây sự sao. Dừng một chút, Tô Vi hỏi tiếp: "Vậy anh nói, anh ưa thích bộ ngực của em, hay là bộ ngực của nàng?" Tô Vi vừa nói vừa hếch bộ ngực của mình lên, hai cái bánh bao khổng lồ kia phảng phất muốn bạo y phục mà tràn ra ngoài.

"PHỤT!" Diệp Khiêm nhịn không được đem rượu vừa mới uống liền phun ra ngoài, chuyện này mà cũng có thể hỏi, quả thực quá cay độc. Hồng tỷ nghe xong mỉm cười không thôi, bất quá cũng không có cười lên tiếng, ngạnh sanh sanh nghẹn lấy, bả vai run rẩy không ngừng. Hồng tỷ đã từng thấy không ít các mặt xã hội, đã từng thấy nữ nhân đánh ghen, thế nhưng mà giống như Triệu Nhã cùng Tô Vi thì chưa từng thấy. Chẳng những mắng chửi người không mang theo thô tục, mà lại lộ ra rất văn nhã, không giống các nữ nhân đánh đập tàn nhẫn, lộ ra không có tố chất.

"Của ta là săn chắc, săn chắc ngươi có hiểu không? Bộ ngực của ngươi thì nhão nhoẹt, một điểm xúc cảm cũng không có." Triệu Nhã tự nhiên là không chút nào yếu thế.

"Ngươi lại không có sờ qua, làm sao ngươi biết không có xúc cảm? Của ngươi mới không có xúc cảm, niết trong tay đều không có cảm giác." Tô Vi nói.

"Ngươi cũng không có sờ qua, làm sao ngươi biết?" Triệu Nhã nói.

"Anh nói xem, đến cùng giữa hai người chúng ta thì bộ ngực của ai có có xúc cảm nhiều hơn, anh thích bộ ngực của ai?" Hai nữ nhìn Diệp Khiêm, cơ hồ trăm miệng một lời mà hỏi.

"Đừng, đừng a, hai em đừng làm khó dễ anh à, anh làm sao biết được, anh chưa sờ qua bao giờ, thì làm sao biết ai có xúc cảm nhiều hơn ah." Diệp Khiêm đã triệt để bị hai nữ nhân này đánh bại, có cảm giác muốn tự sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play