Gió đêm thổi có chút rét lạnh thấu xương, Diệp Khiêm cởi áo khoác của mình choàng trên người Tô Vi, ôn nhu nói: "Đi, về thôi!"
Tô Vi quay đầu nhìn Diệp Khiêm, nhẹ giọng nói "Cảm ơn", sau đó hướng phía xe đi đến.
Trước tiên đưa Diệp Khiêm về phòng của hắn, sau đó Tô Vi mới lái xe trở về nhà, hơn nữa nàng cũng nói Diệp Khiêm ngày mai nhớ rời giường sớm chút, cùng nàng đi đến công ty. Nàng không có xem Diệp Khiêm là nô lệ, cũng không phải là nhân viên công ty, nàng muốn Diệp Khiêm ở bên cạnh là vì khi Diệp Khiêm ở bên cạnh nàng thì nàng sẽ có cảm giác an toàn.
Diệp Khiêm tự nhiên là gật đầu đáp ứng, Diệp Khiêm cảm thấy nên giúp Tô Vi một tay, ít nhất không thể để cho thân thích của nàng cướp lấy tập đoàn Tứ Hải, như vậy biện pháp tốt nhất chính là cùng tập đoàn Moore ký kết hợp tác, sau đó thu hồi những cổ phần của những cổ đông trong công ty toàn bộ giao cho Tô Vi, như vậy mới là phương pháp xử lý tốt nhất.
Sau khi về phòng, Diệp Khiêm cũng không có vội vã đi ngủ. Đây cũng là thói quen của hắn, mỗi ngày hắn chỉ cần nghỉ ngơi 4 giờ đồng hồ, là có đầy đủ năng lượng để ứng phó công tác cả ngày.
Tại quầy rượu cùng Hồng tỷ trò chuyện vài câu, sau đó Diệp Khiêm mới trở lại gian phòng của mình. Có lẽ những lời nói của Tô Vi khơi gợi lên cho Diệp Khiêm rất nhiều hồi ức, cho nên hắn ở trong phòng lật qua lật lại mà không sao ngủ được, trong óc luôn có hai hình bóng mơ hồ hiện lên. Một nam một nữ, mỗi lần Diệp Khiêm muốn nhìn dung mạo của bọn, thì hình ảnh trong óc liền biến mất. Lúc Diệp Khiêm nhắm mắt lại, thì hình ảnh lại hiện lên.
Diệp Khiêm ẩn ẩn cảm giác được, hai bóng dáng mơ hồ đó có lẽ cùng hắn có quan hệ nào đó, sẽ là cha mẹ của hắn sao? Thế nhưng mà Diệp Khiêm cũng không thể phán đoán chính xác, đây rốt cuộc là do hắn suy nghĩ quá nhiều nên sinh ra ảo giác, hay là thật sự tồn tại. Diệp Khiêm ngồi dậy, xuống giường, đi vào trong toilet, dùng nước lạnh rửa mặt, nhìn hình ảnh của hắn trong gương, phảng phất như trông thấy có người đang nhìn hắn mỉm cười, nụ cười vô cùng hiền lành.
Dùng sức lắc lắc đầu, Diệp Khiêm đem suy nghĩ kia áp chế xuống dưới, lúc này mới trở lại trên giường một lần nữa nằm xuống. Nhưng mà, hai hình bóng kia vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn!
Suốt một đêm, Diệp Khiêm lật qua lật lại cũng không sao ngủ được. Thẳng đến khi trời tờ mờ sáng, Diệp Khiêm lúc này mới chậm rãi thiếp đi. Vừa mới nằm ngủ không có bao lâu, liền nhận được điện thoại của Tô Vi, nói là đang ở dưới lầu chờ hắn, kêu hắn nhanh xuống dưới. Diệp Khiêm nhìn đồng hồ, mới hơn bảy giờ, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, giờ làm việc của Tô Vi không phải tám giờ sao?
Rời giường dùng nước súc miệng một chút, Diệp Khiêm sau khi thay đồ liền đi xuống. Thấy hai mắt của Diệp Khiêm có chút sưng vù, Tô Vi không khỏi sửng sốt một chút, hỏi: "Làm sao vậy? Tối hôm qua ngủ không ngon hả?"
"Ừ!" Diệp Khiêm đáp.
Tô Vi cũng không hỏi hắn vì cái gì mà mất ngủ, dừng một chút, nói tiếp: "Ngươi nếu như quá mệt mỏi thì hôm nay cũng không cần theo ta đến công ty. Dù sao phần mềm kia đã hoàn thành, tin tưởng cùng tập đoàn Moore ký kết hợp đồng cũng không có vấn đề gì."
"Ta không sao, chúng ta đi thôi." Diệp Khiêm vừa nói vừa mở cửa xe ngồi lên. Mặc dù phần mềm máy tính đã hoàn thành, thế nhưng mà ai biết những cổ đông của tập đoàn Tứ Hải có thể ở sau lưng đùa nghịch âm mưu gì nữa hay không, Diệp Khiêm nếu không đi theo thì thật sự có chút lo lắng.
Tô Vi nhìn nhìn Diệp Khiêm, cũng không nói cái gì thêm nữa, lên xe nổ máy hướng tập đoàn Tứ Hải chạy tới.
Lúc đến tập đoàn Tứ Hải, còn chưa tới tám giờ, nhân viên công ty còn chưa đi làm. Tô Vi để cho Diệp Khiêm ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi một chút, nàng thì mở tư liệu ra xem kỹ lại lần nữa để chuẩn bị đàm phán cùng tập đoàn Moore. Nhìn thấy thái độ chuyên tâm nghiêm túc của nàng, Diệp Khiêm có chút sửng sốt một chút, nói với Tô Vi một tiếng, hắn ra bên ngoài đi dạo.
Không bao lâu, Diệp Khiêm liền chạy vào, nói: "Đã đến, người tập đoàn Moore đã tới!"
Tô Vi sửng sốt một chút, cuống quít từ cửa sổ nhìn xuống dưới, quả nhiên trông thấy Tào Hồng Nhạc đang mang theo mấy người hướng công ty đi tới, không khỏi có chút phẫn nộ, biết rõ đây nhất định lại là thủ đoạn nham hiểm của Tào Hồng Nhạc. "Sớm như vậy đã dẫn người tới, là muốn ta không thể ký kết hợp đồng sao? Hừ!" Tô Vi có chút giận dỗi nói một câu, bất quá phần mềm máy tính đã hoàn thành, hơn nữa nàng cũng đem tư liệu chuẩn bị thỏa đáng.
"Ngươi trước chuẩn bị một chút, ta đi ra nghênh đón bọn họ." Diệp Khiêm nói xong, cất bước đi ra ngoài, đến cửa ra vào thang máy dừng lại.
Một lát sau, cửa mở thang máy ra, liền thấy Tào Hồng Nhạc cùng Tào Du Lương đi ra thang máy dừng lại, cung kính nói: "Triệu tổng, các vị, mời!"
Ngay sau đó liền trông thấy một thiếu nữ đi ra khỏi thang máy, sau lưng còn có một đám người đi theo. Lúc trông thấy thiếu nữ kia, Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt một chút, những ký ức trong đầu lần lượt hiện lên. Diệp Khiêm như thế nào cũng không có nghĩ qua, lại có thể gặp nàng ở chỗ này, Triệu Nhã, chỉ hơn nửa năm không gặp, Triệu Nhã vậy mà đã là tổng giám đốc khu vực Châu Á của tập đoàn Moore.
"Nói cho Tô tổng, chúng ta ở phòng họp chờ nàng." Tào Hồng Nhạc nhìn Diệp Khiêm nói một câu, sau đó liền nở nụ cười nịnh nọt nói với Triệu Nhã, "Triệu tổng, mời đi bên này!"
Triệu Nhã cũng theo ánh mắt Tào Hồng Nhạc nhìn qua, lúc trông thấy Diệp Khiêm cũng không khỏi sửng sốt một chút, trên mặt tràn đầy nghi hoặc. Bất quá, lại lập tức che dấu xuống dưới, nhìn Tào Hồng Nhạc nhẹ gật đầu, cất bước hướng phòng họp đi đến.
Hơn nửa năm không gặp, Triệu Nhã từng là cô nữ sinh trẻ trung nay mang đã biến thành nữ cường nhân trong thương trường, trọng yếu hơn là, Diệp Khiêm từ trên người Triệu Nhã cảm giác được một tia khí tức lạ lẫm. Diệp Khiêm không khỏi nở nụ cười đắng chát một chút, âm thầm thầm nghĩ: "Nàng còn nhớ rõ lá thư nàng gửi lại cho hắn sao? Tình yêu nàng dành cho hắn vẫn còn chân thành tha thiết yêu như lúc đầu không?"
Lắc lắc đầu, Diệp Khiêm đem suy nghĩ trong đầu đè ép xuống dưới, đi đến văn phòng Tô Vi, Tô Vi đã chuẩn bị xong mọi thứ, nàng nói với Diệp Khiêm một câu, "Đi!" Sau đó liền hướng phòng họp đi đến. Diệp Khiêm đi sau lưng nàng, tuy nhiên lại vẫn có chút không yên lòng.
Lúc đến trong phòng họp, Tào Hồng Nhạc vội vàng giới thiệu nói: "Tiểu Vi, vị này là Triệu Nhã tiểu thư, chính là tổng giám đốc khu Châu Á của tập đoàn Moore. Triệu tổng, vị này chính là chủ tịch của tập đoàn Tứ Hải chúng ta, Tô Vi."
"Xin chào. Triệu tiểu thư!" Tô Vi rất lễ phép vươn tay ra.
"Ừ!" Triệu Nhã chỉ nhàn nhạt nhẹ gật đầu, nói: "Nói thành quả nghiên cứu của các ngươi đi."
Tô Vi có chút sửng sốt một chút, nàng cảm cảm giác Triệu Nhã chút địch ý đối với nàng, không khỏi có chút giật mình, có chút không rõ đến cùng là chuyện gì đang xảy ra. Sau nửa ngày sững sờ, Tô Vi xấu hổ thu hồi tay của mình, sau đó để cho Diệp Khiêm đem tư liệu phân phát xuống dưới, bắt đầu nhìn hình chiếu tiến hành giảng giải.
Diệp Khiêm vốn nghe không hiểu những thứ này, hơn nữa Triệu Nhã bỗng nhiên xuất hiện, lại làm cho hắn càng có chút không yên lòng. Triệu Nhã cảm giác cũng có cảm giác bất ngờ khi thấy Diệp Khiêm ở nơi này. Nàng không biết vì sao hắn lại tới Đài Loan, hơn nữa bên cạnh còn có một nữ nhân xinh đẹp như vậy, điều này không khỏi làm cho nội tâm nàng khó tránh khỏi có chút ghen tuông và không thoải mái.
Lúc trước Diệp Khiêm tuy cũng cùng những nữ nhân khác có quan hệ mập mờ không rõ, thế nhưng mà dù sao đều là những tỷ muội mà Triệu Nhã hiểu rỏ, trong nội tâm tự nhiên cũng không có chống cự. Mà hôm nay, Tô Vi lại là một nữ nhân mà nàng chưa từng gặp mặt, khó tránh khỏi sẽ mang theo một chút địch ý.
Tô Vi ở phía trên cẩn thận giảng giải lấy, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa ánh mắt nhìn về phía Triệu Nhã, phát hiện bô dạng không yên lòng của Triệu Nhã, giống như là không quan tâm chuyện này, làm cho Tô Vi có cảm giác lo lắng không tư tin. Bởi vì ánh mắt của Triệu Nhã cũng không có một mực nhìn Diệp Khiêm, cho nên Tô Vi cũng không có trông thấy, tự nhiên càng thêm không rõ nàng rốt cuộc là đắc tội Triệu Nhã ở đâu, mà Triệu Nhã lại có địch ý đối với nàng lớn như vậy. Vì vậy, nàng liền nghĩ có phải Tào Hồng Nhạc cùng Triệu Nhã đã có hứa gì không, cho nên Triệu Nhã đến đây cũng chỉ là làm dáng cho có mà thôi, kỳ thật đã sớm quyết định hủy bản ký kết hợp tác này rồi.
Nghĩ tới đây, Tô Vi khó tránh khỏi có chút mất đi tự tin, giảng giải cũng không còn chú tâm cho lắm.
Triệu Nhã mặc dù có chút không yên lòng, thế nhưng mà những người đi cùng nàng lại cảm thấy rỏ ràng Tô Vi đã không còn chú tâm vào bài giảng, lông mày không khỏi nhăn lại với nhau. Khóe miệng của Tào Hồng Nhạc cùng Tào Du Lương không khỏi hiện ra một tia đắc ý, hợp tác này nếu không thành công, vậy thì hắn sẽ có đầy đủ lý do để công kích Tô Vi, cướp đoạt vị trí của nàng, sau đó thu cổ phần của các thân thích khác tới tay, đến lúc đó hắn sẽ trở thành cổ đông lớn nhất công ty.
Diệp Khiêm cũng nhận ra biến hóa của mọi người, không khỏi sửng sốt một chút, cuống quít ho một tiếng, hấp dẫn ánh mắt của Tô Vi, sau đó nhìn nàng nháy mắt một cái. Tô Vi cũng ý thức được hành vi vừa rồi của nàng, vội vàng một lần nữa giữ vững tinh thần, mặc kệ có hợp tác hay không thì nàng cũng phải hoàn thành tốt nhất có thể, những thứ khác cũng chỉ đành nghe theo ý trời.
Triệu Nhã đương nhiên cũng cảm giác được Diệp Khiêm đang trợ giúp Tô Vi, hương vị ghen tuông ngày càng đậm, trong nội tâm nhịn không được hiện lên một cảm giác không thoải mái, có chút thất lạc.
Tào Hồng Nhạc một mực quan sát biểu lộ của Triệu Nhã, phát hiện nàng vẫn luôn trầm mặc, một câu cũng không có hỏi, điều này làm cho nội tâm của hắn rất vui vẻ, hắn tin rằng Triệu Nhã sẽ không cùng tập đoàn Tứ Hải ký kết hợp tác.
Hồi lâu sau, Tô Vi cuối cùng cũng diễn thuyết xong, nàng có chút khẩn trương, ánh mắt nhìn về phía đám người tập đoàn Moore, phảng phất như đang đợi tuyên án.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT