"Ha ha..." Du Triết Hồng bật cười, đây chuyện cười mà hắn nghe buồn cười nhất, một tiểu tử nghèo toàn thân rách rưới, vậy mà lại nói muốn giết chết hắn, quả thực là kẻ không biết sống chết là gì.

"Ngươi... Ngươi không phải đang nói đùa với ta chứ? Chỉ bằng ngươi? Cũng muốn giết chết ta? Ta dùng tiền cũng có thể đập chết ngươi, ngươi tin không?." Du Triết Hồng vừa cười vừa nói.

"Ngươi có rất nhiều tiền sao?" Diệp Khiêm nghiền ngẫm nói.

"Ít nhất so với ngươi thì nhiều hơn, đập chết ngươi là dư xài." Du Triết Hồng lấy sợi dây chuyền vàng ra, nói, "Có nhìn thấy rõ không? Có nhìn thấy rõ không? Chỉ cần sợi dây chuyền vàng này là đủ cho lão tử nện chết ngươi."

"Ha ha..." Diệp Khiêm không khỏi nở nụ cười, nhà giàu mới nổi đúng là nhà giàu mới nổi a, cho rằng đeo dây chuyền vàng như sợi dây xích chó kia chính là người có tiền, tục không chịu được. "Vậy cũng xem là có tiền à? Lão tử bình thường đều lấy kim cương làm đèn, vàng thỏi dùng để lót sàn nhà. Ở trước mặt ta giả bộ giàu có, chính là trước mặt Quan Công đùa nghịch đại đao ah." Diệp Khiêm nói. Sau đó lấy điện thoại cầm tay ra gọi một cú điện thoại cho Trần Mặc, nói: "Trần Mặc, đi ngân hàng đổi chút vàng khối, sau đó đưa đến khách sạn nơi siêu sao đang tổ chức kí tên."

Sau đó cúp điện thoại, nói với Du Triết Hồng: "Có bản lĩnh ngươi cũng đừng đi a, đợi tí nữa ca cho ngươi trông thấy cái gì gọi là kẻ có tiền."

"Ngươi đừng ở chỗ này cùng ta giả bộ ngưu bức, một tên ăn mày đứng ở chỗ này ảnh hưởng bộ mặt thành phố, bắt hắn lôi ra ngoài cho ta." Du Triết Hồng nói. Sau đó nhìn Diêu Tư Kỳ mỉm cười, nói: "Tư Kỳ, để ngươi chê cười rồi, yên tâm đi, ta lập tức sẽ đem tiểu tử này đuổi ra ngoài." Sau đó nhìn mấy gã bảo an quát: "Còn đứng ngây người làm gì? Còn không mau đuổi hắn ra ngoài cho ta."

Hai gã bảo an nghe thấy Du Triết Hồng phân phó, sửng sốt một chút, vẫn kiên trì đi tới. Tuy khách sạn này cũng không phải Du Triết Hồng mở, thế nhưng mà Du Triết Hồng tại thành phố Đài Bắc cũng là người có uy tín danh dự cao, bọn hắn đắc tội không nổi. "Tiên sinh, mời ngươi đi ra ngoài!" Hai gã bảo an thật có lễ phép nói.

Diệp Khiêm cười cười, nói ra: "Các ngươi làm gì phải nghe lời hắn nói a, các ngươi cũng không phải làm công cho hắn, khách sạn này mở chẳng lẽ còn không cho phép người đi vào sao? Tại nơi này ở một đêm bao nhiêu tiền? Một vạn có đủ hay không?" Nói xong, Diệp Khiêm từ trong lòng ngực móc ra một vạn nhân dân tệ đưa tới, nói: "Ta ở chỗ này một đêm, như vậy được rồi chứ?"

Hai gã bảo an đối với Diệp Khiêm khách khí, cho nên Diệp Khiêm cũng không muốn làm khó bọn hắn. Hai gã bảo an sửng sốt một chút, Diệp Khiêm có thể cầm ra tiền dừng chân, vậy bọn họ tuyệt đối không có lý do đuổi người ta đi rồi, nếu không lão bản trách tội xuống có thể cực kỳ khủng khiếp. Hơn nữa, có thể tiện tay xuất ra một vạn nhân dân tệ, nhìn thế nào cũng không giống tên ăn mày a?

Du Triết Hồng thấy Diệp Khiêm có thể lấy ra nhiều tiền như vậy, cũng không khỏi sửng sốt một chút, bất quá theo hắn, Diệp Khiêm dù có tiền, cũng không thể so với hắn ah. Quay đầu nhìn hai gã bảo tiêu nói: "Các ngươi bắt hắn đem ra ngoài đánh cho ta!"

Cho tới bây giờ, Diêu Tư Kỳ vẫn không nói gì, hứng thú nhìn xem Diệp Khiêm. Nàng rất muốn biết Diệp Khiêm đến cùng có mị lực gì, lại có thể để cho sư tỷ của mình yêu thích hắn. Nàng cùng Hồ Hội lớn lên cùng nhau, đối với Hồ Hội biết rất rõ ràng, nam tử tài tuấn ở trong môn phái đều không được Hồ Hội để vào mắt.

Đối với hai gã bảo tiêu của Du Triết Hồng, Diệp Khiêm không có khách khí như vậy. Thu người tiền tài vì người tiêu tai, bọn hắn đã thu tiền của Du Triết Hồng, như vậy cũng phải gánh chịu trách nhiệm nhất định. Nhìn thấy hai gã bảo tiêu đi tới, bộ dáng hung hăng càn quấy, Diệp Khiêm thầm nghĩ, đúng chó là cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, đoán chừng hai thằng nhãi con này đã thay Du Triết Hồng làm không ít chuyện xấu a.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, một cước đá ra, vừa nhanh vừa chuẩn, trùng trùng điệp điệp đá vào cổ một trong hai gã bảo tiêu. Người nọ chỉ cảm thấy một hồi huyết khí quay cuồng, đại não "Ông" một tiếng, liền mất đi tri giác. Còn lại một người không khỏi lắp bắp kinh hãi, hiển nhiên không ngờ Diệp Khiêm mặc đồ rách tung toé, lại thân thủ tốt như vậy, chẳng lẽ là đại hiệp trong phim ảnh thường chiếu?

Bất quá, hắn cũng không dám khinh thường nữa rồi, nâng lên tinh thần, triển khai tư thế, một quyền hướng Diệp Khiêm đánh tới. Diệp Khiêm thân thể đột nhiên tiến về phía trước, bắt lấy cánh tay của hắn, dùng sức vặn một cái, lập tức nghe "Răng rắc" một tiếng, cánh tay của gã bảo tiêu liền bị bẻ gẫy, trong miệng hắn phát ra âm thanh kêu thảm thê lương.

Buông tay gã bảo tiêu ra, Diệp Khiêm nhẹ nhàng đẩy hắn một chút, gã liền ngã nhào nằm trên mặt đất. Du Triết Hồng không khỏi rùng mình một cái, nhìn thấy Diệp Khiêm hướng hắn đi tới, khẩn trương nói: "Ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng làm xằng bậy ah."

Diệp Khiêm cười cười, nói: "Yên tâm, tạm thời ta sẽ không động tới ngươi, đợi tí nữa sẽ cho người biết tay." Sau đó nhìn thoáng qua hai gã bảo an bên cạnh nói: "Các ngươi nếu như muốn báo công an thì cứ báo a, không có việc gì hết."

Hai gã bảo an đều âm thầm may mắn, may mắn bản thân vừa rồi không có động thủ, nếu không hiện tại bò trên mặt đất chính là bọn họ rồi. Mặc dù Diệp Khiêm đã nói để cho bọn ho báo cảnh sát, thế nhưng mà bọn họ lại cho rằng đây chỉ là lời nói mát của Diệp Khiêm mà thôi, trong nội tâm cũng không dám có tâm tư này, nếu không, chỉ sợ cảnh sát còn chưa tới, thì bọn họ đã gặp xui xẻo.

Đang khi nói chuyện, Trần Mặc đã mang theo một cái rương từ bên ngoài đi đến, nhìn bộ dạng của hắn đã biết rõ đồ vật ở trong rương rất nặng. Vừa rồi ở bên ngoài may mắn có thành viên Tử Lang bảo vệ, nếu không Trần Mặc thật đúng là không cách nào đi vào.

Mang theo cái rương đi đến trước mặt Diệp Khiêm, Trần Mặc bị cách ăn mặc của Diệp Khiêm làm cho hoảng sợ, nói: "Lão đại, ngươi bị làm sao vậy?"

"Đừng nói nữa." Diệp Khiêm nhớ tới một màn phát sinh ở bên ngoài, nghĩ lại mà cảm thấy sợ, nói, "Đồ vật ta kêu ngươi lấy, có mang tới không?"

"Tất cả ở chỗ này, ngân hàng nói, tạm thời chỉ có bao nhiêu đó. Lão đại, ngươi muốn vàng khối nhiều như vậy để làm gì?" Trần Mặc kinh ngạc hỏi.

"Đánh người!" Diệp Khiêm nói.

Trần Mặc ngạc nhiên, dùng vàng khối đánh người, quá điên cuồng a? Đang lúc hắn kinh ngạc, Diệp Khiêm đã mở rương ra, lấy ra một khối vàng hướng Du Triết Hồng đi tới, nói: "Choáng nha, đeo dây chuyền vàng rất giỏi hả, lão tử dùng vàng khối đập chết ngươi."

Du Triết Hồng triệt để mộng du, hắn mặc dù có tiền, nhưng cũng không giống Diệp Khiêm điên cuồng như vậy a, gọi một cú điện thoại liền mang đến một rương vàng khối. Mà ngay cả Diêu Tư Kỳ cũng bị hành dộng của Diệp Khiêm làm cho ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm, tiểu tử này thật đúng là khôi hài ah.

"Phanh!" Diệp Khiêm dùng vàng khối trong tay hung hăng đập vào đầu Du Triết Hồng, mắng: "Con mẹ nó, cho ngươi hung hăng càn quấy." Mắng một câu nện một cái, chỉ một lát, Du Triết Hồng đã bị đánh đến nổi cha mẹ cũng nhận không ra, hai mắt sưng vù, bên trong lỗ mũi, miệng toàn là máu, tràn ra đầy cả khuôn mặt.

Đánh xong, Diệp Khiêm đứng lên, vứt bỏ khối vàng trong tay, ha ha cười cười, nói: "Cho ngươi về sau lại hung hăng càn quấy." Nói xong, nghênh ngang đi ra ngoài.

Trần Mặc quả thực sửng sốt nói không nên lời, hắn khổ cực vận chuyển nguyên rương vàng đến tưởng làm chuyện gì, ai ngờ là vì cầm vàng khối để đánh người, loại chuyện này đoán chừng cũng chỉ có lão đại của mình mới có thể nghĩ ra được. Bất đắc dĩ lắc đầu, Trần Mặc lại lôi kéo rương vàng còn lại đi ra ngoài.

Nhìn thấy Diệp Khiêm từ bên trong đi ra, thanh niên nam nữ liền đi lên vây quanh hắn, may mắn Diệp Khiêm đã có chuẩn bị, nếu không đoán chừng mấy miếng vải nát trên người cũng bị xé nát, phải cởi truồng đi về. Sau khi chui vào xe, Diệp Khiêm liền tăng tốc, cuống quít chạy nhanh ra khỏi khách sạn.

Trở lại khách sạn, lúc Diệp Khiêm từ trên xe xuống, lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt, nhân viên phục vụ trong khách sạn càng hé miệng cười trộm lấy. Diệp Khiêm cũng không dám dừng lại, nếu không đoán chừng ngày mai tất cả tạp chí lớn nhỏ của Đài Loan đều đưa tin về hắn.

Mở cửa phòng ra, nhìn thấy Hồ Hội đang ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách, mặc một bộ đồ ngủ, khoanh chân ngồi khoan thai tự đắc xem tivi. "Trở về rồi hả?" Hồ Hội vừa nói vừa quay đầu, trông thấy cách ăn mâc của Diệp Khiêm, không khỏi hoảng sợ, nói: "Anh... Anh như thế nào biến thành như vậy? Bị đánh cướp hả?"

Diệp Khiêm trợn nhìn Hồ Hội, nói: "Em còn nói, đều do em gây họa." Vừa nói vừa đi đến bên cạnh Hồ Hội ngồi xuống.

"Đâu có chuyện gì liên quan tới em nha." Hồ Hội nói.

"Không liên quan em?. Nếu như không phải em để cho anh đi lấy chữ ký, anh sẽ bị những người kia biến thành như vậy sao?" Diệp Khiêm đem đĩa album ném đến trên bàn, buồn bực nói.

"Là Fans hâm mộ làm anh trở nên như vậy? Tràng diện sẽ không nghiêm trọng như vậy chứ, như thế nào lại xé y phục của anh." Hồ Hội có chút kinh ngạc nói.

"Em cũng đừng quên, danh tiếng của anh so với siêu sao không kém chút nào. Em không biết đâu, lúc ấy anh vừa chen vào đám người, một pretty girl nhận ra anh, liền hét to một tiếng, kết quả, một đám người xông tới. Cuối cùng anh biến thành như vậy, may mắn anh chạy nhanh, bằng không mà nói đoán chừng phải cởi truồng đi về." Diệp Khiêm nói.

"PHỤT!" Hồ Hội nhịn không được nở nụ cười, tựa hồ có thể tưởng tượng tình cảnh lúc ấy trong đầu, đáng tiếc nàng không có ở đó, nếu không có thể chứng kiến bộ dáng quẫn bách của Diệp Khiêm lúc đó.

"Em còn cười? Anh còn chưa có tìm em tính sổ, em rõ ràng quen biết Diêu Tư Kỳ, nàng là sư muội của em, vì cái gì lại muốn anh đi xin chữ ký, em gọi điện thoại một cái chẳng phải mọi chuyện đã OK rồi sao. Thành thật khai báo, có phải cố ý muốn chơi anh không?" Diệp Khiêm nói.

"Em nào có a, em như thế nào biết anh lại trở thành thần tượng của những thanh niên nam nữ đó, em chỉ cảm thấy làm như vậy mới có thể làm nổi bật thành ý của anh nha. Hơn nữa, sư muội của em cũng một mực ồn ào muốn gặp anh, cho nên em mới kêu anh đi xin chữ ký để nàng nhìn một chút." Hồ Hội nói.

Hắc hắc nở nụ cười, Diệp Khiêm chỉ vào Hồ Hội, vẻ mặt cười xấu xa, nói: "Anh đã biết, em có phải đã nói cùng sư muội của em là em đã có bạn trai rồi, cho nên sư muội của em mới muốn gặp mặt anh?"

Hồ Hội sững sờ, cuống quít nói: "Không có, không có, em nào có nói ah." Chỉ là, trong lời nói kia rõ ràng tràn đầy hương vị chột dạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play