Diệp Khiêm mỉm cười, vỗ vỗ đàu Lâm Nhu Nhu, nói: "Đừng nói như vậy, nhẹ nhàng một chút."
"Mắc mớ gì tới ngươi? Chuyện này là chuyện của nhà chúng ta, không tới phiên ngươi xen vào!" Lâm Dịch quát.
Diệp Khiêm nhướng mày, sắc mặt lập tức lạnh xuống, tiểu tử này thật đúng là con mẹ nó không biết xấu hổ, lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Tiểu tử, người giống ngươi ta thấy nhiều rồi, chết ở dưới tay ta cũng không ít, đừng có cùng ta bày ra thái độ quan nhị đại. Ngươi có tin ta hiện tại liền đánh ngươi hay không? Đúng là đồ không biết lớn nhỏ"
Lâm Hải cùng Hứa Mai cũng không nói gì, hiển nhiên bọn họ biết rõ năng lực của Diệp Khiêm, cũng muốn để cho Diệp Khiêm kiềm chế tiểu tử này, nếu không sau này hắn thật đúng là coi trời bằng vung.
"Chỉ bằng ngươi? Nói cũng không biết ngượng, ngươi có tư cách gì làm anh rể của ta?" Lâm Dịch khinh thường nói.
"Đã đủ rồi, Lâm Dịch." Lâm Nhu Nhu quát, "Anh ấy có tư cách làm anh rể của em hay không, đây không phải là do em quyết định, trừ phi em không muốn làm người Lâm gia."
Diệp Khiêm quay đầu nhìn Lâm Nhu Nhu nở nụ cười, nói: "Tiểu tử này giao cho anh a, anh không tin không chế phục được nó." Nói xong, quay đầu, đứng dậy, hướng Lâm Dịch ngoắc ngón tay, nói: "Tiểu tử, là nam nhân thì đi ra ngoài nói chuyện, ca không làm cho ngươi chính miệng gọi ca là anh rể, thì về sau ca vĩnh viễn không đến thành phố Hàng Châu."
"Sợ ngươi ah." Lâm Dịch thoáng cái đứng lên, nói.
Hứa Mai sững sờ, há mồm vừa muốn nói chuyện, đã bị Lâm Hải dùng ánh mắt ngăn cản. Hứa Mai ngẩn người, ngậm miệng lại.
Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên một cười tà, nhìn Lâm Nhu Nhu ý bảo nàng yên tâm, sau đó đi ra ngoài. Lúc đến cửa ra vào, xoay người trông thấy Lâm Dịch còn đứng ở nơi đó, nói: "Tới a, đừng nói với ta là ngươi sợ, nếu sợ, thì mau nói xin lỗi ta và kêu một tiếng anh rể."
"Thôi đi pa ơi..., ta mà sợ ngươi sao?" Lâm Dịch không phục nói, sau đó cất bước đi ra ngoài.
Nhìn thấy hai người đi ra ngoài, mẫu thân của Lâm Dịch lo lắng nói: "Đại ca, có thể xảy ra chuyện gì hay không?"
"Yên tâm đi, Tiểu Diệp sẽ có chừng mực, cũng nên hảo hảo giáo huấn Lâm Dịch một chút, nếu không về sau còn không biết lại xảy ra chuyện gì nữa." Lâm Hải nói.
Hứa Mai vẫn có chút không yên lòng, nói: "Hay là chúng ta đi ra xem một chút, nếu xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không tốt."
Nói xong, bốn người đứng dậy đi đến ban công, nhìn xuống dưới.
Tuyết ở thành phố Hàng Châu tuy không có lớn như ở thành phố Thượng Hải, nhưng cũng làm cho bãi cỏ trước nhà phủ đầy tuyết, lâu lâu lại có cơn gió lạnh thấu xương thổi qua.
Lâm Dịch đi theo Diệp Khiêm xuống dưới lầu, ngẩng đầu lên, rất ngạo mạn nói: "Ta đã đến, ngươi có thể làm gì ta? Ta ngược lại rất muốn biết ngươi làm thế nào để cho ta gọi của ngươi là anh rể."
Diệp Khiêm mỉm cười, ngay sau đó dáng cười lập tức thu lại, nói: "Ngươi không phải rất ngưu bức sao, ca chấp ngươi một tay, nếu như ngươi có thể đánh bại ta, ca về sau sẽ kêu ngươi là gia gia. Không thể đánh bại ta, thì phải gọi ca là anh rể."
"Đjxmm~, sợ ngươi a, ngươi có chết non cũng đừng trách ta." Lâm Dịch nói xong, một quyền hướng khuôn mặt Diệp Khiêm đánh tới. Nhưng mà, Diệp Khiêm tuy phát sau mà đến trước, một cước đá ra, lập tức đem Lâm Dịch đạp bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
"Đây là đánh nhau thật." Hứa Mai kinh ngạc nói xong, định quay người xuống lầu.
"Không cho phép xuống dưới!" Lâm Hải quát. Đừng thấy bình thường Hứa Mai biểu hiện cường thế, nhưng lúc Lâm Hải thật sự nổi giận lên, Hứa Mai cũng không dám cãi lại. Chỉ đành xoay người, lo lắng nói: "Thế nhưng mà, nếu xảy ra chuyện gì, thì làm sao bây giờ?"
"Có thể xảy ra chuyện gì? Còn có thể chết người hay sao? Tối đa bất quá là để cho tiểu tử kia ở trong bệnh viện vài ngày mà thôi." Lâm Hải nói. Mẫu thân của Lâm Dịch ở bên cạnh tự nhiên là càng không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Diệp Khiêm ra tay có thể nhẹ một chút.
"Chỉ bằng ngươi mà cũng dám cùng ta đánh lộn, quá yếu đi à. Có ngon thì đến tiếp ah!" Diệp Khiêm chế giễu.
"Con mịa mày." Lâm Dịch bò lên, lại hướng Diệp Khiêm nhào tới."Phanh!" Còn chưa tới trước mặt Diệp Khiêm, đã bị Diệp Khiêm dùng chân đạp ngã trùng trùng điệp điệp trên mặt đất. Bất quá Diệp Khiêm ra tay vẫn có chừng mực, không đến mức làm hắn bị thương gân cốt.
"Không có tác dụng đâu, có ngon thì lại đến đây!" Diệp Khiêm tiếp tục mỉa mai nói.
"Đjxmm~, lão tử liều mạng với ngươi." Lâm Dịch nói xong, nhặt lên một cục gạch hướng Diệp Khiêm nhào tới, bộ dáng kia thật sự có vài phần dốc sức liều mạng giống đám dân anh chị trên đường.
Ai ngờ Diệp Khiêm cũng không có trốn tránh, chỉ lẳng lặng đứng đấy, cục gạch của Lâm Dịch hướng trên đầu của hắn đập tới. Lần này, chẳng những Lâm Dịch cảm thấy giật mình, mà ngay cả bọn người Lâm Hải trên lầu cũng không khỏi sửng sốt một chút.
"Bành" một tiếng, cục gạch trùng trùng điệp điệp đập vào đầu của Diệp Khiêm, Lâm Nhu Nhu sợ tới mức không khỏi quát to một tiếng. Cục gạch bị bễ làm đôi, Diệp Khiêm phất tay phủi mảnh vụn trên đầu, nói ra: "Tiếp tục a, lại đến đây!" Lâm Dịch cả kinh đứng im tại chỗ, nữa cục gạch còn cầm trong tay không biết phải làm sao.
Diệp Khiêm hừ lạnh một tiếng, "Phanh" một cước đạp qua, trực tiếp đem Lâm Dịch đạp bay ra ngoài, sau đó liền bước nhanh tới trước mặt Lâm Dịch, ngồi lên người hắn. Dùng tay tát hắn một cái, hỏi: "Có kêu anh rể không?"
"Không gọi!" Lâm Dịch kêu lên.
"BA~", lại là một cái tát đi qua, "Có kêu anh rể không?"
"Lão tử không gọi!" Lâm Dịch quật cường nói.
"Miệng còn rất cứng rắn nha, ngược lại có vài phần bộ dạng đàn ông." Diệp Khiêm vừa nói lại tát thêm một cái, nói, " Có kêu anh rể không?"
"Không gọi, có bản lĩnh thì ngươi đánh chết lão tử đi, nếu không lão tử sẽ gọi huynh đánh chết ngươi." Lâm Dịch nói.
"Hét, ngươi còn có huynh đệ a, huynh đệ của ngươi ở đâu, kêu đến đây a!" Diệp Khiêm vừa nói vừa móc ra điện thoại ném tới bên cạnh hắn, "Gọi a, lão tử ở chỗ này chờ."
"Hừ, ngươi đợi đó, huynh đệ của ta sẽ không để ngươi bình yên vô sự ly khai." Lâm Dịch nói.
Diệp Khiêm đứng lên, nói: "Nói địa điểm đi, ta sẽ đi gặp những bằng hữu kia của ngươi."
Lâm Dịch giãy dụa bò lên, nói: "Tiểu trúc lâu, có ngon thì ngươi tới đấy, ta đợi."
"Tốt, chờ ta, lão tử không tin không chế phục được ngươi." Diệp Khiêm nói. Diệp Khiêm thật ra cũng ưa thích tính tình của tiểu tử này, chí ít cũng có điểm giống đàn ông, còn không đến mức như những nhị thế tổ kia, chỉ biết ăn hiếp kẻ yếu. Dù sao hắn cũng là em họ của Lâm Nhu Nhu, cũng là hy vọng của Lâm gia, Diệp Khiêm vẫn muốn chế phục tiểu tử này, để cho hắn thu liễm lại tính khí của bản thân, dù sao ở trong thể chế lăn lộn, so với trên đường lăn lộn thí khác xa.
Nhìn thấy Lâm Dịch quay đầu đi ra ngoài, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, quay người đi trở về trong phòng. Trên lầu bốn người nhìn thấy Lâm Dịch nổi giận đùng đùng ly khai, có chút kinh ngạc, không rõ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra. Trông thấy Diệp Khiêm đi đến, Lâm Nhu Nhu cuống quít nghênh đón, hỏi: "Chuyện sao rồi?"
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Thúc thúc, a di, xin lỗi!"
"Ách, không có việc gì không có việc gì, tiểu tử kia cũng nên có người kiềm chế hắn." Lâm Hải nói, "Sao hắn lại bỏ đi thế?"
"Ah, hắn đi tìm những bằng hữu của hắn, hẹn ta tại tiểu trúc lâu." Diệp Khiêm nói.
"Hẹn con tại tiểu trúc lâu? Làm gì? Hắn còn muốn đánh nhau nữa hả? Kéo bè kết phái?" Lông mày Lâm Hải không khỏi nhíu lại, nói.
"Thúc thúc, kỳ thật con cảm thấy Lâm Dịch cũng không phải tệ, đây là lời nói thật tâm, chỉ bất quá tính tình của hắn có chút bướng bỉnh, chỉ cần có thể giúp hắn quay đầu, tương lai nhất định là một nhân tài." Diệp Khiêm nói, "Lúc con mới vừa tới trông thấy thúc thúc cùng a di đều cau mày, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
"Ai, còn không phải là vì tiểu tử ngu ngốc kia sao, nữ nhân tốt rất nhiều mà hắn lại không chọn, lại hết lần này tới lần khác muốn kết hôn với một minh tinh. Nếu hắn lấy minh tinh thì đối với tương lai của hắn sẽ ảnh hưởng rất lớn." Lâm Hải nói.
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, loại chuyện này hắn cũng biết, với tư cách người trong thể chế, kỳ thật có rất nhiều trói buộc, không phải muốn thế nào liền làm thế đó, trừ phi là hoàn toàn không cân nhắc tương lai của mình. "Thúc thúc a di, loại chuyện này cũng gấp không được, tính tình của Lâm Dịch rất bướng bỉnh, mọi người càng phản đối, hắn sẽ càng làm." Diệp Khiêm nói.
Lâm Hải thở dài, cũng không biết nên nói cái gì. Những năm này, hắn một mực bồi dưỡng Lâm Dịch, là vì hy vọng Lam Dịch tương lai có thể kế thừa gia nghiệp của Lâm gia, thế nhưng mà tiểu tử này lại không có ý cầu tiến, chỉ ham chơi, việc này làm cho Lâm Hải buồn phiền không thôi.
"Thúc thúc a di cứ tiếp tục ăn cơm a, con đi đến tiểu trúc lâu một chút." Diệp Khiêm nói, "Mọi ngươi yên tâm, con cũng sẽ không làm gì Lâm Dịch đâu, nói như thế nào hắn cũng là cậu em vợ của con."
"Em đi cùng anh được không?" Lâm Nhu Nhu nói.
Diệp Khiêm nhìn nàng một cái, gật gật đầu. Tiểu trúc lâu ở địa phương nào, Diệp Khiêm cũng không biết, có Lâm Nhu Nhu đi theo cũng tốt, ít nhất là hắn không lo bị lạc đường. Nhân vật có máu mặt của thành phố Hàng Châu cũng không còn người, từ khi Sơn Đại Vương Phùng Phong chết, giang hồ thành phố Hàng Châu chia 5 sẻ 7, không có một kẻ nào có thể so với Phùng Phong trước kia.
Những huynh đệ của Lâm Dịch có thể là những người nào? Tối đa cũng chỉ là một ít quan nhị đại phú nhị đại, hoặc là một ít nhân vật lên không được mặt bàn trên đường mà thôi. Tại tỉnh Chiết Giang, hiện tại chỉ có Lý Tể Thiên được tính là một nhân vật. Diệp Khiêm cùng Lý Tể Thiên có quan hệ gì? Là quan hệ liên minh, hợp tác, thành phố Hàng Châu là địa bàn của Lý Tể Thiên, dưới sự bảo vệ của Lý Tể Thiên thì ai có thể làm cho Diệp Khiêm gặp chuyện không may? Hơn nữa, cho dù không có Lý Tể Thiên, những người kia cũng không đụng đến được một sợi tóc của Diệp Khiêm.
Dựa theo Lâm Nhu Nhu chỉ dẫn, Diệp Khiêm lái ô-tô, hướng tiểu trúc lâu chạy tới. Trên đường đi, lông mày của Lâm Nhu Nhu chăm chú nhíu lại, hiển nhiên cũng là vì cậu em ho Lâm Dịch mà phiền lòng. Trông thấy bộ dạng của nàng, Diệp Khiêm ha ha mà cười cười sờ lên nàng đầu, nói: "Nha đầu ngốc, không cần lo lắng, có anh ở đây, anh cam đoan có thể làm cho Lâm Dịch cam tâm tình nguyện hảo hảo ở trong thể chế lăn lộn, cũng tận lực giúp hắn đem Lâm gia phát triển huy hoàng."
Lâm Nhu Nhu nhẹ gật đầu, Lâm Nhu Nhu từ trước đến nay đối với lời nói của Diệp Khiêm cũng không có hoài nghi, huống chi nàng cũng tự mình nhìn thấy phó thủ tướng Hồ Nam Kiến đến tìm Diệp Khiêm, chuyện này cũng đủ để nói rõ năng lực của Diệp Khiêm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT