Địa điểm tụ hội, là một quán trà thuộc quyền quản lý của Phúc Thanh Bang, kiến trúc theo kiểu cung đình thời xưa, bên trong vang lên tiếng đàn tranh, nhịp điệu, rất xa, phảng phất có thể nghe thấy hương trà bay tới.

Dưới sự dẫn dắt của Vưu Hiên, Diệp Khiêm đi vào trà lâu. Tại một gian phòng ở lầu hai, Tạ Đông Bách ngồi ở đối diện cửa ra vào, bên cạnh hắn là mấy vị nam tử trung niên, đều mang giày Tây, trên mặt mang thần sắc kính sợ. Những người này tại trên thương trường Nhật Bản rất có uy tín và danh dự, nhưng lúc đối mặt Tạ Đông Bách vẫn bị khí thế vô hình của hắn trấn áp. Ngồi bên cạnh Tạ Đông Bách là một nữ tử trẻ tuổi ước chừng 25~26 tuổi, tóc dài xõa vai, nhưng bô dáng lại không có một tia nhu nhược, ngược lại lộ ra là người rất giỏi giang.

Trông thấy Diệp Khiêm, Tạ Đông Bách cuống quít đứng lên, ba người chung quanh cũng đều nhao nhao đứng dậy."Diệp lão đệ, không có quấy rầy ngươi nghỉ ngơi chứ?" Tạ Đông Bách mỉm cười hỏi. Trên khuôn mặt của hắn lúc nào cũng hiện lên vẻ tươi cười, thoạt nhìn là người rất bình dị gần gũi, nhưng người chân chính nhìn thấy hắn tức giận mới biết rõ, nam nhân này tựa hồ nhìn rất nhu hòa nhưng khi giận lên là tuyệt đối khủng bố, toàn bộ Tokyo đều phải run rẩy.

Diệp Khiêm cười cười, nói: "Thật đúng là không thể buông lỏng bản thân a, vừa mới buông lỏng thì bản thân đã biến thành kẻ lười biếng a."

"Ha ha, cũng đừng đem mình kéo căng quá mức, ngẫu nhiên buông lỏng một chút cũng là hợp tình hợp lý. Đến, ta giới thiệu cho ngươi một chút!" Tạ Đông Bách rất thân mật lôi kéo cánh tay Diệp Khiêm, đem những nam nhân ở đây giới thiệu cho Diệp Khiêm, đều là những thương nhân thành công tại Nhật Bản. Diệp Khiêm cho đến bây giờ mới biết được, nguyên lai trên người Tạ Đông Bách còn treo móc thân phận chủ tịch hội Hoa Thương, ngẫm lại cũng là chuyện đương nhiên, kinh doanh tại Nhật Bản không phải là chuyện dễ dàng, những thương nhân muốn buôn bán khó tránh khỏi phai cầu đến sự hỗ trợ của Tạ Đông Bách, hơn nữa sự nghiệp của Tạ Đông Bách tại Nhật Bản so với bọn hắn thì lớn hơn rất nhiều.

Lúc giới thiệu Diệp Khiêm, Tạ Đông Bách nói rất hàm hồ, cũng không có nói rõ ràng thân phận thật sự của Diệp Khiêm, chỉ nói là hảo huynh đệ của hắn, có sản nghiệp rất lớn ở nước ngoài cùng Hoa Hạ. Diệp Khiêm đối với điểm ấy ngược lại rất vừa lòng, Tạ Đông Bách làm việc thật đúng là cẩn thận, không cần phải cho người này biết thân phận Lang Vương của hắn.

Những người kia nhìn thấy Tạ Đông Bách đối với Diệp Khiêm rất khách khí, tự nhiên cũng khiêm tốn vô cùng, cung kính có thừa, có thể cùng bang chủ Phúc Thanh Bang Tạ Đông Bách xưng huynh gọi đệ sao có thể là một người đơn giản. Diệp Khiêm cùng khách khí cùng bọn họ bắt chuyện qua, những người này đều là thương nhân nổi danh tại Hoa Thương rồi, về sau sản nghiệp của tập đoàn Hạo Thiên hướng Nhật Bản phát triển, không thiếu được cùng bọn họ hợp tác.

Cuối cùng, Tạ Đông Bách chỉ nữ nhân duy nhất đang ngồi, cười nhìn Diệp Khiêm giới thiệu nói: "Diệp lão đệ, đây là tiểu nữ của ta Tạ Tử Y!"

"Diệp tiên sinh, xin chào!" Tạ Tử Y không kiêu ngạo không siểm nịnh lên tiếng chào hỏi.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy, Diệp Khiêm sẽ không đem nhữ nhân có chút nhu nhược trước mắt này cùng người thừa kế tướng lai của Phúc Thanh Bang liên hệ cùng một chỗ. Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói: "Hổ phụ không khuyển nữ a, Tạ tiểu thư quả nhiên là cân quắc bất nhượng tu mi, Tạ bang chủ thực sự có phúc khí ah."

"Diệp tiên sinh quá khen, tiểu nữ tử còn có rất nhiều thứ cần học tập Diệp tiên sinh, về sau còn hi vọng Diệp tiên sinh chiếu cố nhiều hơn." Tạ Tử Y nói.

"Tạ tiểu thư quá khách khí." Diệp Khiêm hàn huyên nở nụ cười, nói.

Tạ Đông Bách ha ha cười cười, nói: "Đến đến, ngồi đi, ngồi đi, lại tiếp tục như vậy là quá khách sáo rồi." Diệp Khiêm ha ha cười cười, Tạ Đông Bách lôi kéo Diệp Khiêm ngồi bên cạnh hắn.

"Bang chủ, ta đi xử lý một ít chuyện, cáo từ trước!" Vưu Hiên nói.

"Ừ, đi thôi." Tạ Đông Bách cười cười, nói. Từ khi Vưu Hiên đi theo hắn, Tạ Đông Bách đã giảm bớt đi rất nhiều phiền toái, người này mới nhìn qua có vẻ hào hoa phong nhã, nhưng lại là một nhân viên quản lý tuyệt hảo, vô luận là thủ đoạn hay là tâm kế. Có thể nói, Phúc Thanh Bang có thể có thành tựu như ngày hôm nay, không thể thiếu công lao của Vưu Hiên.

Mọi người vừa uống trà, vừa nói chuyện tình hình Nhật Bản và tình hình trong nước. Lúc nói tới kinh tế, mấy vị thương nhân nổi danh Hoa Thương, rõ ràng cố kỵ rất nhiều, chậm rãi nói. Dù sao bọn họ mới là thương nhân chính thức, có tuệ nhãn cao siêu tài hoa, bọn hắn phân tích kinh tế Nhật Bản tự nhiên so với Tạ Đông Bách cùng Diệp Khiêm thì mạnh hơn nhiều.

Diệp Khiêm cùng Tạ Đông Bách rất cẩn thận nghe, thỉnh thoảng chen vào vài câu quan điểm của mình, chỉ có Tạ Tử Y từ đầu đến cuối không nói một lời, làm một người ngoài đứng xem.

Ở phương diện kỹ thuật, dù cho Diệp Khiêm không muốn thừa nhận, nhưng cũng là không có cách nào, Nhật Bản có chút kỹ thuật so với Hoa Hạ thì lợi hại hơn rất nhiều.

Ví dụ như phương diện chế tạo ô tô, vì cái gì xe Nhật Bản lại có thể bán ở Hoa Hạ nhiều như vậy? Đây là bởi vì xe ô tô do Hoa Hạ chế tạo không có sáng tạo, không có tinh thần nghiên cứu phát minh, mà lại đem tinh lực đều ném vào phương diện hợp tác với Nhât Bản, ý đồ để cho bọn hắn phái nhân viên kỹ thuật đi hỗ trợ.

Nói một cách khác, có thể là những xí nghiệp kia không đủ ý thức, bọn hắn không xem việc chấn hưng sản nghiệp dân tộc là nhiệm vụ của mình, mà chỉ nghĩ đến lợi nhuận. Loại hành vi này, không đáng noi theo cùng khởi xướng. Nghe những người này chậm rãi nói, lông mày của Diệp Khiêm nhíu lại thật sâu, chấn hưng sản nghiệp dân tộc không thể chỉ là một câu khẩu hiệu, cần phải đồng tâm hiệp lực. Diệp Khiêm đối với buôn bán nhận biết rất ít, sau khi nghe xong lời của bọn hắn nói, trong nội tâm cũng ý thức được tầm quan trọng của buôn bán đối với một dân tộc cùng quốc gia, từ trên mặt kinh tế cùng kỹ thuật ngăn chặn quốc gia khác, đây không phải là một loại biến tướng của xâm lược sao?

Diệp Khiêm đã từng thấy tận mắt, Tống Nhiên lợi dụng tài nguyên không lồ của tậ đoàn Hạo Thiên cùng với những kẻ đứng đầu giới tài chính liên hợp ra tay, lập tức để cho kinh tế Nam Mĩ biến thành rối tinh rối mù, từ trong đó kiếm lấy lợi nhuận khổng lồ. Đủ thấy, chiến tranh kinh tế tựa hồ so với chiến tranh súng ống càng thêm đáng sợ, đây là một cuộc chiến không có khói thuốc súng.

Giữa trưa, Tạ Đông Bách tại khách sạn do hắn quản lý thiết yến khoản đãi mấy người bọn hắn. Mặc Long, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng đều trở về rồi, cũng không có dẫn xuất ra họa gì.

Lúc cơm trưa, mọi người cũng không có bàn lại những vấn đề kia nữa, chỉ nói chuyện tào lao, hào khí cũng lộ ra rất bình thản. Tạ Tử Y vẫn không có phát biểu một câu nào, thờ ơ lạnh nhạt, chỉ ngẫu nhiên đứng dậy rót rượu cho Diệp Khiêm cùng bọn người Mặc Long, thái độ rất khiêm tốn.

"Ai, lão đại, nữ nhân kia là ai à?" Thanh Phong tiến đến bên cạnh Diệp Khiêm, nhẹ giọng hỏi.

"Ai?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi.

"Người đó đó." Thanh Phong chỉ Tạ Tử Y nói.

"Ah, nàng là Tạ Tử Y con gái của Tạ bang chủ, như thế nào? Ngươi vừa ý nàng?" Diệp Khiêm kinh ngạc nói, tiểu tử này không phải vừa ý Trung Đảo Tín Nại sao, thế nào lại còn vừa ý Tạ Tử Y, thật đúng là hoa tâm đại củ cải.

"Không phải, ngươi xem, ánh mắt nha đầu kia không phải luôn nhìn chằm chằm vào Mặc Long sao, ta xem ra nàng ta có vẻ thích Mặc Long." Thanh Phong nói.

Diệp Khiêm kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một chút, Tạ Tử Y chỉ khi rót rượu cho Mặc Long mới nhìn hắn gật đầu, nào có nghiêm trọng giống như Thanh Phong nói vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Ta nhìn ngươi là rỗi rãnh không có việc gì làm rồi, lo quản tốt chuyện của mình a."

Thanh Phong có chút thè lưỡi, ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Rượu qua ba lượt, tiệc buổi trưa đã chấm dứt trong không khí rất bình thản. Mấy thương nhân nổi danh đều nhao nhao đứng dậy cáo từ, Diệp Khiêm cũng đứng lên, cùng Tạ Đông Bách bắt tay bọn họ cáo biệt, trao đổi danh thiếp lẫn nhau. Mặc Long ném cho Diệp Khiêm một ánh mắt, Diệp Khiêm hiểu ý, nhìn Tạ Đông Bách cười cười, nói: "Tạ bang chủ, tiểu đệ buổi chiều muốn dạo chơi bốn phía, nên cáo từ trước."

"Ừ, mùa đông thành phố Tokyo rất xinh đẹp, Diệp hiền đệ khó có dịp tới Nhật Bản, nên hảo hảo dạo chơi. Như vậy đi, ta để cho tiểu nữ đưa các ngươi đi chơi a, ngươi thấy thế được không?" Tạ Đông Bách nói.

"Không cần, sao dám làm phiền Tạ tiểu thư a, tự chúng ta đi dạo chơi bốn phía là được rồi." Diệp Khiêm nói.

"Diệp tiên sinh không cần khách khí, tiểu nữ tử rất vinh hạnh làm người dẫn đường." Tạ Tử Y nói, "Huống hồ, Diệp tiên sinh là khách nhân, tiểu nữ sao dám lãnh đạm."

"Đúng vậy a, Diệp hiền đệ, ngươi cũng đừng chối từ." Tạ Đông Bách nói, "Có tiểu nữ dẫn đường mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều."

Diệp Khiêm có chút cười cười, ngẫm lại tí nữa cũng không phải làm chuyện đại sự gì, cũng không có chuyện gì cần giấu diếm Tạ Đông Bách, vì vậy vừa cười vừa nói: "Như thế, vậy thì phiền toái Tạ tiểu thư."

"Diệp tiên sinh, mời!" Tạ Tử Y khiêm tốn làm thủ thế.

Diệp Khiêm mỉm cười cùng Tạ Đông Bách cáo biệt, sau đó cất bước đi ra ngoài, Mặc Long, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cũng đi theo.

"Diệp tiên sinh muốn đi nơi nào?" Sau khi lên xe, Tạ Tử Y hỏi.

Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Mặc Long đang ngồi kế bên tài xế, Mặc Long nói: "Đi đền thờ Meiji!"

Tạ Tử Y có chút sửng sốt một chút, lập tức mỉm cười, nói: "Mặc tiên sinh tựa hồ đối với Tokyo hiểu rất rõ, ngoại trừ Ngôi đền cổ Senso-ji thì đền thờ Meiji là nới có thể cảm nhận được văn hóa địa phương Nhật Bản. Diện tích tuy không lớn nhưng lại mang nét văn hóa địa phương chính gốc, bên trong còn bán thẻ cầu nguyện bằng gỗ và Ngự thủ mà chỉ có ở Nhật Bản mới có."

"Ngự thủ? Đó là cái gì?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kinh ngạc hỏi.

"Là bùa hộ mệnh, tương đương với bùa hộ mệnh trong các chùa miếu ở Hoa Hạ." Tạ Tử Y nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play