Đỗ Liên Thành chậm rãi nhấp một miếng rượu trong ly, nói: "Không biết Ngụy tổng đã từng nghe qua lính đánh thuê Nanh Sói chưa?"
"Lính đánh thuê Nanh Sói?" Ngụy Đông Tường có chút lắc đầu, nói, "Chưa từng nghe qua, chuyệnđó và Diệp Khiêm có quan hệ gì? Chẳng lẽ hắn là lính đánh thuê?"
"Lính đánh thuê Nanh Sói được gọi là vương giả lính đánh thuê thế giới, ở nước ngoài, thế lực của hắn đủ để so sánh với Thanh bang của ta tại thành phố Thượng Hải." Đỗ Liên Thành nói, "Mà Diệp Khiêm, chính là thủ lĩnh của lính đánh thuê Nanh Sói, danh hiệu Lang Vương."
Ngụy Phi Tường có chút nhíu mày, nói: "Khó trách phái ra nhiều sát thủ Ám Dạ Hoa Bách Hợp như vậy, lại một người cũng không về được, không nghĩ tới hắn lại có thân phận như vậy. Bất quá, cho dù hắn là lính đánh thuê Nanh Sói ở nước ngoài có bao nhiêu thế lực, thì nơi này là Hoa Hạ, cường long còn không áp nỗi rắn rít địa phương, huống chi Thanh bang cùng tập đoàn Phi Tường của ta đều là Long, mà không phải là xà. Nanh Sói dám đi vào, chúng ta cũng có thể cho hắn có đến mà không có về."
"Ta cũng không phải sợ hắn, bằng thế lực của Thanh bang, tự nhiên sẽ không đem lính đánh thuê Nanh Sói để vào mắt. Ta chỉ là muốn nói cho Ngụy tổng, Diệp Khiêm cũng không phải là một người dễ dàng đối phó, cho nên..." Đỗ Liên Thành trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nói.
Đỗ Liên Thành cũng không có đem lời nói rõ, nhưng Ngụy Phi Tường cũng không phải là người ngu, tự nhiên nghe ra ý tứ của Đỗ Liên Thành. Có chút trầm mặc một lát, Ngụy Phi Tường nói: "Vậy Đỗ lão bản muốn phân chia như thế nào?"
"Chia đồng ăn đủ." Đỗ Liên Thành nói.
trong ánh mắt của Ngụy Phi Tường lòe ra một tia phẫn nộ, nhưng rất nhanh biến mất đi, nói: "Đỗ lão bản, ngươi đây không phải là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của sao? Tiền thì ngươi một phần đều không bỏ ra, lại muốn ta cho ngươi một nửa cổ phần, có phải là có chút quá độc ác không?"
"Ngụy tổng, ngươi cũng đừng quên, nếu như không có Thanh bang của ta, hàng của ngươi làm sao có thể tràn ra khắp cả nước? Chúng ta chân chính là nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, Ngụy tổng đại tài khí thô, kiếm nhiều tiền, ăn toàn sơn trân hải vị, tối thiểu cũng phải phân một ngụm súp cho ta hút a?" Đỗ Liên Thành nói.
Sắc mặt của Ngụy Phi Tường nhanh chóng biến đổi, âm thầm thầm nghĩ: "Đỗ Liên Thành ngươi giỏi, đợi lão tử thu thập xong Diệp Khiêm, kế tiếp sẽ đến phiên ngươi." Dừng một chút, Ngụy Phi Tường nói: "Tốt, bất quá theo ta được biết, môn chủ Hồng Môn Tần Thiên cùng tiểu tử kia đi lại rất gần, chúng ta đối phó tiểu tử kia Tần Thiên chắc chắn sẽ không ngồi yên không để ý đến."
"Hừ, Hồng Môn tuy thế lực rất lớn, bất quá thành phố Thượng Hải lại là địa bàn của Thanh bang ta, Hồng Môn của hắn ở chỗ này ta còn không để vào mắt. Ngươi yên tâm, Thanh bang cùng Hồng Môn có ân oán đã lâu, cho dù ngươi không nói, Đỗ Liên Thành ta cũng sẽ biết thuận tiện giải quyết luôn Hồng Môn." Đỗ Liên Thành nói.
Ngụy Phi Tường âm thầm cười lạnh một tiếng, âm thầm thầm nghĩ: "Tốt nhất các ngươi đều lưỡng bại câu thương, ta đây có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi." Bưng chén rượu lên, Ngụy Phi Tường nở nụ cười, nói: "Vậy thì cầu chúc chúng ta hợp tác vui vẻ, Đại Triển Hoành đồ."
"Hợp tác vui vẻ!" Đỗ Liên Thành bưng chén rượu lên cùng Ngụy Phi Tường cụng một cái.
Bọn hắn đang tính toán Diệp Khiêm, Diệp Khiêm không phải cũng đang tính toán bọn hắn sao? Vậy thì phải xem, ai thế công mạnh hơn, ai có thể trở thành người cười sau cùng, ngồi hưởng thành phố Thượng Hải.
...
Đêm, bao phủ trong bóng tối, mây đen ở trên không, phảng phất như sắp xảy ra một cơn bão tố.
Phong Lam, Thiên Trần, James, William cũng đã từ Myanmar trở về rồi, một hồi mưa gió sắp xảy ra tại thành phố Thượng Hải. Trận chiến đêm nay là một trận chiến rất quan trọng, là một sự thanh tẩy tất cả thế lực của thành phố Thượng Hải.
Diệp Khiêm đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lưu ở bên cạnh, dù sao hắn có thân phận là người Hoàng Phủ gia tộc, không thích hợp để cho hắn tham dự loại tranh đấu này, vạn nhất nếu để cho hắn xảy ra chuyện gì, Diệp Khiêm cũng không biết cùng Hoàng Phủ Kình Thiên và phụ thân của Hoàng Phủ Thiểu Kiệt là Hoàng Phủ Đỉnh Thiên giải thích như thế nào. Vạn nhất hai người kia nổi giận lên, hắn có thể chịu không nổi.
Lý Vĩ, Thanh Phong, Phong Lam, Mặc Long, Thiên Trần, James, William, riêng phần mình dựa theo tư liêu nhân viên cao tầng mà Tần Thiên đưa cho, cần phải ngay đêm nay, đem tất cả toàn bộ đánh chết. Kế hoạch lần này gọi là: Chém đầu!
Mà Diệp Khiêm, mang theo Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đi phụ cận một nhà hội sở, chỗ đó cũng là địa bàn của Thanh bang, tại thành phố Thượng Hải cũng được xem là chỗ ăn chơi có tiếng. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vốn đang bởi vì Diệp Khiêm không cho hắn tham dự kế hoạch Chém Đầu mà rầu rĩ không vui, thế nhưng mà thấy Diệp Khiêm mang theo hắn đi tới hội sở này, lập tức mặt mày hớn hở, không thoải mái lúc trước đã sớm quên không còn một mảnh.
"Sư phụ, ta nghe Lý Vĩ nói tại đây có tiểu thư từ mọi nơi trên thế giới, nào là Nhật Bản, Châu Âu, nước Nga, nước Mỹ, Hàn Quốc, thậm chí ngay cả thổ dân cũng có, có phải hay không à?" Hoàng Phủ Thiểu Kiệt hưng phấn hỏi.
"Hình như là vậy." Diệp Khiêm nói, "Nếu như là Lý Vĩ nói, vậy thì khẳng định không sai được, hắn đối với phương diện này tương đối quen thuộc."
Hoàng Phủ Thiểu Kiệt hắc hắc cười cười, nói: "Sư phụ, ta biết ngay ngươi đối với ta tốt nhất, vốn đang nghĩ đến chuyện ngươi không cho ta tham gia kế hoạch Chém Đầu, hóa ra là dẫn ta tới đây tiêu sái ah. Sư phụ, ngươi đối với ta thế nhưng mà ân trọng như núi a, thân xử nam này của ta thế nhưng mà bảo lưu hai mươi năm rồi, đêm nay phải đại triển hùng phong, triệt để chinh phục những pretty girl nước ngoài kia, làm cho các nàng biết rõ, nam nhân Hoa Hạ ở phương diện đó là mạnh nhất."
Diệp Khiêm không khỏi liếc mắt, từ trên xuống dưới đánh giá Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Chỉ bằng ngươi? Đừng để bị hai ba người làm cho thở không ra hơi thì ném đi mặt nam nhân Hoa Hạ a."
"Sư phụ, ngươi đây là đang vũ nhục tôn nghiêm của ta a, ngươi nhìn xem, với khí lực này của ta, đại chiến 300 hiệp tuyệt đối không có vấn đề." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nghiêm trang tiến đến trước mặt của Diệp Khiêm, vỗ vỗ bộ ngực của mình, nói.
"Coi chừng bản thân bị ép khô thì khỗ." Diệp Khiêm vừa nói vừa hướng trong hội sở đi đến.
Cửa ra vào hội sở là hai thiếu nữ đang mặc sườn xám, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, dáng người cao gầy, nhất là đôi chân, thon dài trắng như tuyết. Chỗ sườn xám xẻ tà, ẩn ẩn có thể trông thấy bờ mông căng tròn của các nàng.
Trong quân đội tuy cũng có chút thú vui, thế nhưng mà cùng những thứ này so sánh thì kém hơn rất nhiều. Lúc ở thành phố Nam Kinh, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hơn phân nửa thời gian đều là ở trụ sở quân đội hoặc là câu lạc bộ Tiêm Đao, ngẫu nhiên thì đi ra ngoài vui vẻ, nhưng cũng không dám làm quá mức, dù sao hắn cũng đang ở dưới mí mắt của phụ thân hắn. Hôm nay thì lại bất đồng a, núi cao hoàng đế xa, thế nên hắn quyết định muốn hảo hảo vui vẻ một phen.
Thế nhưng mà, từ khi đến thành phố Thượng Hải, hắn vẫn bị nhốt tại công ty bảo an Thiết Huyết tiếp nhận những nam nhân biến thái tra tấn. Điều này thì cũng thôi, đằng này hết lần này tới lần khác Thanh Phong cùng Lý Vĩ còn thường xuyên ở bên cạnh hắn nói cô nương xinh đẹp là như thế nào, có bờ mông lớn, có ngực lớn, làm cho hắn dục hỏa thiêu thân ah. Tuổi thanh xuân là thời điểm nóng tính nhất.
"Hoan nghênh quang lâm!" Hai vị tiểu thư tiếp khách trên mặt bộ dáng tươi cười, nói.
"Ừ!" Diệp Khiêm có chút nhẹ gật đầu, cất bước đi vào trong. Thế nhưng mà Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thì cả người như đang ở trong mộng, vừa rồi lúc hai tiểu thư tiếp khách xoay người, hắn phảng phất nhìn thấy một mảnh trắng bóng bên dưới lớp áo. Diệp Khiêm không thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt theo vào, có chút sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ngẩn người, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mông của hai tiểu thư tiếp khách, đúng là thứ không có tiền đồ, có vậy mà cũng chảy máu mũi.
Hai tiểu thư tiếp khách trông thấy bộ dáng của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, không khỏi hé miệng nở nụ cười. Nụ cười này, lại càng vũ mị rồi, máu mũi của Hoàng Phủ Thiểu Kiệt không ngăn được chảy xuống như mưa.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đi qua, hung hăng đạp Hoàng Phủ Thiếu Kiệt một cước, cười mắng: "Không có tiền đồ, mặt của lão tử đều bị ngươi ném đi rồi."
Hoàng Phủ Thiểu Kiệt hung hăng lau máu mũi, nghiêm mặt tiến đến trước mặt Diệp Khiêm, nói: "Sư phụ, ngươi giúp ta hỏi một chút, các nàng có làm chuyện đó hay không? Ta không muốn những pretty girl ngoại quốc nữa, ta muốn hai người bọn họ."
Diệp Khiêm trợn tròn mắt, nói: "Ngươi có thể có chút tiền đồ hay không, chọn đại như thế chút nữa sẽ hối hận ah."
"Không hối hận, tuyệt đối không hối hận. Sư phụ, ngươi giúp ta hỏi một chút." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn hai tiểu thư tiếp khách, nói: "Đồ đệ của ta muốn hỏi các ngươi, hắn nếu như với các ngươi ngủ cần giao bao nhiêu tiền?"
Sắc mặt hai tiểu thư tiếp khách rõ ràng lạnh xuống, nhưng đến đây tiêu phí đều là khách nhân, các nàng tự nhiên không thể đối với khách nhân không lễ phép."Thực xin lỗi, chúng ta không làm cái kia." Một nữ tiểu thư tiếp khách nói.
Diệp Khiêm quay đầu nhìn nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói: "Ngươi nghe thấy chưa, đã hết hy vọng rồi chứ."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhưng lại rất bướng bỉnh, vẫn lôi kéo cánh tay của Diệp Khiêm, nói: "Sát, sư phụ, ngươi vừa rồi phải nói uyển chuyển một chút nha. Nói như vậy làm sao các nàng có thể đáp ứng?"
"Kỳ thật ngươi muốn tán tỉnh các nàng còn không đơn giản, ngươi đem thân phận của ngươi lộ ra, cam đoan các nàng sẽ vội vàng bò lên trên giường của ngươi." Diệp Khiêm nói.
"Làm vậy không có ý nghĩa ah. Sư phụ, ngài đi nói một lần nữa đi, uyển chuyển một chút." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.
Diệp Khiêm bĩu môi, quay đầu lại nhìn hai tiểu thư tiếp khách nói: "Đồ đệ của ta nói lời nói mới rồi của ta quá trực tiếp, để cho ta uyển chuyển hỏi các ngươi."
"Thực xin lỗi, tiên sinh, ta nghĩ bên trong có thứ mà ngươi cần phục vụ." Nữ tiểu thư tiếp khách kia nói.
"Nghe thấy không? Hết hy vọng rồi hả? Con mẹ nó, đi thôi!" Diệp Khiêm hung hăng ở trên mông đít của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đạp một cước, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt thất tha thất thểu chạy vào trong hội sở. Một đường lảo đảo, vẫn không quên quay đầu lại nhìn hai tiểu thư tiếp khách, bộ dáng có chút chất phác trung thực này, ngược lại làm cho hai tiểu thư tiếp khách không khỏi nở nụ cười.
Diệp Khiêm một bên bất đắc dĩ lắc đầu, hướng bên trong đi vào, lúc đến cửa ra vào, bỗng nhiên ngừng lại, hỏi: "Ngụy Thành Long Ngụy đại công tử có đến hay không?"
"Ngụy công tử đã đến nửa giờ trước." Tiểu thư tiếp khách hồi đáp.
Diệp Khiêm khóe miệng hiện ra bộ dáng tươi cười, nói: "Ah, cám ơn!" Nói xong, từ trong lòng ngực móc ra một xấp tiền đưa tới, ước chừng có một hơn mười tấm a. Chỉ là món tiền nhỏ, đợi tí nữa bản thân lại tìm những người khác lấy lại là được.
"Cảm ơn, tạ ơn tiên sinh!" Hai vị tiểu thư tiếp khách có chút kinh hỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT