Đối với hai kẻ dở hơi này, nếu như Diệp Khiêm mặc kệ không quan tâm thì chỉ sợ hết ngày hôm nay cũng không biết hai kẻ này muốn nói cái gì.

Hung hăng trợn mắt nhìn bọn hắn, Diệp Khiêm chỉ vào Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói: "Ngươi nói, đến cùng là chuyện gì? Lại để cho hai người các ngươi hưng phấn như vậy, không phải lại đi gây tai hoạ chứ?"

Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cười hắc hắc, nói: "Sư phụ, ngươi không biết a, hôm nay ta cùng Thanh Phong chơi đùa thật thoải mái, thống khoái ah. Sư phụ, lúc nào có rảnh ta cũng mang ngươi đi, cam đoan ngươi cũng sẽ hưng phấn."

"Mịa a, đến cùng là chuyện gì, bớt nói nhảm đi, mau nói chính sự." Diệp Khiêm trừng mắt liếc hắn một cái, nói.

"Hắc hắc, chúng ta vừa rồi chạy tới địa bàn của Phùng Phong đập phá. Sư phụ, ta cảm giác chuyện này so với lần đập phá lần trước thì kích thích hơn." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.

Diệp Khiêm không khỏi sững sờ, hai kẻ dở hơi này thật đúng đã gây ra tai hoạ, bọn hắn náo như vậy, không phải rõ ràng nói cho Phùng Phong chính mình đã đến thành phố Hàng Châu sao? Chẳng phải là lại để cho hắn đề phòng? Nói không chừng kế tiếp sẽ có rất nhiều phiền toái. Nhìn bọn hắn, Diệp Khiêm có chút bất đắc dĩ thở dài, chuyện cũng đã đã xảy ra, hắn có thể làm gì nữa?

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Khiêm có chút không đúng, vẻ hưng phấn trên khuôn mặt của Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đều biến mất đi, sững sờ nhìn Diệp Khiêm, không dám nói thêm gì nữa. Diệp Khiêm trừng bọn hắn, nói: "Nói a, tại sao không nói tiếp hả? Các ngươi không phải đang rất hưng phấn sao? Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, các ngươi làm việc không có suy nghĩ, các ngươi náo như vậy thì những chuyện ta làm lúc trước đều uổng phí."

"Sư... Sư phụ, chúng ta nhất thời hưng phấn cũng không cân nhắc nhiều như vậy." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ấp úng nói, mặt mũi tràn đầy ủy khuất, bản thân làm việc này chỉ vì muốn được sư phụ khen ngợi, hiện tại, chẳng những không có khen ngợi, ngược lại còn làm cho sư phụ tức giận, sớm biết như vậy thì để cho Thanh Phong nói ra chuyện này, mình cũng không cần làm chim đầu đàn.

Nghĩ tới đây, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vụng trộm trừng Thanh Phong, Thanh Phong nở nụ cười đắc ý không thôi. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhe răng trợn mắt, nhưng ngại có Diệp Khiêm trước mặt nên không tiện phát tác.

Lý Tể Thiên ha ha nở nụ cười, nói: "Diệp lão đệ, không có việc gì, không có việc gì, bất quá chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, cũng đừng có trách cứ bọn hắn nữa. Chuyện Phùng Phong bên kia ta sẽ ngươi dọn dẹp, cam đoan không có việc gì."

"Vậy thì phiền toái Lý đại ca rồi." Diệp Khiêm nói.

Mấy người vừa dứt lời, chỉ thấy Phùng Phong mang theo một đám người hấp tấp đi đến. Hôm nay Phùng Phong tức giận điên rồi, vốn hắn đang cùng mấy thương nhân buôn bán trang sức của thành phố Hàng Châu bàn chuyện hợp tác, ai ngờ thủ hạ của hắn gọi điện thoại tới, nói là địa bàn bị người đập phá. Phùng Phong lúc ấy lắp bắp kinh hãi, có người dám ở thành phố Hàng Châu đập phá địa bàn của hắn, hắn quả thực không thể tin được, hỏi thủ hạ mới biết được, là người của Diêp Khiêm thành phố Nam Kinh đến đập phá địa bàn.

Hắn cũng ẩn ẩn cảm giác được có chút không ổn, những tên lính đánh thuê kia vậy mà không có giải quyết Diệp Khiêm, còn để cho hắn vụng trộm đến thành phố Hàng Châu mà ngay cả mình cũng không biết. Bất quá, dù sao thành phố Hàng Châu có thể xem là thiên hạ của mình, Phùng Phong cũng không sợ Diệp Khiêm có thể làm ra sóng gió gì, ngược lại có chút may mắn, không nghĩ tới Diệp Khiêm vậy mà lại ngu xuẩn như vậy, phong tỏa tin tức thành phố Nam Kinh vụng trộm đến thành phố Hàng Châu, rồi lại làm ra động tĩnh lớn như vậy. Lập tức cũng không có chần chờ, hoả tốc triệu tập một đám người hướng nơi đây chạy tới.

Lần trước tại thành phố Nam Kinh không có giải quyết Diệp Khiêm, bây giờ tại thành phố Hàng Châu giải quyết hắn cũng giống như vậy. Cường long còn không áp nổi rắn rít địa phương, Phùng Phong ở trên địa bàn của mình càng không e ngại Diệp Khiêm.

Nhìn thấy Phùng Phong, Diệp Khiêm không khỏi bất đắc dĩ thở dài, không hổ là Sơn Đại Vương tỉnh Chiết Giang, nhanh như vậy đã tìm tới.

Phùng Phong đi đến bên cạnh Diệp Khiêm, vừa mới chuẩn bị mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Lý Tể Thiên cùng Trần Thăng đang ngồi đối diện Diệp Khiêm, không khỏi có chút sửng sốt, hai người này đều là nhân vật nổi tiếng của thành phố Hàng Châu. Trần Thăng là đại công tử của Bí thư Tỉnh ủy, bản thân lại đang ở trong thể chế; Lý Tể Thiên thì càng không cần phải nói, tuyệt đối không phải người mà hắn có thể chiêu chọc được, lời nói khoa trương Lý Tể Thiên tùy tiện nói vài câu, thì Sơn Đại Vương hắn chỉ sợ thật sự phải chạy trốn vào rừng làm Sơn Đại Vương.

"Lý lão bản cũng ở đây à?" Phùng Phong cười ha ha, khách khí nói.

Lý Tể Thiên mỉm cười, nói: "Phùng lão bản cũng có nhã hứng đến nơi này?"

Phùng Phong cười cười xấu hổ, hoàn toàn chính xác, hắn chưa từng đến quán cafe, chỗ hắn đến thường là phòng massage, phòng karaoke các loại. Nhìn nhìn Diệp Khiêm, Phùng Phong kinh ngạc hỏi: "Lý lão bản cùng Diệp lão bản quen nhau?"

"Mới vừa quen. Như thế nào? Phùng lão bản cũng biết Diệp lão đệ sao? Vậy thì thật là tốt, cùng ngồi xuống tâm sự a." Lý Tể Thiên vừa cười vừa nói.

"Lý lão bản phân phó, làm sao dám không tuân lời ah." Phùng Phong ngồi xuống, phất phất tay, để cho thủ hạ của mình toàn bộ lui sang một bên.

"Phùng lão bản, hôm nay có chuyên gì mà đem theo nhiều người như vậy?" Lý Tể Thiên biết rõ còn cố hỏi.

Hít thật sâu một hơi, Phùng Phong nói: "Lý lão bản, thực không dám giấu diếm, ta hôm nay là đặc biệt đến tìm Diệp lão bản. Thủ hạ của hắn vô duyên vô cớ đập phá địa bàn của ta, ta đến tìm Diệp lão bản lấy một cái công đạo." Phùng Phong nghĩ Diệp Khiêm cùng Lý Tể Thiên chỉ mới vừa quen mà thôi, cho nên cũng không lo lắng Lý Tể Thiên sẽ giúp Diệp Khiêm, chỉ là hắn không để ý cách xưng hô của Lý Tể Thiên đối với Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Phùng lão bản có phải đã nói quá hay không? Trong đó nhất định có chút hiểu lầm a, nói không chừng là tranh chấp cá nhân, những người như chúng ta không cần xen vào chuyện này. Ngươi nói đúng không? Phùng lão bản."

Phùng Phong lông mày không khỏi cau lại, có chút không vui nói: "Diệp Khiêm, ngươi rõ ràng đang bao che khuyết điểm, người của ngươi đánh người của ta bị thương, lại còn đập phá địa bàn của ta, nếu như không cho ta một cái công đạo, ta về sau làm thế nào tồn tại ở thành phố Hàng Châu?"

Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Phùng lão bản nói lời này có chút nghiêm trọng a, thủ hạ của ta và ngươi đều rất nhiều, ai có thể bảo chứng không bọn chúng không có va chạm? Cũng không thể vì tranh chấp cá nhân của bọn chúng, mà chúng ta phải ra mặt a? Những chuyện này để cho chính bọn hắn giải quyết đi thôi."

Phùng Phong lạnh lùng hừ một tiếng, nói: "Vậy ý của ngươi là sinh tử do mệnh, phú quý tại trời à?"

Có chút nhún vai, Diệp Khiêm nói ra: "Sự thật không phải là như vậy sao? Người của ngươi ở chỗ này, người của ta cũng ở nơi đây, nếu không thì để cho chính bọn hắn tự giải quyết?"

Nhìn thoáng qua vẻ mặt vui cười của Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ở bên cạnh, lông mày của Phùng Phong nhíu lại, hắn đã thấy qua sự bưu hãn của Diệp Khiêm, chỉ sợ hai người thủ hạ này cũng không phải là kẻ đơn giản. Hắn tuy mang đến bảy tám người, nhưng cũng không nhất định là đối thủ của hai người kia.

Lý Tể Thiên ha ha nở nụ cười, nói: "Không bằng ta làm người trung gian, mọi chuyện cứ như vậy cho qua, như vậy được không? Cầu tài không cầu khí, đúng hay không?"

"Vậy chuyện địa bàn của ta bị đập phá thì giải quyết như thế nào?" Phùng Phong có chút khó chịu nói.

"Vậy ngươi muốn thế nào? Có phải muốn ta quỳ xuống xin lỗi ngươi?" bộ dáng tươi cười của Lý Tể Thiên thu lại, vẻ mặt nghiêm túc, nói, "Chuyện Lý Tể Thiên ta muốn làm mà ngươi cũng dám cản, thì ra Phùng Phong ngươi cũng không để ta vào mắt?" Lý Tể Thiên sở dĩ biểu hiện cường thế như thế, đương nhiên là vì lưu lại cho Diệp Khiêm ấn tượng tốt. Mặc dù nói thế lực của hắn so với Phùng Phong lớn hơn rất nhiều, nhưng Phùng Phong dù sao cũng là lão đại hắc đạo, hắn cũng không muốn đắc tội Phùng Phong. Bất quá loại tình huống hôm nay, rất rõ ràng hắn căn bản không được phép lựa chọn.

Trong nội tâm Phùng Phong càng thêm khó chịu rồi, mặc dù nói thế lực của Lý Tể Thiên ở tỉnh Chiết Giang hơn hắn rất nhiều, nhưng cũng không thể khinh người quá đáng như vậy ah. Chó gấp còn muốn nhảy tường, Phùng Phong hắn cũng không phải là người mặc cho người khác khi dễ, nếu thật sự bị chọc giận, cùng lắm thì cá chết lưới rách.

"Lý lão bản, Phùng Phong ta kính trọng ngươi, cho nên cho ngươi mặt mũi, nhưng ngươi hôm nay làm như vậy, có cảm thấy hơi chút quá đáng hay không? Nếu chuyện cứ như vậy bỏ qua, thì ta về sau làm thế nào có thể lãnh đạo đàn em của ta?" Phùng Phong nói.

"Ta có thể nói rõ ràng cho ngươi biết, Diệp Khiêm bây giờ là đồng bọn hợp tác của ta, ta tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào động đến hắn. Ngươi nếu muốn động đến hắn, phải hỏi qua ta trước. Bất quá, ngươi cũng phải nghĩ kĩ một chút phân lượng của mình, nhìn xem bản thân ngươi có tư cách kia hay không." Lý Tể Thiên uy hiếp trắng trợn nói. Tuy Lý Tể Thiên không phải là lão đại hắc đạo, nhưng nhiều năm xưng hùng trên thương trường, khí thế hiện ra bên ngoài cũng không thể khinh thường.

Phùng Phong cắn răng, thần sắc cấp tốc biến đổi, lạnh lùng nói: "Tốt, tốt. Chuyện hôm nay Phùng Phong ta coi như xong, bất quá Diệp Khiêm có thể ly khai thành phố Hàng Châu hay không, vậy thì muốn xem vận mệnh của hắn. Đi!" Phùng Phong nói xong, phẫn nộ đứng lên, mang theo người của mình đi ra ngoài.

Rất rõ ràng, Phùng Phong đã quyết định đem Diệp Khiêm đưa vào chỗ chết, quyết tâm không cho hắn ly khai thành phố Hàng Châu rồi, coi như là Lý Tể Thiên ra mặt cũng vô dụng. Cũng chẳng khác nào gián tiếp hướng Lý Tể Thiên tuyên chiến. Tuy Phùng Phong không rõ ràng Diệp Khiêm có biết rõ những lính đánh thuê kia là hắn thuê hay không, nhưng đối với Phùng Phong mà nói, hiện tại Diệp Khiêm đã trở thành địch nhân lớn nhất của hắn, nếu như không nhanh chóng đem Diệp Khiêm bóp chết trong trứng nước, tương lai nhất định Diệp Khiêm sẽ là uy hiếp lớn nhất của hắn. Cũng chính bởi vì như thế, hắn hoàn toàn không rãnh mà để ý đến việc Lý Tể Thiên nhúng tay vào chuyện này, hắn không muốn ngồi chờ chết, vì vậy chỉ có thể tìm cách giết chết Diệp Khiêm.

Diệp Khiêm cũng tinh tường, Thanh Phong cùng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt náo một trận như vậy, thân phận của hắn đã bị bại lộ, kế tiếp Phùng Phong nhất định sẽ không chết không ngớt với hắn. Bất quá, Diệp Khiêm cũng không có bao nhiêu lo lắng, thứ nhất hắn không có tính toán phát triển thế lực ở thành phố Hàng Châu, như vậy cũng không cần tốn nhiều thời gian xử lý những chuyện phiền toái; thứ hai, Diệp Khiêm trước khi đến thành phố Hàng Châu cũng đã quyết định muốn tốc chiến tốc thắng, chỉ cần giết chết Phùng Phong, hắc đạo thành phố Hàng Châu thậm chí tỉnh Chiết Giang tất nhiên sẽ loạn thành một đống, sẽ không có ai rãnh mà quan tâm đến hắn.

Phùng Phong có bao nhiêu thủ hạ Diệp Khiêm không biết, nhưng Diệp Khiêm biết rõ Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe ở bên cạnh hắn nhất định đang có ý đồ nào đó. Nói một cách khác, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe chỉ sợ là đang chôn giấu một quả bom hẹn giờ ở trên người Phùng Phong, không biết lúc nào sẽ nổ tung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play