Lúc thấy Tưởng Chính Nghĩa xuất hiện tại cửa ra vào, Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói với Ngu Hưng: "Ngu quản lý, ngươi đi mau lên, nhớ phải hảo hảo chiêu đãi những cảnh sát kia này, đây chính là người bảo hộ tánh mạng cùng tài sản của chúng ta." Trong lời nói lộ ra một tia trào phúng, Tưởng Chính Nghĩa nghe thấy lạnh lùng hừ một tiếng, âm thầm lầm bầm một câu: "Điêu dân".
Ngu Hưng đáp ứng, quay người ly khai.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, bước nhanh đi ra phía trước, vươn tay, nói: "Ngọn gió nào đưa Tưởng cục trưởng thổi tới à? Làm vẻ vang cho kẻ hèn này ah."
Nhìn thấy Diệp Khiêm thái độ càng khiêm cung, Tưởng Chính Nghĩa càng là ngạo nghễ không thôi, lườm Diệp Khiêm, lạnh lùng hừ một tiếng, động cũng không động, hiển nhiên không có ý tứ cùng với Diệp Khiêm bắt tay.
Diệp Khiêm ngượng ngùng thu hồi tay của mình, nói: "Tưởng cục trưởng muốn tới, như thế nào lại không gọi điện thoại trước, để Diệp mỗ có thể chuẩn bị chiêu đãi Tưởng cục trưởng."
"Không cần, ta hôm nay là vì việc công mà đến." Tưởng Chính Nghĩa một bộ dáng "Chánh nghĩa lẫm nhiên", nhìn hai cảnh sát sau lưng, nói, "Còng tay hắn mang về."
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Tưởng cục trưởng, ngài đây là đang đùa cái gì đó? Vô duyên vô cớ muốn còng tay ta làm cái gì a, Diệp mỗ thế nhưng mà làm người rất quy củ, chưa bao giờ làm chuyện gì phạm pháp ah."
"Hừ, có làm hay không trong lòng ngươi tự hiểu rõ." Tưởng Chính Nghĩa càng phát ra cường thế, trong nội tâm không khỏi có chút đắc chí. Trước khi đến hắn nghĩ sẽ rất khó khăn khi bắt Diệp Khiêm, chỉ là không nghĩ tới người nối nghiệp Trần Phù Sinh, lão đại của thành phố Nam Kinh lại nhu nhược như vậy, giang hồ thành phố Nam Kinh cũng thật sự là quá đề cao hắn.
"Tưởng cục trưởng, ngồi, ngồi!" Diệp Khiêm vẻ mặt "Nịnh nọt", lấy cái ghế để cho Tưởng Chính Nghĩa ngồi xuống, nói, "Tưởng cục trưởng, lời này của ngươi ta có chút không rõ ràng lắm a, kính xin nói rõ, Diệp mỗ thật sự là không biết mình sai ở đau."
Tưởng Chính Nghĩa rất có khí phái ngồi xuống, tuy là tới tìm phiền toái, nhưng thái độ của Diệp Khiêm làm trong lòng của hắn cảm thấy thoải mái. Nếu Diệp Khiêm đã nhún ngường như vậy, thì mình quá phận cũng không tốt. "Có người tố cáo, tối hôm qua nhiều chỗ ăn chơi của thành phố chúng ta phát sinh ẩu đã, nói chuyện này là do ngươi làm." Tưởng Chính Nghĩa nói.
Diệp Khiêm ngồi xuống đối diện Tưởng Chính Nghĩa, ha ha cười cười, nói: "Tưởng cục trưởng, ngươi đừng dọa ta à, tôi danh lớn như vậy ta không đảm đương nổi ah. Cũng không biết là tên vương bát đản nào ở sau lưng hãm hại ta, Tưởng cục trưởng ngài nhất định phải nhìn rõ mọi việc ah. Hơn nữa, chỉ có một mình ta cũng làm không được nhiều chuyện như vậy a, trừ phi ta là thần tiên."
"Đến, hút thuốc, hút thuốc!" Diệp Khiêm vừa nói vừa từ trong lòng ngực móc ra hai gói thuốc, một gói Trung Hoa, một gói thuốc Nam Kinh bình thường, Diệp Khiêm không chút do dự theo cầm một điếu thuốc Nam Kinh đưa tới.
Tưởng Chính Nghĩa sững sờ, sắc mặt vừa mới có chút tốt liền lập tức trầm xuống, Diệp Khiêm làm như vậy rõ ràng là xem thường hắn nha. "Không hút!" Tưởng Chính Nghĩa sắc mặt giống màu gan heo, lạnh lùng nói. Hai gã cảnh sát bên cạnh trông thấy, cũng đều là một bộ dáng kinh ngạc, Diệp Khiêm làm như vậy không thể nghi ngờ là đang đánh cho Tưởng Chính Nghĩa một cái tát nha.
Diệp Khiêm một bộ dáng rất "Mờ mịt", nhìn Tưởng Chính Nghĩa, sau đó ha ha cười nói: "Người xem ta, ai, thật có lỗi, thật có lỗi ah. Đến, Tưởng cục trưởng, hút thuốc, hút thuốc!" Diệp Khiêm một lần nữa rút ra một điếu thuốc Trung Hoa đưa tới, thế nhưng mà Tưởng Chính Nghĩa đâu còn có mặt mũi nhận lấy, cái này rõ ràng lại là một bạt tai.
"Diệp lão bản, không cần khách sáo, chúng ta vẫn nên nói chính sự đi." Tưởng Chính Nghĩa có chút giận dỗi nói.
"Ách, nói, nói chính sự. Tưởng cục trưởng, ta là người vô tội a, nhất định là có người muốn hãm hại ta, ngươi cần phải làm chủ cho ta a." Diệp Khiêm một bộ dáng "Đáng thương", không ngừng kêu khổ.
"Là có người hãm hại hay không, chúng ta tự nhiên sẽ điều tra." Tưởng Chính Nghĩa nói, "Không biết tối hôm qua từ 10h đến 12h, Diệp lão bản đang ở nơi nào?"
"Hắc hắc, Tưởng cục trưởng, cái kia... Cái kia... Ngài bảo ta nói như thế nào đây." Diệp Khiêm sửng sốt, bề ngoài giống như thật khó khăn nói, "Nam nhân mà, a, cái kia, Tưởng cục trưởng có lẽ minh bạch."
Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Khiêm, Tưởng Chính Nghĩa cũng biết Diệp Khiêm nói là có ý gì rồi, còn không phải là chuyện giữa nam nữ sao. Bất quá, Tưởng Chính Nghĩa lại giả trang ra một bộ dạng cái gì cũng không hiểu, nói: "Diệp lão bản, ta không rõ ngươi đang nói cái gì, bất quá ta có thể nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không thể cung cấp chứng cứ rõ ràng, thì cũng chỉ có thể ủy khuất ngươi rồi."
"Tưởng cục trưởng, không biết Tưởng cục trưởng tối hôm qua lại ở nơi nào?" Diệp Khiêm nói.
Tưởng Chính Nghĩa sửng sốt, mình tối hôm qua nhà vợ bé, loại chuyện này tự nhiên không thể rêu rao. "Diệp lão bản, lời này của ngươi là có ý gì? Ta tối hôm qua ở nơi nào, cùng chuyện của ngươi có quan hệ gì." Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Tưởng cục trưởng ngài cũng chẳng có chứ cứ gì để chứng minh lời mình nói, nếu vậy ta cũng có thể hoài nghi chuyện này là do Tưởng cục trưởng làm a?" Diệp Khiêm nói, "Ngài đừng nóng giận, ta cũng chỉ là nói ví dụ mà thôi. Việc này cho thấy có hay không có chứng cứ xác minh, thật ra nó không có khác biệt gì lớn."
Tưởng Chính Nghĩa cuối cùng cũng hiểu được, tiểu tử này vốn cũng không phải là người nhu nhược vô năng, rõ ràng là đang đùa nghịch mình mà. Mình đường đường là cục trưởng phòng công an thành phố, lại bị một tên hậu sinh tiểu tử xem như con khỉ đùa nghịch, trong nội tâm phẫn nộ có thể nghĩ ah. Lạnh lùng hừ một tiếng, Tưởng Chính Nghĩa nói: "Đúng sai, chúng ta sẽ nói sau, chuyện này có phải ngươi làm hay không, chúng ta sẽ điều tra rõ ràng. Nếu như là ngươi làm, ngươi cũng chạy không được; không phải ngươi làm, chúng ta cũng sẽ không oan uổng ngươi."
Diệp Khiêm vỗ vỗ ngực, nói: "Tưởng cục trưởng những lời này ta rất thích nghe, trong nội tâm cũng an tâm rất nhiều. Tưởng cục trưởng, ngài đã đã đến, vậy thì cùng một chỗ ăn cơm trưa, chúng ta hảo hảo tâm sự. Lại nói tiếp hổ thẹn a, lâu như vậy cũng không có đi bái phỏng ngươi, làm cho ngài đại giá đến đây, Diệp mỗ sợ hãi trong lòng ah."
"Không cần. Vẫn là mời Diệp lão bản theo chúng ta trở về hiệp trợ điều tra a." Tưởng Chính Nghĩa nói.
"Ừ?" Diệp Khiêm một bộ dáng kinh ngạc, nói, "Tưởng cục trưởng, ngài đây là muốn bắt ta?"
"Chỉ là hiệp trợ điều tra." Tưởng Chính Nghĩa nói. Dù sao Diệp Khiêm ở thành phố Nam Kinh cũng coi như là người có uy tín danh dự, tuy Tưởng Chính Nghĩa có chút quyền lợi, nhưng cũng không dám quá phận, bằng không mà nói cũng khó thu xếp.
"Không đi, không đi." Diệp Khiêm lắc đầu, nói, "Ta đã sớm nghe nói ở bên trong cục cảnh sát rất Hắc Ám, vạn nhất bị vu oan giá hoạ, thì ta chẳng phải là hết đường chối cãi sao. Tưởng cục trưởng, nhìn trên mặt mũi quan hệ của chúng ta, có thể không cần đi được không?"
"Diệp lão bản, ngươi đang làm khó cho ta nha. Ta có thể cam đoan, nếu như chuyện này không phải ngươi làm, ta tự nhiên sẽ trả lại cho ngươi một cái công đạo." Tưởng Chính Nghĩa nói. Kỳ thật, hắn cũng tinh tường, căn bản không có khả năng bởi vì chút chuyện không có bất kỳ chứng cớ nào mà bắt Diệp Khiêm, hắn chỉ muốn để cho Diệp Khiêm minh bạch, Tưởng Chính Nghĩa tại thành phố Nam Kinh cũng là người nổi tiếng, Diệp Khiêm phải hiểu được cái gì gọi là tôn kính. Huống chi, mục đích của hắn cũng chỉ muốn đem Diệp Khiêm bắt đi, để công ty của hắn không có người dẫn dắt, đến lúc đó công ty của Diệp Khiêm căn bản không có năng lực chống cự Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân công kích, hơn nữa cũng có thể gián tiếp làm cho thủ hạ của Diệp Khiêm lo lắng bàng hoàng.
"Tưởng cục trưởng, phát hiện cái này!" Một cục trưởng của phân cục hấp tấp chạy đến, cầm trong tay một bao thuốc phiện, kích động nói.
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, chuyện này rõ ràng là hãm hại nha. Chơi loại thủ đoạn này, Diệp Khiêm là tổ tông của Tưởng Chính Nghĩa.
"Diệp lão bản, phiền toái ngươi theo chúng ta đi một chuyến a, đừng ép ta cưỡng chế, chuyện này đối với Diệp lão bản sẽ không tốt ah." Tưởng Chính Nghĩa khóe miệng hiện lên nụ cười đắc ý, nói.
Việc đã đến nước này, Diệp Khiêm cũng không cần phải cùng Tưởng Chính Nghĩa tiếp tục chơi, lạnh lùng nở nụ cười, nói: "Tưởng cục trưởng, ngươi đây rõ ràng muốn dồn ta vào chỗ chết, muốn gây khó dễ cho ta?"
"Không dám, ta chỉ giải quyết việc chung mà thôi." Tưởng Chính Nghĩa đắc ý nói.
Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Tưởng cục trưởng, ta có thể cùng ngươi đi, nhưng ta nói trước thỉnh Phật thì dễ mà tiễn Phật rất khó, chính ngươi cần phải cân nhắc kỹ a."
Tưởng Chính Nghĩa minh bạch ý tứ trong lời nói của Diệp Khiêm, đơn giản là muốn cho hắn nghĩ kĩ thân phận của mình, rốt cuộc là giúp Diệp Khiêm hay là quyết định cùng hắn trở thành địch nhân. "Hừ, Diệp Khiêm, ta biết rõ ngươi tại thành phố Nam Kinh có chút thủ đoạn, thế nhưng mà châu chấu dù sao cũng là châu chấu, nhấc lên không nổi sóng gió. Đi thôi, thức ăn trong cục cảnh sát chúng ta cũng không tệ, chắc hẳn Diệp lão bản ngươi sẽ thích." Tưởng Chính Nghĩa đắc ý nói. Sau đó quét hai gã cảnh sát sau lưng, nói: "Đem tay hắn còng lại."
Tuy Tưởng Chính Nghĩa ra lệnh, nhưng Diệp Khiêm là nhân vật nào, hai tiểu cảnh sát vẫn minh bạch, cũng không dám quá phận. Chính mình bất quá chỉ là làm công kiếm cơm ăn mà thôi, không cần phải chộn rộn trong tranh đấu giữa Diệp Khiêm cùng Tưởng Chính Nghĩa, chính mình còn có thê nhi già trẻ, đắc tội Diệp Khiêm cũng không nên.
Nhìn thấy thái độ coi như là tôn kính của hai tên cảnh sát, Diệp Khiêm cũng không có làm khó bọn hắn, tự giác vươn hai tay, nói: "Tưởng Chính Nghĩa, nếu ngươi nguyện ý chơi, ta đây sẽ cùng ngươi chơi một lần. Hi vọng ngươi sẽ không hối hận."
"Hừ, sắp chết đến nơi còn cứng rắn, mang đi!" Tưởng Chính Nghĩa đắc ý đứng lên, nói.
Diệp Khiêm một bộ dáng thoải mái nhàn nhã, đừng nói Tưởng Chính Nghĩa là cố ý vu oan cho hắn, coi như là trong hội sở thật sự có một bao thuốc phiện, Tưởng Chính Nghĩa cũng không dám bắt hắn. Tào Tháo cũng có tri tâm hữu, Quan Công cũng có đối thủ một mất một còn, ở trên đường lăn lộn, ai không có mấy người bằng hữu, Trần Phù Sinh chiếm được giang sơn cũng không phải chỉ có vỏ bọc. Tại thành phố Nam Kinh, mạng lưới quan hệ Trần Phù Sinh lưu lại cũng không nhỏ, chỉ là Diệp Khiêm một mực chẳng muốn dùng mà thôi.
Ở cửa ra vào hội sở, một đoàn phóng viên xông tới. Xông lên phía trước nhất đúng là người đã từng muốn vạch trần ở bên trong hôi sở có giấu thuốc phiện Tiêu Mạc, hắn hỏi: "Diệp lão bản, nghe nói ngươi đang bị nghi ngờ là người tổ chức người phá hủy nhiều chỗ ăn chơi vào tối hôm qua, không biết ngươi đối với tin đồn này có ý kiến gì không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT