Hoàng Phủ Kình Thiên rời trà lâu đi trước, chuyện Phật tổ Xá Lợi có chút để cho lão phiền lòng, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe bản thân từng là đệ nhất nhân Nanh Sói, không phải người dễ dàng bị đối phó. Lão vô cùng rõ ràng, dù cho phát hiện tung tích Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, có thể bắt lấy hắn hay không, còn là một vấn đề. Lão cũng không yêu cầu xa vời có thể bắt được Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe, chỉ cầu có thể mau chóng đem Phật tổ Xá Lợi đoạt lại, hoàn thành tốt nhiệm vụ phía trên giao, nếu không vị trí cục trưởng cục Quốc An của lão chỉ sợ khó bảo toàn.
Diệp Khiêm nhàn nhã ngồi trên ghế thưởng thức trà, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía cửa sổ. Kỳ thật hắn đối với Hoàng Phủ Thiếu Kiệt rất thưởng thức, cũng rất ưa thích tiểu tử này, tính tình của hắn có chút mình năm đó; bất quá, ưa thích là một sự việc, Diệp Khiêm cũng tuyệt đối sẽ không trong lúc huấn luyện có bất kỳ sự thương tiếc nào, đây là vấn đề nguyên tắc, hơn nữa cũng là vì muốn tốt cho Hoàng Phủ Thiếu Kiệt. Không trải qua một phen gian khổ huấn luyện, thì như thế nào có thể có sức chiến đấu cường đại, đây không phải tiểu thuyết võ hiệp, tùy tiện có một võ lâm cao thủ truyền cho hắn nội lực vài chục năm, liền có thể hoành hành không sợ.
Hồi lâu sau, Ngô Hoán Phong đi tới, nhìn Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, nói: "Trở về rồi, tiểu tử này nghị lực không tệ, bất quá chỉ sợ đã là cực hạn của hắn."
Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, hướng dưới lầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng Phủ Thiểu Kiệt đi ba bước ngã một lần. Lúc bò tới cầu thang lên lầu, thiếu chút nữa là té xuống.
Lảo đảo chạy đến trước mặt Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt co quắp ngồi dưới đất, miệng lớn thở phì phò."Sư... Sư phụ, ta cố ý mua một cái bình thuỷ, lần này có lẽ không có vấn đề rồi, ngài nếm thử."
Diệp Khiêm nhận lấy, kẹp một miếng nhét vào trong miệng, nói: "Có hứng thú đêm nay đi làm việc với ta không?"
"Có, đương nhiên là có!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt giãy dụa bò lên, hưng phấn nói. Hắn biết rõ Diệp Khiêm nói như vậy, cũng đã đại biểu là đáp ứng nhận hắn làm đồ đệ rồi, tự nhiên là mừng rỡ không thôi.
"Sư phụ, đi làm cái gì à? Muốn chuẩn bị cái gì không?" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tiến đến trước mặt Diệp Khiêm, vẻ mặt "Nịnh nọt" nói.
Diệp Khiêm trợn tròn mắt, nói: "Đập phá quán, không cần phải đem theo vũ khí."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hắc hắc cười nói: "Sư phụ, ta biết ngay, về sau theo ngươi nhất định là đặc sắc không ngừng ah. Lúc nào? Ta kêu một đám bạn thân đi trợ uy!"
"Trợ cái rắm, lão tử đi đã đủ cho hắn mặt mũi rồi, gọi nhiều người như vậy đi qua làm gì? Đây không phải là cất nhắc bọn hắn sao?" Diệp Khiêm nói.
"Đúng, đúng, sư phụ nói rất đúng. Ngài đi đã đủ cho hắn mặt mũi, là vinh hạnh của hắn." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt hắc hắc cười nói.
Ngô Hoán Phong ở một bên xem sững sờ, bất đắc dĩ lắc đầu, tiểu tử này cùng Thanh Phong thật đúng là một cái khuôn mẫu khắc đi ra, nếu như đem hai người bọn họ để cùng một chỗ, thật sự sẽ có náo nhiệt để nhìn.
...
Trải qua đại chiến thị trường chứng khoán ban ngày, Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân đem giá cổ phiếu sản nghiệp của Diệp Khiêm lại giảm thấp xuống mấy điểm. Nhưng mà, ngay lúc bọn hắn đắc chí, Tống Nhiên lại vẻ mặt lạnh nhạt, hết thảy mọi chuyện đang nằm trong lòng bàn tay của nàng. Đối với việc thao túng thị trường chứng khoán, Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân nơi nào sẽ là đối thủ của nàng. Năm đó khủng hoảng tài chính Nam Mĩ, tập đoàn Hạo Thiên không biết từ đó đã kiếm lấy bao nhiêu lợi nhuận, huống chi là đối phó Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân.
Tống Nhiên muốn chơi đùa triệt để, nàng muốn cho Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân vĩnh viễn không có cơ hội xoay người; không chỉ như thế, nàng còn muốn đem tài chính của Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân đoạt lấy tất cả.
Có Tống Nhiên tọa trấn, Diệp Khiêm tự nhiên là thanh nhàn. Hắn nhớ rõ một vị nhân sĩ thành công đã từng nói, làm một lão bản, chỉ là một bảo mẫu mà thôi, chỉ cần làm tốt công tác hậu cần cho cấp dưới của mình, không cần mọi chuyện đều phải đi làm, để cấp dưới xử lý sẽ thỏa đáng hơn. Hơn nữa, cấp dưới đều là nhân tài chuyên nghiệp, so với mình khẳng định sẽ làm tốt hơn rất nhiều.
Diệp Khiêm không thích làm bảo mẫu, nhưng hắn cũng có phương thức của riêng mình, giống như Càn Long đã nói, Kỷ Hiểu Lam là nhân tài, Hòa Thân cũng là nhân tài, mấu chốt là nhìn ngươi dùng như thế nào, khống chế như thế nào.
Đêm, đã không âm thanh xe cộ ồn ào như ban ngày, tiếng người ầm ĩ; chỉ có sự xa hoa truỵ lạc, hết sức phóng đãng mà thôi. Một số thành phần tri thức, cởi ra bộ mặt dối trá ban ngày, trong đêm tối tùy ý thực hiện hành vi phóng đãng.
Trong quán rượu ngọn đèn ảm đạm mê ly, phảng phất như đang thúc dục nội tâm tịch mịch của con người. Ở giữa sàn nhảy, những thiếu nữ đủ muôn hình hài dáng vẻ đang không ngừng điên cuồng lắc lư thân thể của mình theo tiếng nhạc, thân trắng nõn chập chờn trong ánh đèn đặc biệt gây chú ý ánh mắt của người khác, tóc dài không ngừng qua lại đong đưa. Trên mấy chỗ ngồi, tốp năm tốp ba nam nữ đang dây dưa cùng một chỗ, liếc mắt đưa tình. Không khí mập mờ bao phủ toàn bộ quán bar.
Diệp Khiêm mang theo Ngô Hoán Phong, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt đi vào cửa quán rượu, ngẩng đầu nhìn qua tên của quán bar, khóe miệng hiện ra tiếu ý.
Cửa ra vào, hai vị thiếu nữ tiếp khách mặc sườn xám lễ phép xoay người hành lễ, mời bọn người Diệp Khiêm đi vào. Diệp Khiêm cười hắc hắc, tiến đến bên tai một thiếu nữ trong đó, nói: "Lúc nào tan tầm? Cùng đi chơi được không?"
Khuôn mặt của Diệp Khiêm có vết sẹo mờ phảng phất tràn đầy mị lực. Đối với rất nhiều nữ tử, gương mặt tiểu bạch kiểm đã không còn có bao nhiêu lực hấp dẫn, ngược lại loại người giống như Diệp Khiêm rắn rỏi có mùi vị Thiết Huyết nam tử, mang theo lấy một tia khí tức lưu manh làm cho các nàng say mê không thôi.
"Muốn đi phải tới rạng sáng 4h mới được." Thiếu nữ nhỏ giọng nói, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc dục vọng, phảng phất giống như nữ hài tử nhà bên, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, cùng không phải là vũ mị câu dẫn, nhưng không thể nghi ngờ tràn đầy lực hấp dẫn.
Thường xuyên tiếp xúc Tống Nhiên, Diệp Khiêm dĩ nhiên cảm giác trên thế giới bất luận nữ nhân gì đều kém hơn nàng, nhìn thấy thái độ của thiếu nữ, Diệp Khiêm hắc hắc nở nụ cười, lấy tiền nhét vào ngực của nàng, thuận thế ở phía trên sờ soạng một cái. Co dãn không tệ!
"Tan tầm ta tới đón ngươi, nói chuyện nhân sinh, tâm sự lý tưởng." Diệp Khiêm hắc hắc mà cười cười, tại bờ mông của thiếu nữ nhẹ nhàng vỗ một cái, sau đó ha ha mà cười cười đi vào trong quán bar.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt xem ngây ngẩn cả người, quả thực có chút không dám tương tin vào hai mắt của mình, hắn thật đúng là không có nhìn ra, nguyên lai sư phụ của mình cũng là khách làng chơi ah. Nghĩ tới đây, không khỏi hắc hắc nở nụ cười, bước nhanh đi theo.
Quán bar này là sản nghiệp của Tô Kiến Quân. Chỗ ăn chơi ở thành phố Nam Kinh, trên cơ bản đều chịu sự không chế của Diệp Khiêm cùng Tô Kiến Quân, lực lượng ngang nhau, rất tương xứng. Bất đồng chính là, Tô Kiến Quân đối với sản nghiệp giải trí mà mình khống chế cũng không có nghiêm khắc giống Trần Phù Sinh, chẵng những có đánh bạc mà còn có ma túy. Tại thành phố Nam Kinh, Tô Kiến Quân cũng là tính là người có mánh khoé Thông Thiên, nếu không thì những nơi giải trí này sớm đã bị niêm phong.
Đáng tiếc, hắn chọn sai đối thủ, Diệp Khiêm đương nhiên không phải chỉ đơn thuần đến nháo sự, đó không phải là tác phong của hắn. Cùng lúc đó, tất cả khu ăn choi mà Tô Kiến Quân khống chế, Diệp Khiêm cũng đã an bài người đi vào, đều là người từ chỗ những quản lý sản nghiệp của Diệp Khiêm. Không chỉ như thế, còn có mấy chỗ building bán hoặc cho thuê mà Chu Thiện liên thủ với Tô Kiến Quân xây dựng, Diệp Khiêm cũng sẽ không bỏ qua.
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vừa mới rảo bước tiến vào trong quán bar, liền kêu lên: "Đến đập phá quán đây, đến đập phá quán đây, người không phận sự thì toàn bộ xéo đi."
Diệp Khiêm ngạc nhiên, tiểu tử này cũng quá trực tiếp, có chút dở khóc dở cười. Bất quá việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như vậy, cũng không thể lôi kéo Hoàng Phủ Thiếu Kiệt xám xịt rời khỏi.
Có thể là do âm thanh tiếng nhạc quán bar quá lớn, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói không có quá nhiều người nghe được, vẫn tiếp tục đung đưa theo tiếng nhạc. Những người nghe thấy Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói, cũng đều xem thường nhìn hắn một cái, người nào không biết nơi này là sản nghiệp của Tô Kiến Quân a, bọn hắn không tin có người dám tới tại đây nháo sự.
"Cách của ngươi không dùng được." Ngô Hoán Phong lườm Hoàng Phủ Thiểu Kiệt, nói.
"Tiên sư bà ngoại nhà nó chứ!" Hoàng Phủ Thiếu Kiệt tức giận mắng một tiếng, tiến lên vài bước, một cước đạp ngã một bàn, lớn tiếng hét lên: "Đều con mẹ nó không nghe thấy sao? Ta đến đập phá quán."
Đám người trong quán bar như bừng tĩnh từ trong cơn mê loạn, nhìn thấy bộ dang hung thần ác sát của Hoàng Phủ Thiểu Kiệt cùng Diệp Khiêm, Ngô Hoán Phong, không giống như là đang nói giỡn, nhao nhao thét chói tai chạy ra ngoài. Quản sự quán bar muốn ngăn cản đã không còn kịp rồi. Đợi cho đám người tán đi, quản sự mang theo mấy người hướng bọn người Diệp Khiêm đi tới.
Cao thấp đánh giá ba người, quản sự rất rõ ràng đưa ánh mắt hướng về phía Diệp Khiêm. Điểm ấy ánh mắt vẫn phải có, trong ba người chỉ có Diệp Khiêm đang ngồi, rất rõ ràng Diệp Khiêm mới là lão đại của bọn hắn. "Huynh đệ, không biết có chỗ nào đắc tội? Lão bản của chúng ta là Tô Kiến Quân Tô lão bản, chắc hẳn các ngươi nên biết a?" Quản sự nói. Rất rõ ràng chính là muốn dùng thanh danh của Tô Kiến Quân tới dọa bọn hắn.
Diệp Khiêm một bộ dáng "Mờ mịt", từ trên mặt bàn cầm một bình rượu, rót đầy ly trước mặt, kinh ngạc nói: "Ừ? Ngươi nói với ta làm gì, ta không có nháo sự, nháo sự chính là hắn, ngươi tìm hắn là được." Diệp Khiêm vừa nói vừa chỉ Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, đem trách nhiệm toàn bộ đẩy tới.
Quản sự có chút sửng sốt, đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cùng Ngô Hoán Phong.
Ngô Hoán Phong cuống quít ở bên cạnh Diệp Khiêm ngồi xuống, nói: "Ta là tới uống rượu, không có quan hệ gì với ta."
Hoàng Phủ Thiếu Kiệt có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ, không phải sư phụ đã nói muốn tới nháo sự sao? Như thế nào hiện tại lại lấy mình ra đỡ đòn? Nhìn năm người trước mặt tướng mạo không phải rất bưu hãn, so với họ Hoàng Phủ Thiểu Kiệt tự nhiên là cường tráng hơn rất nhiều, đối phó người như vậy, hẳn là không có vấn đề a.
Bất quá đối với cách làm của Diệp Khiêm cùng Ngô Hoán Phong, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vẫn âm thầm mắng một câu, con mẹ nó, quá vô sỉ. Bất quá ngược lại ngẫm lại, đây là sư phụ đối với mình lại là một lần khảo nghiệm a, mình cần phải biểu hiện tốt một chút, không thể để cho sư phụ thất vọng. Dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn quản sự, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói: "Tô Kiến Quân là ai? Là từ trong động nào chui ra? Lão tử không biết, lão tử hôm nay là đến đập phá quán."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT