Hoàng Phủ Kình Thiên sở dĩ không có đem Sơn Đại Vương Phùng Phong ngay tại chỗ hành quyết, là vì hắn hiểu được, có một số việc không thể nóng vội, giết Phùng Phong không phải việc khó, thế nhưng mà nếu như tỉnh Chiết Giang không có Phùng Phong tọa trấn, cục diện khẳng định sẽ loạn thành một đống. Chuyện này, cần phải có thời gian.

Hiện tại quốc gia cần chính là cái gì? Là yên ổn phồn vinh! Giết Phùng Phong, cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Hoàng Phủ Kình Thiên sau khi nhìn lướt qua bọn người Phùng Phong, lườm Diệp Khiêm, nói: "Đi thôi, ta còn có chuyện muốn nói với ngươi." Nói xong, cất bước đi ra ngoài. Bọn người Phùng Phong nào dám ngăn cản, né ra một bên cho để cho họ đi ra ngoài.

Chu Thiện cùng Tô Kiến Quân nhìn Phùng Phong, vẻ mặt tinh thần sa sút, uy phong lúc trước đã không còn sót lại chút gì. Bọn hắn hoàn toàn không thể tin được, sau lưng Diệp Khiêm thậm chí có hậu thuẫn cường đại như vậy, xem ra, thành phố Nam Kinh chỉ sợ đã không có nơi để bọn hắn sống yên ổn. Đánh lại đánh không lại, náo lại không dám náo, lấy cái gì cùng Diệp Khiêm đấu.

Diệp Khiêm bĩu môi, nhìn bọn người Phùng Phong nở nụ cười, quay người đi ra ngoài. Đó là một bộ dáng tươi cười nghiền ngẫm, nhìn có chút bộ dáng hả hê, trong lòng ba người rất biệt khuất, nhưng không thể làm gì. Diệp Khiêm cũng không nghĩ Hoàng Phủ Kình Thiên sẽ là hậu thuẫn của mình, muốn nói quan hệ, nhiều lắm thì từng có giao tình mà thôi; bất quá, đã bọn người Phùng Phong nghĩ như vậy, hắn cũng lười biện bạch, dù sao đối với mình lại không có hại gì.

Ra khỏi hội sở Ánh Trăng, Hoàng Phủ Kình Thiên nhìn Diệp Khiêm, nói: "Thế nào, tiểu tử, cùng ta uống trà không?"

"Không rảnh, ta còn có chuyện phải làm." Diệp Khiêm lên tiếng cự tuyệt.

Hoàng Phủ Kình Thiên cũng không tức giận, ha ha nở nụ cười, nói: "Yên tâm đi, nha đầu kia ta đã phái người đưa nàng trở lại khách sạn. Hiện tại có thể cùng ta uống trà không?"

Diệp Khiêm nhìn hắn một cái, nhẹ gật đầu, nói: "Uống trà thì được, nhưng đừng tìm chuyện gì cho ta làm. Ta bây giờ không có ở trong Nanh Sói, đây là thời gian nghỉ ngơi của ta."

Hoàng Phủ Kình Thiên ha ha cười nói: "Ngươi cùng xạo l-n với ta, ngươi có thể dấu diếm được ta sao? Từ lúc ngươi vừa tiến vào Hoa Hạ, ngươi làm chuyện gì mà ta không biết."

"Móa, ngươi lão sắc lang này, ta cùng người ta nữ nhân ở trên giường ngươi cũng phái người nhìn trộm sao?" Diệp Khiêm kêu lên.

"Chuyện kia không có, thật không có." Hoàng Phủ Kình Thiên nói. Dừng một chút, lại nói tiếp: "Tốt rồi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi thôi, thật vất vả mới tới thành phố Nam Kinh, ngươi có thể phải cùng ta uống hết một bình."

"Đó là uống rượu, không phải uống trà." Diệp Khiêm nói.

"Giống nhau, giống nhau, ha ha!" Hoàng Phủ Kình Thiên ôm bả vai của Diệp Khiêm, hướng xe đi tới. Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển ở phía sau không khỏi ngạc nhiên, mặc dù nói Hoàng Phủ Kình Thiên từ trước đến nay đều rất hòa ái, nhưng cũng không có hòa ái đến mức đô này nha. Bọn hắn lúc nói chuyện với Hoàng Phủ Kình Thiên, ai mà không tất cung tất kính, tôn tôn kính kính a, không tính là cục trưởng cục Quốc An, thì cũng là cao thủ đúng đầu Hoa Hạ ah.

Thành phố Nam Kinh là cố đô lục triều, có rất nhiều trà lâu cổ kính, bên trong trang hoàng làm cho người ta có cảm giác yên lặng trang nhã, có đầy khí tức nhân văn.

Hoàng Phủ Kình Thiên cùng Diệp Khiêm chọn vị ở cạnh cửa sổ đối mặt nhau ngồi xuống, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển vẫn cung kính đứng ở phía sau lão. Hoàng Phủ Kình Thiên nhìn bọn hắn, nói: "Các ngươi cũng ngồi đi, nơi đây cũng không có người ngoài." Một câu nói làm cho Diệp Khiêm có chút mờ mịt, Hoàng Phủ Kình Thiên lại xem hắn là người một nhà?

Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển nghe lời ngồi xuống. Diệp Khiêm nhìn thấy Tây Môn Tiểu Uyển, dáng điệu không tệ, hơn nữa trên người có loại tư thái quân nhân hiên ngang phong đội, làm cho hắn thấy thích thú.

"Ngươi làm gì nhìn ta như vậy? Không phải là thích ta chứ?" Diệp Khiêm nói.

Tây Môn Tiểu Uyển ngạc nhiên, hiển nhiên là không ngờ rằng Diệp Khiêm vậy mà nói ra một câu như vậy, có cảm giác sấm sét giữa trời quang, nhất thời giật mình tại chỗ. Sau nửa ngày, mới khinh thường nói: "Ngươi có cái gì đáng để ta thích sao?"

Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Vậy thì có rất nhiều. Ngươi xem a, ta chẳng những đẹp trai, hơn nữa còn thành thục, có khí chất, sự nghiệp cũng có, có nah2 có xe, quan trọng hơn là ta biết thương hương tiếc ngọc. Ngươi nói ta nghe, chỗ nào trên người ta mà ngươi không thích."

"Lưu manh!" Tây Môn Tiểu Uyển trừng Diệp Khiêm, lầm bầm nói. Bởi vì có Hoàng Phủ Kình Thiên ở dậy, cho nên Tây Môn Tiểu Uyển cũng không dám làm càn, nếu không chỉ sợ đã xông lên cùng Diệp Khiêm đánh một trận.

Cục Quốc An cùng bộ đội đặc chủng đều yêu cầu huấn luyện nghiêm khắc, Tây Môn Tiểu Uyển tiếp nhận giáo dục tự nhiên là chính thống, theo Diệp Khiêm, nàng có chút đơn thuần. Đối phó nha đầu như vậy, biện pháp tốt nhất là chơi xỏ lá, bất quá điều kiện tiên quyết là ngươi có bản lĩnh có thể chịu đựng được tập kích bạo lực của đối phương.

Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Ngươi thật đúng là không có nói sai, ta hoàn toàn chính xác là tên lưu manh, thế nhưng mà là tên lưu manh tốt vì nước vì dân. Không tin ngươi hỏi Hoàng Phủ lão đầu, xem hắn có cho là như vậy không."

Tây Môn Tiểu Uyển tự nhiên sẽ không đi hỏi Hoàng Phủ Kình Thiên, chỉ là hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Khiêm, quay đầu đi, mặc kệ hắn.

Hoàng Phủ Kình Thiên trợn nhìn Diệp Khiêm, nói: "Ta nói tiểu tử ngươi không thể cho ta chút mặt mũi sao? Ta tối thiểu cũng hơn ngươi mười tuổi a, gọi ta một tiếng lão ca cũng không có vấn đề gì, làm gì cả ngày đều gọi ta là lão đầu tử ah."

Diệp Khiêm cười hắc hắc, nói: "Đây không phải nói rõ quan hệ của chúng ta tốt, không phải sao?"

Hoàng Phủ Kình Thiên bất đắc dĩ lườm Diệp Khiêm, nói: "Nói chánh sự đi. Diệp Khiêm, kỳ thật ta lần này đến thành phố Nam Kinh là cố ý tới tìm ngươi, hi vọng ngươi có thể giúp một chuyện."

"Không bàn nữa!" Hoàng Phủ Kình Thiên lời còn chưa nói hết, Diệp Khiêm liền lên tiếng cự tuyệt, "Lần trước cũng là bởi vì giúp ngươi, đi Colombia, thiếu chút nữa liền mạng nhỏ cũng bị mất. Không làm, đánh chết ta cũng không làm."

Hoàng Phủ Kình Thiên cười hắc hắc, nói: "Diệp Khiêm, ngươi không phải đã nói chúng ta quan hệ tốt sao, có chút chuyện nhỏ cũng không giúp. Yên tâm đi, phương diện thù lao sẽ không bạc đãi ngươi, nói đi, cho ta cái giá!"

"Một trăm triệu!" Diệp Khiêm công phu sư tử ngoạm nói, hắn tự nhiên biết rõ là chuyện không thể nào.

"Móa, ngươi con mẹ nó thật đúng là dám nói." Hoàng Phủ Kình Thiên nhịn không được nói một câu thô tục, Nam Cung Tử Tuấn cùng Tây Môn Tiểu Uyển ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn xem hắn. Hoàng Phủ Kình Thiên cuống quít ho khan hai tiếng, bày ra tư thái, nói: "Diệp Khiêm, ngươi cũng không phải không biết, kinh phí của chúng ta có chút khó khắn, đều sắp chết đói rồi, ngươi ít đi một chút có được không?"

"Vậy ngươi nói bao nhiêu?" Diệp Khiêm nói.

"Mười vạn!" Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

"Đcm, ngươi so với ta còn hung ác hơn, có ngươi trả giá như ngươi vậy sao? Một điểm thành ý đều không có, không làm, có tiền cho ta ta cũng không làm." Diệp Khiêm nói.

"Ngươi quyết tâm không làm đúng không? Tốt, Tử Tuấn, Tiểu Uyển, đem hắn bắt trở về, lão tử cũng không tin không khuất phục được ngươi." Hoàng Phủ Kình Thiên bày làm ra một bộ dáng nghĩa chính lời lẽ nghiêm khắc, nói.

Diệp Khiêm duỗi ra hai tay, nói: "Bắt a, bắt a, mau tới bắt ta a." Diệp Khiêm biết rõ đức hạnh của lão nhân này, mỗi lần đều dùng chiêu này, đã sớm tập mãi thành thói quen.

Hoàng Phủ Kình Thiên cười hắc hắc, nói: "Nói giỡn thôi, nói giỡn thôi, chỉ bằng quan hệ của hai ta, ta cũng không thể làm vậy không phải. Diệp Khiêm, kỳ thật chuyện này nếu không phải là ngươi thì không ai có thể làm được, nếu như không phải như vậy, ta cần gì phải phiền toái ngươi, người cục Quốc An cũng không phải kẻ bất tài nha."

Diệp Khiêm cũng thu lại bộ dáng vui đùa, biết rõ Hoàng Phủ Kình Thiên không nói láo, tính tình lão nhân này Diệp Khiêm vẫn biết rõ một ít, nếu như không phải có chuyện thật sự khó giải quyết, hắn sẽ tuyệt đối không mượn tay người khác làm. Nhíu lông mày, Diệp Khiêm nói: "Đến cùng là chuyện gì? Có nghiêm trọng như vậy sao?"

Hoàng Phủ Kình Thiên gật gật đầu, nói: "Ngươi còn nhớ rõ lúc ngươi ngồi máy bay đến Hoa Hạ, tại trên máy bay đã xảy ra chuyện gì sao?"

Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, trong nội tâm lại có chút âm thầm kinh ngạc, lão nhân này thật đúng là thần thông quảng đại, ngày đầu tiên mình đến Hoa Hạ mà hắn cũng đã biết. Xem ra, có quá nhiều chuyện mà mình không để ý ah.

Hoàng Phủ Kình Thiên nói tiếp: "Trên máy bay phát sinh sự kiện cướp máy bay ngươi có lẽ còn nhớ rõ a? Tuy phía phi trường giải thích nói những tên cướp bị bảo an máy bay chế phục, nhưng ta biết rõ, khẳng định là ngươi làm. Kỳ thật, những tên cướp kia mục đích thực sự không phải cướp bóc đơn giản như vậy, ngươi ngẫm lại xem, có ai ngu chạy lên máy bay ăn cướp, bọn họ là có mục đích khác."

Chuyện này Diệp Khiêm kỳ thật cũng sớm đã có chút ít hoài nghi, làm gì có tên cướp nào ngu như vậy chạy lên máy bay ăn cướp, không thể nghi ngờ là muốn chết nha. Trọng yếu hơn vẫn là những tên cướp kia làm thế nào đem vũ khí hạng nặng mang lên máy bay, chẳng lẽ kiểm tra ở sân bay chỉ để trang trí hay sao? Rất hiển nhiên, trong đó nhất định có ẩn tình gì đó, chuyện này cùng mình không có quan hệ gì, cho nên lúc đó Diệp Khiêm mặc dù có chút hoài nghi, nhưng lại không có suy nghĩ quá nhiều. Hôm nay nghe Hoàng Phủ Kình Thiên nhắc lại, không khỏi cũng có chút tò mòi, hỏi: "Mục đích là gì?"

"Kỳ thật ngay lúc đó ở trên máy bay có một hạt Xá Lợi do Thích Già Ma Ni Phật Tổ viên tịch lưu lại, mục đích của những kẻ cướp kia là cái này." Hoàng Phủ Kình Thiên nói.

Diệp Khiêm nhíu lông mày, nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó, giống như lờ mờ có một hòa thượng trẻ tuổi ngồi ở trên máy bay, hình như ngồi ở sau lưng mình, trong tay bưng lấy một hộp đồ vật, xem ra đó là Xá Lợi Phật Tổ mà Hoàng Phủ Kình Thiên đã nói.

Hoàng Phủ Kình Thiên tiếp tục nói: "Xá Lợi Phật Tổ có giống như Xá Lợi trong truyền thuyết có lực lượng vô cùng hay không thì tạm không nói đến. Nhưng mà hạt Xá Lợi lại là chí bảo của Hoa Hạ chúng ta, có giá trị lịch sử cùng văn hóa rất quan trọng. Tại cuối thời kì nhà Thanh, hạt Xá Lợi bị liên quân tám nước cướp lấy, cho đến sau khi giải phóng, chúng ta thiên tân vạn khổ mới thăm dò được nơi hạ lạc của hạt Xá Lợi. Trải qua nhiều lần đàm phán, mới rốt cục có cơ hội đem Xá Lợi một lần nữa Châu về hợp Phố."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play