Phùng Tứ Lượng có chút ngạc nhiên, Diệp Khiêm rõ ràng chơi xỏ lá, thế nhưng mà hắn có thể có biện pháp nào? Người ở dưới mái hiên, cửa ra vào lại có nhiều bảo an ngăn trở như vậy, xông ra? Cái kia không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết. "Vậy ngươi muốn thế nào?" Phùng Tứ Lượng tức giận nói.
"Rất đơn giản, ngươi xin lỗi vị tiểu thư này." Diệp Khiêm cố tình muốn bắt Phùng Tứ Lượng để nổi dnah. Lúc vừa mới xuống lầu, Ngu Hưng đã tiến đến bên tai hắn đem thân phận của Phùng Tứ Lượng nói cho hắn biết, Diệp Khiêm tuy không rõ ràng lắm đây rốt cuộc là cha hắn sai sử, hay là chính bản thân hắn vô tình gây nên, đã cho mình cơ hội, thì cũng chỉ có thể tính toán hắn xui xẻo. Hơn nữa, chuyện này vốn là Phùng Tứ Lượng không đúng trước, coi như là truyền ra ngoài, cha của hắn cũng không thể nói gì.
"Không có khả năng!" Phùng Tứ Lượng không hề nghĩ ngợi, cự tuyệt nói. Hắn đường đường là đại thiếu gia của Phùng gia, tại tỉnh Chiết Giang cũng là nhân vật có uy tín danh dự, sao có thể cho xin lỗi một nữ nhân viên phục vụ. Hơn nữa, cái này không chỉ là mặt mũi của Phùng Tứ Lưỡng, mà còn có mặt mũi của cha hắn. Chuyện này nếu như truyền đi, cha hắn còn có mặt mũi đến thành phố Nam Kinh sao?
Diệp Khiêm cười cười, nói: "Cũng được, thế nhưng mà ta cũng không thể cứ như vậy thả ngươi đi? Tối thiểu ngươi cũng phải nói một cái gì có thể làm cho ta bán cho phần này mặt mũi, nếu không về sau mặt mũi của ta phải để ở đâu?"
Phùng Tứ Lượng nghe xong lời này, không khỏi có chút đắc ý, thì ra náo loạn cả buổi, Diệp Khiêm bất quá chỉ là muốn tìm bậc thang để xuống. "Cha ta là Phùng Phong, được giang hồ gọi là Sơn Đại Vương, tại tỉnh Chiết Giang thậm chí là toàn bộ Hoa Hạ, vẫn chưa có người nào không bán cho hắn vài phần mặt mũi." Phùng Tứ Lượng ngạo mạn nói, nghĩ thầm, cái bậc thang này đầy đủ cho ngươi xuống đi à? Hơn nữa, ý tứ trong lời nói còn có mấy phần uy hiếp, ý tứ rất rõ ràng, Diệp Khiêm ngươi nếu không bỏ qua, náo lớn thì đối với ai cũng không tốt.
"Sơn Đại Vương? Đầu năm nay còn có người lên rừng làm thổ phỉ?" Diệp Khiêm cố ý giả trang ra một bộ dáng mờ mịt hỏi. Vừa nói còn đưa ánh mắt hướng Ngô Hoán Phong bên cạnh, tựa hồ muốn tìm kiếm câu trả lời của hắn.
"Ta không rõ ràng lắm, bất quá coi như là Sơn Đại Vương, thì cũng chỉ là ma-cà-bông mà thôi." Ngô Hoán Phong thản nhiên nói. Hắn ở đâu không hiểu ý tứ của Diệp Khiêm, tự nhiên là phối hợp nhịp nhàng.
Phùng Tứ Lượng sững sờ, không khỏi nổi lên một tia sắc mặt giận dữ, bất quá nghĩ lại, Diệp Khiêm bất quá cũng chỉ vừa mới tiền nhiệm mà thôi, chưa từng nghe qua tên tuổi của phụ thân mình cũng không quá kỳ quái."Hừ, ngươi ở thành phố Nam Kinh hỏi thăm một chút, người nào không biết tên Phùng Phong? Mấy năm trước gia phụ đơn độc xông thành phố Nam Kinh, đập phá biết bao nhiêu địa bàn, tin tưởng không có người nào không nhớ rõ." Phùng Tứ Lượng nói.
Những thanh niên nam nữ của thanh phố Nam Kinh ở sau lưng Diệp Khiêm oán giận không thôi, nghĩ thầm, cha ngươi lúc trước sở dĩ uy phong như vậy, bất quá chỉ là do đại nhân vật thành phố Nam Kinh chẳng muốn cùng hắn so đo mà thôi.
"Ah!" Diệp Khiêm một bộ dáng "Bừng tỉnh đại ngộ", nói: "Chiếu theo ngươi nói như vậy ta thật sự không thể thả ngươi đi rồi, bằng không người ta không biết tình huống lại nói Diệp Khiêm sợ Phùng Phong. Bắt bọn họ lại cho ta, để cho Phùng Phong đến chuộc người." Câu cuối cùng, Diệp Khiêm quát lạnh nói ra, bảo an lập tức hưng phấn không thôi, một loạt đem mấy tên công tử ca trói lại.
Những thanh niên nam nữ thành phố Nam Kinh trong nội tâm thật thống khoái, chợt cảm thấy Diệp Khiêm cho người thành phố Nam Kinh mặt mũi, đã có người như vậy ở đây, xem về sau còn có ai dám ở thành phố Nam Kinh hung hăng càn quấy. Những người này đều là nhân vật số má ở thành phố Nam Kinh, quan nhị đại, phú nhị đại, Diệp Khiêm làm như vậy, quả thực là thần tượng trong lòng bọn hắn, cái này trực tiếp làm cho sinh ý của hội sở trong tương lai ngày càng thịnh vượng.
"Ngươi... Diệp Khiêm, ngươi có nghĩ qua hậu quả chưa?" Phùng Tứ Lượng cảm thấy sợ hãi, hiện tại mới hiểu được, Diệp Khiêm vốn cũng không phải là muốn tìm lối thoát xuống, mà là muốn lấy mình lập uy ah.
"Hậu quả? Cái gì hậu quả? Chẳng lẽ Phùng Phong còn dám tới cắn ta hay sao?" Diệp Khiêm nói.
"Tốt, Diệp Khiêm, hi vọng chuyện hôm nay không làm ngươi hối hận." Phùng Tứ Lượng nói.
"Ta làm việc chưa từng có hối hận, cũng khinh thường đi hối hận." Diệp Khiêm nói xong, đi qua hung hăng tát cho Phùng Tứ Lượng một bạt tai, nói: "Cái tát này là ta thay người của ta đòi lại. Ngươi nếu còn lải nhải, lão tử đem ngươi răng đều nhổ ra hết."
Phùng Tứ Lượng sợ hãi, thật sự sợ hãi, hắn chứng kiến ánh mắt của Diệp Khiêm, rõ ràng không giống như đang nói láo, nói không chừng sẽ làm thật. Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Phùng Tứ Lượng chỉ có thể tạm thời đem cơn tức này nhịn xuống.
Diệp Khiêm quay đầu lại nhìn những người đang vây xem kia, nói: "Tốt rồi, tốt rồi, mọi người tiếp tục chơi a." Nói xong, lại để cho bảo an dẫn những công tử ca kia đi vô một gian phòng ở trên lầu. Diệp Khiêm mỉm cười nhìn Phùng Tứ Lượng, nói: "Gọi điện thoại cho ba của ngươi, để cho hắn tới chuộc người."
Lúc này Phùng Tứ Lượng đâu còn dám có ý nghĩ gì nữa, ngoan ngoãn móc ra điện thoại bấm số điện thoại của phụ thân của mình. Diệp Khiêm đem điện thoại cầm lấy, đối diện truyền đến âm thanh của Phùng Phong. "Tứ Lượng, có chuyện gì?"
"Phùng tiên sinh, ngươi khỏe." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Phùng Phong rõ ràng ngạc nhiên, hiển nhiên không ngờ rằng điện thoại của con mình thế nào lại phát ra thanh âm của một nam nhân lạ lẫm."Ngươi là ai?" Phùng Phong tựa hồ ý thức được chuyện gì đó.
"Kẻ hèn này là Diệp Khiêm, khả năng ngươi không biết ta, bất quá ta nghĩ cái tên Trần Phù Sinh ngươi có lẽ quen thuộc." Diệp Khiêm nói.
"Đương nhiên, không biết ngươi cùng Trần Phù Sinh có quan hệ như thế nào?" Phùng Phong hỏi.
"Kẻ hèn này, là người nối nghiệp của lão bản." Diệp Khiêm nói.
Phùng Phong có chút sửng sốt, nói tiếp: "Khuyển tử có phải có chỗ nào đắc tội? Có thể để cho khuyển tử nói vài lời không?"
"Lệnh công tử hiện tại không tiện." Diệp Khiêm nói, "Nghe qua đại danh Sơn Đại Vương Phùng Phong, ta đã sớm muốn gặp rồi, thế nhưng mà một mực không có cơ hội này ah. Lệnh công tử, thật cũng không có đắc tội ta cái gì, chỉ là hắn ở bên trong địa bàn của ta nháo sự. Ngươi cũng biết a, chúng ta làm ăn đều rất khó khăn, nếu như không để cho người phía dưới một cái công đạo thì không tốt."
Phùng Phong âm thầm nhíu mày, trong nội tâm cảm giác được Diệp Khiêm này tựa hồ so với Trần Phù Sinh càng thêm khó đối phó a, có chút khẩu Phật tâm xà. Trong nội tâm âm thầm chửi bới, bà nội nó, ngoài miệng nói thật dễ nghe, cái gì công đạo, ngươi nói một câu phía dưới có người dám phản đối sao? Huống hồ cũng không phải chuyện đại sự gì. Bất quá, hiện tại con của mình ở trong tay người ta, hắn cũng không thể quá mức cường ngạnh, nếu không chọc giận Diệp Khiêm sẽ không tốt."Nói đi, thế nào mới bằng lòng thả con của ta?" Phùng Phong nói.
"Làm phiền Phùng đại lão bản tự mình đến thành phố Nam Kinh một chuyến, như vậy ta cũng tốt cho người phía dưới một cái công đạo a." Diệp Khiêm nói.