Lúc Tần Thiên đi vào biệt thự, chứng kiến một màn trước mắt, không khỏi sửng sốt. Diệp Khiêm bộ dáng giống như chủ nô, vểnh chân bắt chéo tựa ở trên ghế sa lon, trên bàn trà trước mặt bày biện một đĩa trái cây, bên trong đầy đủ các loại hoa quả, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã nghiễm nhiên một bộ dáng nha hoàn, đứng ở trước mặt Diệp Khiêm, thổi khúc tiếu ngạo giang hồ.

Tần Thiên có chút dở khóc dở cười, đây là nữ nhi của mình sao? Trong mắt hắn, Tần Nguyệt cho tới bây giờ đối với nam nhân đều không có cho sắc mặt gì tốt, mà ngay cả hắn là phụ thân của nàng cũng rất ít khi chứng kiến bộ dáng tươi cười trên khuôn mặt của nàng. Mà hôm nay, Tần Nguyệt vậy mà lại nhu thuận cho thổi tiêu cho Diệp Khiêm nghe. Tần Thiên không thể không cảm thán, vạn vật đều có khắc tinh, mà Diệp Khiêm chính là khắc tinh cũa nữ nhi mình.

Thấy Tần Thiên đi đến, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã cũng đều ngừng diễn tấu, có chút xấu hổ kêu lên, "Cha!" "Thúc thúc."

Diệp Khiêm thì vẻ mặt lạnh nhạt, quay đầu nhìn Tần Thiên, ha ha cười cười, nói: "Tần bá bá, bá bá cũng tới à? Lại đây ngồi đi."

Tần Thiên vẻ mặt mê hoặc ở đối diện Diệp Khiêm ngồi xuống, mờ mịt hỏi: "Diệp Khiêm, các ngươi đây là đang làm cái gì?"

"Ah, không có gì, các nàng hôm nay tâm tình tốt, nói là muốn diễn tấu một khúc cho ta nghe. Khó được cao nhã một hồi, ta tự nhiên là vui vẻ không thôi ah." Diệp Khiêm khẽ cười nói.

Tần Thiên mê hoặc nhìn Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã, hai nữ sắc mặt có chút đỏ ửng. Tần Thiên thế nhưng cũng là người từng trảii, thời điểm tuổi trẻ cũng phong lưu thành tánh, chuyện trai gái vẫn rất rõ ràng. Người trẻ tuổi, ưa thích làm một số chuyện kỳ lạ quý hiếm cổ quái nói là cho nó lãng mạn, Tần Thiên cũng thấy nhưng không thể trách, năm đó hắn còn không phải như vậy sao, thời điểm theo đuổi mẹ của Tần Nguyệt làm ra một số chuyện mà lúc trước cho rằng rất lãng mạn hôm nay thì cho rằng là hành động ngu ngốc.

"Cha, cha cùng Diệp Khiêm nói đi, chúng con lên lầu." Tần Nguyệt nói.

"Không cần, ta chỉ là tới nói cho Diệp Khiêm, vé máy bay ta đã mua xong rồi, hiện tai có muốn đi với ta tới thành phố Nam Kinh không." Tần Thiên nói.

"Nhanh như vậy?" Diệp Khiêm có chút kinh ngạc hỏi.

"Ừ, bên kia có chút việc gấp." Tần Thiên nói rất đơn giản, sắc mặt cũng không phải rất ngưng trọng, để cho Diệp Khiêm cũng nhìn không ra chuyện nghiêm trọng lớn đến bao nhiêu. Bất quá, xem hắn bộ dáng gấp gáp như vậy, nghĩ đến hẳn không phải là chuyện đơn giản.

"Tốt!" Diệp Khiêm lên tiếng, đứng lên, nói, "Vậy chúng ta đi thôi."

Tần Thiên nhìn nhìn Diệp Khiêm, lại nhìn Tần Nguyệt, ha ha nở nụ cười, nói: "Không cần nói với nhau gì sao?"

Diệp Khiêm xấu hổ gãi gãi đầu, nói: "Tần bá bá, bá bá không phải là muốn con ở ngay trước mặt bá bá nói lời tạm biệt chứ?"

Tần Nguyệt liếc Diệp Khiêm, bất quá cũng không nói gì.

Tần Thiên ha ha nở nụ cười, nói: "Ta đây không xen vào, chuyện của người trẻ tuổi các ngươi vẫn là các ngươi tự mình giải quyết a. Ha ha."

"Cha, cha như thế nào lại cùng Diệp Khiêm một chỗ hồ đồ ah." Tần Nguyệt giận Tần Thiên, gắt giọng.

Tần Thiên ha ha cười cười, từ chối cho ý kiến.

"Cha, cha..."

Tần Nguyệt chưa nói hết câu, liền bị Tần Thiên cắt đứt."Đều nói nữ sinh hướng ngoại, một điểm cũng không sai ah. Yên tâm đi, đến thành phố Nam Kinh ta cha sẽ chiếu cố Diệp Khiêm, sẽ không để ai đả thương người trong lòng của con." Tần Thiên thở dài, vừa cười vừa nói, "Xe đã ở bên ngoài, chúng ta lúc này đi thôi."

...

Thành phố Nam Kinh, cố đô lục triều, có lịch sử lâu đời. Từng có thầy tướng số nổi tiếng nói qua, thành phố Nam Kinh chính là nơi có Long khí, nhân tài xuất hiện lớp lớp, cũng là long mạch của Hoa Hạ. Về phần chuyện này có thật hay không, thì không ai biết được, bất quá thành phố Nam Kinh mặc dù không giống thành phố Thượng Hải là trung tâm tài chính quốc tế, cũng không giống thủ đô Hoa Hạ là trung tâm chính trị, nhưng thành phố Nam Kinh lại là vùng giao tranh quân sự.

Nơi này có văn hóa Tần Hoài, có rất nhiều di tích lịch sử, có vị trí địa lý đặc biệt nằm tiếp giáp Trường Giang. Tại thành phố Nam Kinh, nhắc tới Trần Phù Sinh, cơ hồ là không người không hiểu. Hắn là một nhân vật kiêu hừng từ tầng dưới chót nổi lên, cuộc đời của hắn chính là một truyền kỳ, một người dân thường quật khởi truyền kỳ.

Trần Phù Sinh là ai? Người ngoài cuộc, không hiểu.

Ở xã hội ngày nay, ai có được càng nhiều tài nguyên, thì nắm giữ càng nhiều quyền lợi. Dùng thương nghiệp tẩy trắng là chuyện mà các lão đại thế giới ngầm ai cũng biết. Dưới ánh đèn truyền thông, bọn họ trở thành những thương nhân giàu có ai cũng tôn sùng, ngay cả chính phủ cũng phải lấy lòng họ, cung phụng bọn họ. Bỏ đi lớp ngụy trang, trong đêm tối, bọn hắn giống như là phán quan nắm quyền sinh sát, so với hình tượng hiền lành tư bi ban ngày khác nhau một trời một vực. Từ bi? Thiện lương? Sớm ném ở góc hẻo lánh nào rồi. Một thượng vị giả cần phải giẩm đạp lên xương cốt đối thủ mà đi lên? Bọn hắn cần chính là lòng dạ khôn khéo, cần chính là tâm ngoan thủ lạt không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Nhưng mà, không giống với những lão đại khác, Trần Phù Sinh nhiều hơn một phần thiện tâm, tính lương thiện của hắn từ đầu đến bây giờ vẫn không thay đổi. Có lẽ, trong mắt người khác, Trần Phù Sinh không giống như nam nhân, thiếu khuyết khí phách, nhưng mà Tần Thiên nhưng lại tinh tường biết rõ, hắn không phải loại người này, nếu không hắn cũng tuyệt đối không có địa vị như bây giờ.

Trần Phù Sinh là một truyền kỳ, nhưng cũng là một bi kịch, tại thời đại hiện nay, sự a dua cùng lừa dối xuất hiện mọi nơi trên xã hội, sự lương thiện của Trần Phù Sinh mang đến danh tiếng rất tốt cho hắn, nhưng mà, thực sự lại để cho hắn mất đi rất nhiều thứ. Bất quá, ngay cả như vậy, Trần Phù Sinh đáng giá để cho mọi người tôn kính.

Tần Thiên cùng Trần Phù Sinh quen biết, là do một lần gặp ngẫu nhiên, lần gặp ngẫu nhiên này lại làm cho bọn hắn trở thành bằng hữu thân mật. Quan hệ của bọn hắn, ngoại trừ mấy người bạn thân mật ra, người biết cũng không nhiều. Quan hệ của bọn hắn, cũng chỉ giới hạn ở tình bằng hữu tới lui thăm nhau, không có liên quan đến bất luận lợi ích gì, đây là chuyên mà Tần Thiên kiêu ngạo nhất. Loại người như bọn hắn, muốn kiếm được một bằng hữu thât lòng cũng không dễ dàng gì, cho nên song phương đều rất quý trọng phần tình bạn này, đều rất cố gắng che chở loại tình bạn này, không cho nó pha trộn bất luận lợi ích gì bên trong.

Trần Phù Sinh bị bệnh, bệnh vô cùng nặng, tùy thời đều có thể nguy hiểm tới tính mạng. Đây cũng là nguyên nhân Tần Thiên không thể chờ đợi được muốn đến thành phố Nam Kinh sớm. Tần Thiên biết rõ, Trần Phù Sinh đây là do mệt mỏi, hắn cả đời bị bệnh đều là do mệt mỏi, không phải là bản thân hắn mệt, mà là vì người khác. Trần Phù Sinh cả đời đều lả vì người khác, chưa từng có hưởng thụ qua Giang Sơn mà mình đã đánh chiếm.

Có lẽ, đây cũng là một loại giải thoát. Nhưng mà, để cho Trần Phù Sinh không yên lòng là giang sơn của mình không người thừa kế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play