"Ah..." Sau khi nghe thấy tiếng kêu, Diệp Khiêm quay đầu lại, chỉ thấy Hồ Hội đang từ trên lầu đi xuống, vừa vặn trông thấy bộ dáng của mình, vẻ mặt xấu hổ cùng bối rối, Diệp Khiêm cũng không khỏi hét to một tiếng, cuống quít dùng tay che bộ ngực của mình.
"Lưu manh!" Hồ Hội trừng Diệp Khiêm, sắc mặt đỏ bừng sẳng giọng.
Diệp Khiêm trong nội tâm thật là biệt khuất cùng oan uổng, nghĩ thầm, ngươi cho rằng ta muốn bạo lộ cho ngươi xem à? Diệp Khiêm kinh ngạc đứng ở nơi đó, thập phần ủy khuất nói: "Ta ở đâu lưu manh, chẳng qua là ta không biết ngươi sớm như vậy đã rời giường nha."
Trái tim của Hồ Hội phù phù phù phù nhảy loạn, nàng lớn đến bây giờ cũng không có xem qua thân thể trần truồng của nam nhân, tuy cũng không có trông thấy đồ vật kia, nhưng lại để cho nàng có tâm đoán mò vô hạn ah."Lưu manh, chẳng muốn nói chuyện với ngươi nữa." Hồ Hội hờn dỗi nói một câu, cuống quít tiến vào phòng bếp.
Diệp Khiêm bĩu môi, vẻ mặt người vô tội, đi trở về phòng của mình.
Thay đồ xong, sau khi từ phòng ngủ đi ra, Hồ Hội vẫn đang ở trong phòng bếp rửa mặt. Diệp Khiêm đi qua xấu hổ nở nụ cười, nói: "Sao lại thức sớm như vậy? Như thế nào lại không nhiều ngủ nhiều một chút?"
Hồ Hội trợn tròn mắt, mặc kệ hắn.
Thấy nàng như vậy, Diệp Khiêm cũng không biết nên nói tiếp cái gì, nhún vai, Diệp Khiêm cũng bắt đầu đánh răng rửa mặt.
"Lính đánh thuê Hắc Ưng đã đến thành phố Thượng Hải rồi, ngươi phải cẩn thận." Hồ Hội rửa mặt xong, nhìn Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, sau đó ha ha cười cười, nói: "Ngươi đang quan tâm ta sao?"
Hồ Hội khinh thường nhìn hắn, nói: "Ai thèm quan tâm ngươi, tên lưu manh không biết xấu hổ."
Diệp Khiêm cười hắc hắc, nói: "Cũng không biết là ai nói, muốn làm vợ ta nha."
Hồ Hội giận hắn, nói: "Ngươi còn không có đạt tới kỳ vọng của ta, chớ cùng ta có ý đồ quan hệ."
"Chuyện sớm hay muộn thôi." Diệp Khiêm dùng vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi, nói, "Hội Nhi bảo bối, ngươi thật giống như đối với chuyện của ta biết không ít nha."
"Không nhiều lắm." Hồ Hội có chút chịu không được cử chỉ thân mật của Diệp Khiêm, nhìn thấy mặt của hắn đều muốn áp vào trên mặt của mình rồi, Hồ Hội cuống quít ngửa ra sau, có chút khẩn trương, có chút hưng phấn, đôi mắt to không ngừng nhấp nháy, trông rất đáng yêu.
"Ngươi thật giống như rất sợ hãi ah, có phải hay không trong nội tâm khẩn trương?" Diệp Khiêm ranh mãnh cười cười, không có ý tứ buông tha cho Hồ Hội.
"Được rồi, Diệp Khiêm, ngươi đừng quá đáng." Hồ Hội sắc mặt giận dỗi, trừng Diệp Khiêm, nói.
Diệp Khiêm thè lưỡi, đem đầu rụt về, thở dài nói: "Thật không có tình thú, về sau như thế nào lập gia đình ah."
Hồ Hội cũng không cùng hắn đấu võ mồm, chỉ nhìn hắn một cái, nói: "Vô luận là Thanh bang, Hồng Môn, hay là tập đoàn Phi Tường, bất quá chỉ là một ít thế lực ở trên mặt bàn mà thôi, ngươi nếu như ngay cả bọn hắn đều thu phục không được, về sau cũng đừng cùng ta bày ra cử động như vậy."
Nói xong, Hồ Hội đẩy Diệp Khiêm ra, trực tiếp đi ra ngoài. Còn lại Diệp Khiêm một mình đứng ngây ngốc ở nơi đó, nhìn thấy bóng lưng của Hồ Khả rời đi, Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày. Nghĩ thầm, nha đầu kia nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ Thanh bang, Hồng Môn cùng tập đoàn Phi Tường chỉ là thứ bài trí cho đẹp? Trong nội tâm của Diệp Khiêm có chút rung động, xem ra có câu nói tuyệt không sai, bày ra trên mặt bàn cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Chỉ là, Diệp Khiêm đối với thân phận của Hồ Hội càng ngày càng rất hiếu kỳ, xem ra nàng biết không ít, đối với thế lực của thành phố Thượng Hải cũng hết sức rõ ràng, chẳng lẽ lại là người của cục Quốc An? Bất quá ngẫm lại, lại cảm thấy tựa hồ không có khả năng.
Đổi một bộ đồ thể thao, Diệp Khiêm đi ra ngoài chạy bộ. Lúc trở lại, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã không có ở nhà, Hàn Tuyết cũng đã nghỉ rồi, các nàng cũng có thể đã nghỉ rồi? Vậy mà còn chạy tới trường học không biết làm cái gì? Đại học cũng có học bù a? Diệp Khiêm cũng không rõ ràng.
Diệp Khiêm cảm thấy, Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã tựa hồ có chuyện gì gạt mình. Tần Nguyệt còn dễ nói, thế nhưng mà Triệu Nhã là người tùy tiện, vậy mà có thể ẩn tàng sâu như vậy, Diệp Khiêm cảm thấy có chút kinh hãi.
Lái xe hơi đi vào học viện ngoại ngữ, quả nhiên, trường học đã sớm nghỉ học. Đi đến văn phòng của Tần Nguyệt, bên trong cũng không có người, cũng không biết chạy đi nơi nào. Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, hai nha đầu liền nói dối cũng không biết cách nói, trường học toàn quốc đều nghỉ rồi, lại nói phải đến trường học, chẳng lẽ thực coi mình là kẻ ngốc à?
Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã kỳ thật cũng không có suy nghĩ nhiều, các nàng cảm thấy Diệp Khiêm sẽ không để ý chuyện của các nàng, cho nên chỉ thuận miệng nói mà thôi, làm sao nghĩ Diệp Khiêm hôm nay lại nhàm chán quan tâm đến chuyện của các nàng.
Lúc này, hai nàng đang thoải mái nằm ở một phòng spa ở bên trong hội sở, hưởng thụ sự phục vụ thoải mái dễ chịu.
Triệu Nhã có chút tức giận bất bình nói: "Nguyệt tỷ tỷ, tên ngu ngốc kia thật sự một chút cũng không quan tâm chúng ta, thậm chí ngay cả lời nói dối trăm ngàn chỗ hở cũng không phát giác ra, hừ."
Tần Nguyệt trong nội tâm cũng có chút thất lạc, chính mình đối với Diệp Khiêm có thể nói là dụng tâm lương khổ, nhưng mà đối phương giống như không quan tâm bộ dáng của mình. Ngày đó, Triệu Nhã nói để cho mình thử lòng Diệp Khiêm, nàng ngay từ đầu cũng không đồng ý, bất quá cuối cùng vẫn đáp ứng. Nàng cũng muốn biết ở trong lòng Diệp Khiêm nàng có vị trí như thế nào, Diệp Khiêm có quan tâm nàng hay không.
Tâm tư của nữ nhân, đúng là như mò kim đáy biển. Cho dù Tần Nguyệt là nữ nhân khôn khéo tài giỏi, có đôi khi cũng không tránh khỏi có chút tâm tính tiểu nữ hài.
Tần Nguyệt bắt đầu cảm giác có phải tự mình đa tình hay không? Chỉ có mình tình nguyện, còn trong lòng hắn thật sự không có mình sao? Thất lạc, thất vọng, trong nội tâm cảm giác có chút biệt khuất.
Diệp Khiêm nào biết cách nghĩ của các nàng, có lẽ, trong tiềm thức hắn thật sự có điểm kháng cự Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã, nhưng cũng không phải bởi vì hắn không thích.
Diệp Khiêm vừa rời khỏi trường học, điện thoại liền vang lên, lấy ra xem xét, là một dãy số lạ lẫm. Diệp Khiêm có chút nhíu mày, bấm nút nghe máy.
Bên trong truyền đến âm thanh xa lạ, "Lang Vương Diệp Khiêm, ngươi khỏe." Thanh âm có chút âm trầm cùng nồng đậm tức giận.
Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, nói: "Ngươi là ai?"
"Hừ, ta là ai? Ngươi còn hỏi ta là ai?" Người đối diện nở nụ cười âm lãnh, nói.
"Đcm, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ, muốn nói thì nói, không nói lão tử liền tắt điện thoại, đừng con mẹ nó lải nhải." Diệp Khiêm nổi giận nói. Vốn đã rất bực bội rồi, còn gặp người nói chuyện như vậy, Diệp Khiêm tự nhiên sẽ không cho hắn sắc mặt tốt.
"Còn dám lớn tiếng, không biết nếu như ngươi trông thấy nữ nhân của mình chết ở trước mặt của ngươi thì ngươi sẽ có biểu lộ gì?" Người đối diện âm lãnh nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT