Bóng đêm giống như ác ma thôn phệ mọi thứ, từng chút ăn mòn tia ánh sáng cuối cùng của thiên địa, làm cho cả bầu trời dưới màn đêm càng tăng thêm sự kinh khủng.
Đêm nay là đêm không trăng, không sao rất thích hợp giết người!
Diệp Khiêm, Mặc Long, Thanh Phong, Lý Vĩ, Ngô Hoán Phong, đứng trên bải cỏ ở vùng ngoại ô, gió đêm thổi ra cái lạnh thấu xương, tựa như tới từ địa ngục Tu La.
Vùng ngoại ô, đã không còn là khu dân cư nhộn nhịp, nên hiện tại đặc biệt yên tĩnh. Trong những bụi cỏ dại ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang, tiếng kêu trong đêm tối yên tĩnh đặc biệt vang dội.
Phía trước cách đó không xa, là căn cứ tạm thời của lính đánh thuê Hắc Ưng, đó là dãy nhà mái ngói cũ nát. Chỗ đó, là mục tiêu của bọn hắn, là chiến trường đêm nay. Đối phương khẳng định đã làm tốt công việc phòng bị, lính đánh thuê Hắc Ưng khoảng chừng hơn hai mươi người, mà Nanh Sói chỉ có năm người, thua kém bốn lần, hơn nữa còn phải chủ động công kích, độ khó tự nhiên lớn hơn rất nhiều.
Bất quá cuộc chiến tranh nào đều phải có sự phối hợp giữa các chiến hữu, thành viên Nanh Sói sớm đã có sự ăn ý rất tốt, giúp nhìn lẫn nhau, từng bước hướng tới chỗ mục tiêu.
Bóng đêm, mang đến cho bọn hắn sự trợ giúp rất lớn, khiến cho đối thủ không dễ dàng phát hiện mình; nhưng mà, thực sự cũng mang đến rất nhiều bất lợi, phía trước một mảnh đen kịt, căn bản không rõ đối phương đang ở nơi nào. Tìm kiếm nhau trong màn đêm độ khó tự nhiên tăng lên rất nhiều.
Diệp Khiêm cũng không có thông tri Ngô Hoán Phong, hắn cũng không muốn cho Ngô Hoán Phong tham dự hành động tiêu diệt Hắc Ưng lần này, cũng không phải bởi vì hắn xem thường Ngô Hoán Phong, cho là hắn không có năng lực như thế, mà là vì Diệp Khiêm trong nội tâm có một khối tâm bệnh, không muốn cho Ngô Hoán Phong tham dự bất cứ nhiệm vụ nguy hiểm nào.
Nhưng mà, Ngô Hoán Phong sau khi biết được tin tức lần hành động này thì đã đến, trong lòng hắn, Diệp Khiêm không chỉ là thủ lĩnh Nanh Sói, mà còn là người đáng giá cho hắn dùng tánh mạng đi thủ hộ. Đây là tình huynh đệ, một loại mà không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả mà phải dùng tánh mạng để thủ hộ. Hắn vì Diệp Khiêm, đã mất đi một cánh tay của mình, nhưng lại không ai có thể khuyên hắn không tiếp tục thủ hộ Diệp Khiêm. Chỉ cần có hắn bên cạnh, ai cũng đừng mong tổn thương được Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm tự nhiên cũng hiểu suy nghĩ của Ngô Hoán Phong, sau khi nhìn thấy hắn đến, chỉ yên lặng vỗ vỗ bờ vai của hắn, cái gì cũng không có nói. Hết thảy, đều không cần phải nói.
Lý Vĩ đi tuốt ở đàng trước, Diệp Khiêm trung tâm, Thanh Phong, Ngô Hoán Phong phân biệt ở hai bên trái phải, Mặc Long phía sau. Trên người đều là trang bị chiến đấu đỉnh cấp, Lý Vĩ cầm trong tay súng trường của Thụy Sĩ SG550, bên hông đeo một khẩu súng Desert Eagle; Thanh Phong cùng Ngô Hoán Phong cầm trong tay súng trường của Đức G36, Ngô Hoán Phong mặc trang phục ngụy trang, bên trong giắt đầy phi đao, mà Thanh Phong bên hông lại đeo hai khẩu súng ngắn 92F; Diệp Khiêm cầm trong tay súng trường của Mỹ XM8, ống quần của hắn giắt thanh chùy thủ Huyết Sóng, mà những người khác thì lại là chủy thủ trong quân đội; Mặc Long Thủ cầm trong tay súng bắn tỉa của Nga VSK-94.
Cảnh giới cao nhất của Súng Bắn Tỉa là vừa di động vừa bắn trúng mục tiêu, Mặc Long ở phương diện này vượt lên trên so với những tay Súng Bắn Tỉa khác.
Gió càng ngày càng thổi mạnh, làm cho cỏ dại vang lên sào sạt. Bầu trời tồi đen như mực phảng phất như bão tố muốn tiến đến.
Quả nhiên giống như Jack sở liệu, lính đánh thuê Hắc Ưng dĩ nhiên đã làm xong công tác phòng ngự. Bọn người Diệp Khiêm vừa mới tiến lại gần nhà, liền trông thấy trên mái nhà có một bóng đen đi tới đi lui. Diệp Khiêm phất phất tay, tất cả mọi người ngồi xổm xuống, ra dấu đối với Thanh Phong, hắn hiểu ý gật gật đầu, hóp lưng lại như mèo rất nhanh tiến đến gần phòng ốc cũ nát.
Vòng ra phía sau phòng, Thanh Phong lấy ra dây thừng có móc câu, ném lên mái nhà, sau đó nhanh chóng leo lên. Khoảng cách hơn mười thước, Thanh Phong trong nháy mắt liền leo lên. Dùng một tay che miệng tên lính đánh thuê Hắc Ứng, chùy thủ trong tay còn lại chuẩn xác đâm vào thân thể của hắn. Tên kia còn chưa kịp phản ứng, toàn thân run rẩy một chút, liền ngã trên mái nhà. Thanh Phong đem thi thể của hắn kéo qua một bên, tiếp tục dùng dáng đi như mèo tìm tòi xung quanh một hồi, sau khi xác nhận trên mái nhà không có người, Thanh Phong từ trên lầu đi xuống, lấy ra khẩu súng trường nhắm hướng Diệp Khiêm, điểm đỏ tia hồng ngoại ở trước mặt Diệp Khiêm lung lay một chút.
Diệp Khiêm hiểu ý, đánh ra một thủ thế, bốn người bắt đầu hướng nhà dân cũ nát nhanh chóng dựa sát vào.
Thanh Phong từ trên cao đi xuống bắt đầu tìm tòi, bọn người Diệp Khiêm thì tìm từ dưới lên. Lầu một, ba gã thành viên Hắc Ưng đang núp ở ba nơi hẻo lánh, giúp nhau giám sát động tĩnh xung quanh.
"Oanh!" Một tiếng sấm sét vang dội, sau đó mưa to như trút nước đỗ xuống.
Âm thanh của sấm sét làm cho ba người toàn thân run lên, đồng thời đều ngoài nhìn nhau."Bà nội nó, như thế nào lại mưa to như vậy?" Một người lầm bầm nói.
"Trời mưa cũng tốt, đoán chừng đêm nay Nanh Sói sẽ không tới rồi, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút." Tên còn lại nói, "Từ khi đội trưởng nói ra câu nói kia, bọn ông mày đây không có cảm giác an ổn khi ngủ."
"Ai, cũng không biết lão đại nghĩ như thế nào, vì cái gì muốn cùng Nanh Sói so đấu ah." Người còn lại nói. Bởi vì ba người cách xa nhau khoảng cách nhất định, thanh âm tự nhiên không nhỏ, bọn người Diệp Khiêm tự nhiên là nghe rõ ràng.
Diệp Khiêm ra dấu cho bọn họ, Lý Vĩ cùng Ngô Hoán Phong tiến đến gần hai thành viên Hắc Ưng ở hai bên, Diệp Khiêm thì chọn người ở chính giữa, Mặc Long cầm súng bắn tỉa phối hợp tác chiến phòng ngừa có chuyện xãy ra.
Một đao ánh sáng màu đỏ hiện lên, Huyết Sóng trong tay Diệp Khiêm chuẩn xác vạch phá cổ họng của người nọ. Hai người còn lại lập tức kinh hãi, vừa mới xoay người lại, Lý Vĩ cùng Ngô Hoán Phong đồng thời động tay, dao găm trong tay đâm vào ngực của hai người. Máu tươi ồ ồ chảy ra, đến chết, bọn hắn vẫn đang trợn tròn mắt kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xãy ra.
Ba người đem thi thể kéo tới chỗ bí mật giấu đi, sau đó tiếp tục đẩy nhanh tìm kiếm.
"Coi chừng!" Mặc Long bỗng nhiên nhẹ giọng kêu một chút, sau đó liền nghe "Phanh" một tiếng, Súng bắn tỉa của Mặc Long chuẩn xác bắn gục một gã thành viên Hắc Ứng trốn ở chỗ bí mậ. Bởi vì có dụng cụ giảm thanh, tiếng súng cũng không phải rất lớn. Diệp Khiêm quay đầu hướng Mặc Long giơ ngón tay cái lên, có chút nở nụ cười.
Chiến thuật của Liệp Ưng Johnan không thể nghi ngờ là đã thất bại, hắn vậy mà đem thủ hạ của mình phân tán ở một loạt nhà dân, như vậy sẽ làm giảm sức chiến đấu của Hắc Ưng. Nếu như toàn bộ tập trung ở bên trong một nhà dân, bọn người Diệp Khiêm nếu như muốn công phá, độ khó sẽ lớn hơn rất nhiều.
Đây là lính đánh thuê hắc Ưng? Diệp Khiêm khinh thường nở nụ cười. Thật đúng như lời đồn đãi, Liệp Ưng Johnan thiếu năng lực lãnh đạo. Mặc dù năng lực tác chiến của từng thành viên Hắc Ưng rất cao, nhưng kết quả cũng chỉ có thể là thất bại.
Sau khi cùng Thanh Phong tụ họp, bọn người Diệp Khiêm tiếp tục tìm tòi. sau khi giải quyết mười người, chỉ còn lại một nhà dân cuối cùng. Nếu như tin tức của Jack chính xác, thì lính đánh thuê Hắc Ưng có lẽ toàn bộ tụ tập ở chỗ này.
Mưa vẫn rơi tầm tã, bon người Diệp Khiêm đều bị mưa thấm ướt, nhưng mà ý chí chiến đấu vẫn sục sôi như trước. Mặc kệ đối mặt đối thủ là ai, Nanh Sói cho tới bây giờ cũng sẽ không lơ là, sau đêm nay, Hắc Ưng cũng sẽ giống như Huyết Báo, từ nay về sau sẽ xóa tên trong giới lính đánh thuê thế giới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT