Sau khi cùng Tống Nhiên hẹn thời gian, Diệp Khiêm liền cúp điện thoại.
Lại để cho Diệp Khiêm không ngờ chính là, Tống Nhiên là người luôn truy cầu sinh hoạt xa hoa, vậy mà chọn một cái quán bán hàng ven đường. Chuyện này theo Diệp Khiêm, quả thực so với người sao hoả hàng lâm địa cầu còn khó hơn. Tuy buồn bực, nhưng Diệp Khiêm cũng không so đo những thứ này, ở trong mắt Tống Nhiên hắn là một người không có tình thú, không hiểu được hưởng thụ sinh hoạt, đối với chuyện ăn cơm chưa bao giờ quan tâm chỗ ăn xa hoa thế nào, yêu cầu duy nhất là có thể nhét đầy cái bao tử là tốt rồi.
Tiếp tục ở trên đường đi dạo một hồi, sau khi đến thời gian ước định, Diệp Khiêm gọi một chiếc taxi hướng địa phương hẹn chạy tới. Không bao lâu, liền đến địa điểm hẹn, rất xa liền trông thấy Tống Nhiên một thân trang phục công sở đơn giản, đứng tại cửa ra vào cửa hàng giá rẻ. bất quá, động tác lại ưu nhã cùng tràn ngập sức hấp dẫn, làm hại dưới đại thụ bên đường, một đôi cẩu nam nữ đang hôn nhau nhao nhao ngừng lại. Các nam nhân, nguyên một đám mở to con mắt nhìn chằm chằm vào Tống Nhiên, giống như trâu đực động dục, hận không thể lập tức chạy tới muốn làm gì thì làm. Nhưng mà, đổi lấy kết quả chính là bị nữ nhân bên cạnh hung hăng tại trên thân thể bấm véo, lập tức một hồi nhe răng trợn mắt, ngoan ngoãn vùi đầu tiếp tục sự nghiệp hôn nhau.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới. Yêu tinh kia ngay cả xe đều không có lái đến, cũng không biết đánh chủ ý quỷ gì nữa.
"Ngươi đến muộn nha." Tống Nhiên cười quyến rũ, nói.
"Ngươi đến cùng là muốn đánh cái chủ ý quỷ gì?" Diệp Khiêm dứt khoát trực tiếp hỏi, nếu không trong nội tâm sẽ nghẹn.
"Ngươi có cái gì đáng được ta nghĩ cách đối phó?" Tống Nhiên liếc Diệp Khiêm, gắt giọng.
Diệp Khiêm nghĩ thấy cũng đúng, mình có cái gì làm cho nàng nghĩ cách đối phó a? Đối mặt Tống Nhiên, Diệp Khiêm giống như có cảm giác mình lúc nào cũng ở thế yếu, hắn cũng không rõ ràng là vì cái gì, dù sao mỗi lần nhìn thấy yêu tinh kia, Diệp Khiêm trong nội tâm chắc chắn sẽ có chút ít tâm thần bất định, có lẽ, là do nàng quá yêu mị.
"Hôm nay nghĩ như thế nào lại đi ăn ở quán ven đường? Cái này cũng không giống như tác phong của ngươi nha." Diệp Khiêm hỏi.
"Ngươi cho rằng ta là loại người chỉ biết theo đuổi hưởng thụ sao?" Tống Nhiên trừng Diệp Khiêm, nói, "Kỳ thật ngươi cũng biết tình cảnh của ta, nếu ngươi mỗi ngày đều ở bên cạnh ta thì cho dù là ăn đồ khó nuốt ta cũng nguyện ý ah. Thế nhưng mà ngươi lại không ở bên cạnh ta, người ta một cô gái yếu ớt, nào dám đi quán ăn ven đường? Vạn nhất nếu như bị tiểu lưu manh đùa giỡn thì phải làm sao bây giờ."
"Ngươi là cô gái yếu ớt?" Diệp Khiêm nói, "Chỉ bằng bản lãnh của ngươi, cho dù có lưu manh khi dễ ngươi, đoán chừng ngươi không cần động tay, rất nhiều hộ hoa sứ giả sẽ nhào tới."
"Ngươi ghen tị?" Tống Nhiên mị nhãn nhíu lại, tạo nên nụ cười mê người.
"Ta ghen cái gì a, ta là loại người này sao?" Diệp Khiêm lông mi nhảy lên, nói.
"Con vịt chết còn mạnh miệng." Tống Nhiên vui vẻ nở nụ cười, nàng kỳ thật vô cùng rõ ràng Diệp Khiêm đối với mình là có cảm giác, thế nhưng mà hắn hết lần này tới lần khác biểu hiện ra bọ dáng không thèm để ý, chuyện này làm cho nàng rất phiền muộn, cho nên lúc nàng cùng Diệp Khiêm ở chung đều là nàng nắm vị trí chủ đạo."Đi thôi, ta nghe đồng sự công ty nói, phía trước có một quán bán lẫu cá rất tuyệt, hơn nữa chỗ đó còn có món chao rất ngon." Tống Nhiên nói.
"Ăn chao? Ngươi không sợ phá hư hình tượng mỹ nữ của ngươi?" Diệp Khiêm nói.
"Mị lực của tỷ không người có thể ngăn cản, không sợ." Tống Nhiên tự tin nói.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải đi theo, nàng nói không sai, không có bao nhiêu nam nhân có thể ngăn cản sự hấp dẫn của nàng. Hơn nữa, nàng tựa hồ rất hiểu tâm tư nam nhân, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, lạt mềm buộc chặt, luôn có thể rất tốt, làm cho nam nhân cảm giác phảng phất sắp thu đến tay, nhưng lại không được gì, kết quả là, cứ níu kéo không thể bỏ cuộc.
"Ngươi rất sợ ta sao? Làm gì cách xa như vậy?" Tống Nhiên quay đầu lại nhìn Diệp Khiêm, tiểu tử này cùng mình luôn bảo trì khoảng cách nhất định, phảng phất mình muốn đem hắn ăn hết, có chút bất mãn nói.
"Ta muốn giống như bọn họ, không phải lo lắng ngươi hủy hạnh phúc cả đời nha." Diệp Khiêm chỉ vào đôi nam nữ đang hôn nhau diên cuồng ở cách đó không xa, nói.
"Bớt lắm mồm, đi thôi!" Tống Nhiên vui vẻ cười cười, đi qua khoác tay Diệp Khiêm đi thẳng về phía trước.
"Ngươi làm gì không lái xe tới? Như vậy chúng ta cũng không cần đi bộ rồi, trực tiếp lái xe đi không phải tốt hơn sao." Diệp Khiêm buồn bực nói.
"Lái xe không có ý nghĩa, chúng ta đi bộ sẽ lãng mạn hơn ah." Tống Nhiên nói.
Lãng mạn là cái gì? Diệp Khiêm không hiểu, bất quá cũng hiểu một ít, nhìn lên bầu trời nói, "Đêm nay ánh trăng đẹp quá ah". Trợn nhìn Tống Nhiên, Diệp Khiêm đành phải ngoan ngoãn đi theo nàng.
Quán ven đường không lớn, chỉ giống như nơi ở tạm bợ có thể che gió che mưa mà thôi. Trong quán có năm sáu bàn lớn, bất quá sinh ý cũng rất tốt, lúc hai người đến cũng chỉ còn lại hai chỗ ngồi cuối cùng.
Diệp Khiêm rất cẩn thận lấy ra khăn tay thay Tống Nhiên lau ghế, sau đó rất thân sĩ mời nàng ngồi xuống. Tống Nhiên ngược lại không có phản ứng gì, cùng nàng bình thường cử chỉ có khác biệt rất lớn, nếu lúc trước, nàng tuyệt đối sẽ không đến loại địa phương này ăn cơm. Có lẽ, thật sự giống như nàng nói, không có Diệp Khiêm bên cạnh nàng cảm thấy quá tịch mịch.
Lúc lão bản cầm menu đưa tới, cả khuôn mặt tươi cười sáng lạn giống như ánh mặt trời mùa xuân. Hắn nhìn ra Tống Nhiên một thân hàng hiệu, không phú thì quý a, hơn nữa sắc đẹp lại có thể so sánh với Tô Đát Kỷ trong Bảng Phong Thần, tràn đầy hấp dẫn. Người như vậy có thể đến tiểu điếm của mình ăn cơm, lão bản chợt cảm thấy vô hạn quang vinh, thái độ phục vụ tự nhiên là đề cao, ân cần vô cùng.
Tống Nhiên sớm đã quen các nam nhân nhìn mình với ánh mắt đầy ham muốn, bất quá nàng từ trước đến nay đều không quan tâm, trong mắt của nàng, mỹ mạo của mình chỉ giành cho Diệp Khiêm mà thôi. Cho nên, đối với thái độ của lão bản Tống Nhiên cũng không có bao nhiêu phản ứng, chọn vài món thức ăn, lãu cá cùng chao là món tất nhiên phải chọn.
Diệp Khiêm cũng kêu một bình rượu, tuy nói rượu có thể làm người ta mất lý trí, nhưng là rượu cũng có thể gây tê chính mình, Diệp Khiêm nhìn thấy Tống Nhiên bộ dáng yêu mị hại nước hại dân, hắn cảm giác nếu như hôm nay mình không hung hăng gây tê chính mình, đoán chừng là trốn không thoát Ngũ Chỉ sơn của yêu tinh kia rồi, không chừng sẽ bị nàng kéo đến khách sạn hành quyết ngay tại chỗ.
"Công ty thế nào?" Diệp Khiêm không dám nhìn ánh mắt đầy mị hoặc của Tống Nhiên, cúi đầu xuống vừa ăn củ lạc trong dĩa, vừa nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT