Trông thấy Lâm Nhu Nhu bộ dáng làm nũng, Diệp Khiêm nở nụ cười, nói: "Trên phố đông người, có chút ngại ngùng."

"Vậy anh có cõng hay không?" Lâm Nhu Nhu nói.

"Cõng, đương nhiên là cõng rồi." Diệp Khiêm sợ nói gấp. Sau đó cúi người, nói: "Đến đây đi." Diệp Khiêm đã từng đọc qua một câu, nữ nhân có quyền làm nũng, nam nhân hưởng thụ sự làm nũng của nữ nhân, bởi vì đó là một loại biểu hiện của tình yêu.

Diệp Khiêm nhớ rõ một câu chuyện đối với hắn có ấn tượng đặc biệt sâu. Lão bà: "Chúng ta đi qua bên kia đi một chút a!" Lão công: "Không đi tiếp nữa, quá xa rồi, một hồi đi trở lại không nỗi." Lão bà: "Đi không nỗi thì ngươi cõng ta ah." Diệp Khiêm vẫn cảm thấy, nếu như nữ nhân mất đi tâm tính làm nũng, thì đã mất đi một biểu hiện đặc biệt của mình. Cho nên, hắn cũng rất hưởng thụ sự làm nũng của Lâm Nhu Nhu, theo hắn, đây là một loại biểu hiện của tình yêu.

Lâm Nhu Nhu ghé vào trên lưng Diệp Khiêm, nghiêng mặt dán ở phía sau lưng Diệp Khiêm, trên mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc. Bả vai này cũng không tính quá rộng lớn, lại có cảm giác rất an toàn, nàng muốn cứ như vậy đi tiếp cho tới thiên trường địa cửu.

"Nhu Nhu!" Diệp Khiêm kêu lên.

"Dạ?" Lâm Nhu Nhu lên tiếng.

"Đêm nay đến nhà của anh nha!" Diệp Khiêm nói.

"Xem như đi gặp gia trưởng sao?" Lâm Nhu Nhu nghịch ngợm hỏi.

"Ừ, lão tía nhất định sẽ thích em." Diệp Khiêm nói.

"Em có chút sợ hãi!" Lâm Nhu Nhu nói.

"Nha đầu ngốc, sợ cái gì, lão tía rất dễ dàng ở chung, nhìn thấy em lão tía nhất định sẽ rất cao hứng." Diệp Khiêm nói.

"Ừ, chờ em tan tầm anh tới đón em đi." Lâm Nhu Nhu nói.

Diệp Khiêm mỉm cười đồng ý. Hai người cứ như vậy lẳng lặng đi một đoạn, cuối cùng Lâm Nhu Nhu yêu cầu gọi xe trở về bệnh viện, dù sao nơi này cách bệnh viện còn có một đoạn đường dài, nàng không muốn Diệp Khiêm quá mệt mỏi. Tuy Lâm Nhu Nhu không phải rất nặng, Diệp Khiêm cũng có thể cõng nàng trở về bệnh viện, dù sao lúc huấn luyện ở Nanh Sói, mang hơn mười kg phụ trọng đi hành quân là không thiếu được, nhưng Diệp Khiêm biết rõ tâm tư của nàng, cho nên cũng không có miễn cưỡng.

Sau khi đưa Lâm Nhu Nhu về bệnh viện, Diệp Khiêm đến phòng bệnh của Vương Hổ hàn huyên vài câu rồi rời đi. Buổi chiều nhàn rỗi cũng không có chuyện gì làm, Diệp Khiêm liền gọi một chiếc taxi đi thẳng đến công ty bảo an Thiết Huyết.

Trên đường đang đi, Triệu Thiên Hào gọi điện thoại đến, cùng Diệp Khiêm hàn huyên vài câu, cuối cùng vui đùa nói: "Diệp huynh đệ, ngươi cũng không có phúc hậu a, vậy mà đào góc tường của ta."

Diệp Khiêm sửng sốt, nghĩ đến Vạn Xuân Hoa cùng Triệu Thiết Trụ chắc đã tìm hắn từ chức, cho nên hắn mới biết mà hỏi. Ha ha nở nụ cười, Diệp Khiêm nói: "Triệu tổng nói đùa, Thiết Trụ bọn hắn là bằng hữu của ta, cho nên muốn cùng ta chia sẻ gánh nặng, tiếp tục làm việc cùng với nhau."

Triệu Thiên Hào vừa rồi cũng chỉ là nói giỡn mà thôi, dừng một chút nói: "Nghe nói ngươi thành lập một công ty bảo an, rất không tồi ah. Về sau công tác bảo an của tập đoàn Thiên Nhai chúng ta có thể mời người của công ty bảo an các ngươi?"

"Đương nhiên có thể, Triệu tổng chỉ cần nói một câu là được. Diệp Khiêm ha ha cười nói, "Hơn nữa, công ty cũng chỉ là mới thành lập mà thôi, cho nên về sau còn cần nhờ Triệu tổng chiếu cố nhiều hơn."

"Không thành vấn đề." Triệu Thiên Hào nói, "Bất quá ngươi cần phải mời ta ăn cơm."

"Đương nhiên, đương nhiên." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói.

"Đúng rồi, lần trước ngươi cứu Nhã nhi ta còn không có chính thức cám ơn ngươi, lúc nào có thời gian cùng đi ăn bữa cơm rau dưa, vừa vặn ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi." Triệu Thiên Hào nói.

Diệp Khiêm trầm mặc một chút, nói: "Việc nhỏ mà thôi, Triệu tổng đừng khách khí như vậy. Cảm tạ thì không cần, ăn cơm ngược lại có thể, ha ha. Bất quá hôm nay thì không có thời gian, như vậy đi, Triệu tổng ngươi chừng nào có thời gian rãnh, thì gọi điện thoại cho ta là được."

"Cứ quyết định như vậy đi." Triệu Thiên Hào ha ha nở nụ cười, nói, "Ah, còn có, Diệp huynh đệ, về sau đừng gọi ta là Triệu tổng, nói như thế nào chúng ta hiện tại cũng có quan hệ cha vợ con rể, cho dù ngươi không gọi ta là nhạc phụ, tối thiểu cũng gọi ta là thúc thúc. Ách, ta giống như cũng phải gọi ngươi một tiếng hiền chất mới đúng, ha ha. Như thế nào đây? Nhã nhi nha đầu kia không có làm khó dễ ngươi chứ? Kỳ thật, Nhã nhi tâm địa không tệ, chỉ là từ nhỏ được ta cưng chiều làm hư rồi, có chút điêu ngoa, ngươi hãy thông cảm và tha thứ cho nó. Nghe nói các ngươi hiện tại ở chung nhà?"

Diệp Khiêm đổ mồ hôi, có chút không hiểu ý của Triệu Thiên Hào, cái này không phải là giỡn quá hoá thật, thật sự muốn đem nữ nhi của hắn gả cho mình? Bất quá dù cho không phải, nghe ngữ khí của hắn đoán chừng cũng không sai biệt lắm. Diệp Khiêm xấu hổ nở nụ cười, nói: "Ngươi cứ nói đùa."

Triệu Thiên Hào ha ha cười cười, nói: "Chuyện của người trẻ tuổi các ngươi ta không muốn xen vào, ha ha. Tốt rồi, ngươi có việc thì làm đi, hôm nào ta lại gọi điện thoại cho ngươi."

"Tốt, gặp lại!" Diệp Khiêm da đầu có chút run lên, nếu như còn nói tiếp, thật không biết Triệu Thiên Hào còn có thể ý tưởng nào khác không nữa.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khiêm trầm mặc một chút, gọi điện thoại cho Vương Bình. Đối phương hiển nhiên đang bận rộn, nghe ngữ khí có chút không kiên nhẫn, sau khi nghe thấy âm thanh của Diệp Khiêm, Vương Bình lập tức bộ dáng tươi cười, ngữ khí cũng trở nên bình thản rất nhiều.

Tục ngữ nói, quan mới tiền nhiệm đốt ba đống lửa, Vương Bình lên làm bí thư thị ủy, khó tránh phải nghĩ ra một ít kỳ chiêu để lấy điểm chiến tích. Đối với người trong quan trường mà nói, có người ở trên giúp đỡ tuy trọng yếu, nhưng nếu không có chiến tích thì cũng không được.

Sau khi hai người tùy tiện hàn huyên vài câu, Diệp Khiêm rất uyển chuyển nói ra muốn hẹn hắn ra tâm sự, không biết đối phương có thời gian hay không.

Vương Bình cũng không có sĩ diện, trầm mặc một lát, nói cho Diệp Khiêm gần đây công tác có chút bận rộn, hắn vừa mới nhận chức, nên có rất nhiều chuyện phải xử lý. Nếu như Diệp Khiêm không ngại vậy thì buổi tối tới nhà của hắn, mọi người lại chậm rãi trò chuyện.

Diệp Khiêm sau khi sửng sốt, liền đồng ý, chỉ là đem thời gian lui về sau một tí. Dù sao buổi tối còn phải dẫn Lâm Nhu Nhu cùng nhau về nhà gặp lão tía, cùng đi ăn tối, Diệp Khiêm cũng không muốn làm cho nàng thất vọng. Kỳ thật Diệp Khiêm nhìn ra. Nha đầu kia tuy ngoài miệng nói có chút sợ hãi, nhưng là trong nội tâm nhất định rất vui vẻ.

Vương Bình không chút suy nghĩ liền đồng ý, dù sao việc mà hắn cần giải quyết rất nhiều, sau khi xong việc đoán chừng cũng đã muộn, cho nên liền đồng ý. Huống chi, Vương Bình trong nội tâm tinh tường, hắn và Diệp Khiêm miễn cưỡng xem như châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, đã có quan hệ đồng minh. Lần trước mình đã tiếp nhận lễ vật của Diệp Khiêm, đến nay Diệp Khiêm cũng không có yêu cầu cái gì, lần này chắc hẳn là chuẩn bị yêu cầu hắn hồi báo a.

Sau khi cúp điện thoại, xe đã đến trước cửa ra vào công ty bảo an Thiết Huyết. Công ty thuê lại nhà xưởng bỏ hoang, ở vùng ngoại thành, địa phương khá lớn, thuận tiện tiến hành huấn luyện. Lúc Diệp Khiêm xuống xe, trông thấy trên quảng trường đã có không ít nam nhân trẻ tuổi ăn mặc trang phục ngụy trang đang xếp thành hàng, phía trước đội hình là một nam tử trẻ tuổi đi tới đi lui, biểu lộ rất nghiêm túc. Lúc hắn trông thấy Diệp Khiêm, không khỏi có chút sửng sốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play